"Không gạt cậu, lão đệ, lúc trước cậu đụng vào xe tôi, tôi còn chưa biết thân phận của cậu. Sau đó phục hồi tinh thần ngẫm lại, mới sực nhớ cậu là công tử Lam thị, cậu nói xem, có phải tình cờ lắm không, hiện tại lại gặp cậu ở đây. Chúng tôi chơi cổ phiếu, trong lòng tin vận số, đã có phần duyên này, bản thân tôi muốn cùng lão đệ hợp tác một phen, khẳng định kiếm được tiền, điểm ấy tôi dám cam đoan." Trương Dục Tiến thấy Lâm Diệc Hoàng châm thuốc, hắn cũng lấy một điếu khác, đây đã là điếu thứ ba, có thể thấy được tham vọng rất khó kiềm chế.
"Hợp tác? Cổ phiếu không phải phạm trù của Lam thị chúng tôi, cảm ơn ý tốt của anh." Lâm Diệc Hoàng mặt ngoài cười trả lời nhưng trong lòng nào dễ dàng tin Trương Dục Tiến, chỉ nghe có tiền liền cười ha hả đến gần, vậy thì Lâm Diệc Hoàng hắn cũng quá ngu, sự thật xã hội, nhất là sinh ý, tình người phức tạp hơn tất cả mọi thứ.
"Chuyện kể rằng bạn bè là trên hết, người làm kinh doanh giao bằng hữu, nếu có thể hỗ trợ nhau cùng có lợi, chính là trạng thái lý tưởng nhất, cậu nói xem có đúng không?" Không đợi Lâm Diệc Hoàng trả lời, Trương Dục Tiến tiếp tục nói: "Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ*, lời này quá yếu ớt, không thích hợp chúng tôi. Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, những lời này chắc cậu đồng ý đi. Tôi có ý tưởng mời Lâm công tử gia nhập, đây là chuyện tình cậu lẫn tôi đều có lợi, sao lại không làm?"
*Trang Tử có câu "quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt" ý nói rằng, tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt, tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao (nguồn: trithucvn.net)
"Hậu trường của tôi ở Hồng Kông, tài chính chắc chắn sẽ không bị bại lộ, nếu cậu gia nhập, chúng tôi sẽ không ngừng lớn mạnh, tiền trong tay nhiều hơn, thì địa bàn có thể thao túng cũng lớn hơn, kiếm được tiền là chuyện ván đã đóng thuyền. Hơn nữa, hiện tại số tiền anh bỏ ngân hàng có thật sự hữu dụng hay không, không nhìn xem giá hàng không ngừng tăng lên, sức mua trì trệ, là người có năng lực sẽ biết mua bất động sản làm cho tài sản của mình tăng giá trị, chúng tôi hoạt động so với bất động sản còn nhanh hơn, đây chính là sự thật."
"Điều này không liên quan đến phạm trù, nó thích hợp với đầu tư cá nhân, một vốn bốn lời, Lâm lão đệ hảo hảo suy nghĩ. Không dối gạt cậu, Lương thị Lương Nho Sinh, Tào thị Tào Quảng Hứng đều hợp tác với chúng tôi."
Trương Dục Tiến nói một đống lớn, cực lực xin khuyên gia nhập. Mà hai người hắn nhắc tới, Lâm Diệc Hoàng nhận biết, Lương Nho Sinh là Nhị công tử của một xí nghiệp ở F thị, còn Tào Quảng Hứng thì hắn nhẵn mặt, dĩ vãng là cùng nhau chơi đùa ở CLB đêm, chỉ là sau khi dồn lực vào Lam thị liền không liên hệ nữa, dù sao cũng là bạn nhậu, tình nghị chân thật không có bao nhiêu phần. Bất quá, nói ra hai người kia nhưng thật ra khiến hắn lại tin Trương Dục Tiến vài phần.
Tiền mặt của Lâm Diệc Hoàng không nhiều lắm, hơn nữa là tư chất vô hình, như cổ phần công ty Lam thị, hơn nữa đối với lời Trương Dục Tiến nói cũng còn chút hoài nghi, chỉ nói: "Để tôi nghĩ thêm đã."
Trương Dục Tiến cười cười, lấy danh thiếp từ túi quần, một lần nữa đưa tới trước mặt Lâm Diệc Hoàng, lần này Lâm Diệc Hoàng nhận lấy rồi nhìn nhìn, sau đó mới thu vào.
Người phục vụ đi đến, hỏi: "Hai vị có muốn gọi đồ ăn không?"
"Lâm lão đệ cùng nhau đi." Trương Dục Tiến cười hỏi.
"Không tiện, tôi vừa ăn xong. Tôi còn có việc, phải đi trước." Lâm Diệc Hoàng đứng dậy, cáo từ.
Chờ Lâm Diệc Hoàng ly khai, Trương Dục Tiến tâm tình không tồi, cùng người phục vụ chọn vài món ăn xa xỉ. Kỳ thật hắn biết hôm nay Lâm Diệc Hoàng sẽ tới nơi này, xảo ngộ cái gì, vốn là hữu tâm. Tựa hồ mọi chuyện đang tiến triển rất tốt.
Lâm Diệc Hoàng quay về Lam thị, ở trên xe gọi điện cho Tào Quảng Hứng, điện thoại reo hồi lâu cũng chưa có người bắt máy, bất đắc dĩ vứt điện thoại qua một bên, nghĩ thầm: Tiểu tử này phỏng chừng tối qua lại chơi bời một đêm rồi, thật sự là đánh chết cái nết không chừa. Không khỏi khinh miệt cười, nhưng hắn có từng nghĩ tới, chính mình trước kia cũng là cái dạng này?
...
Diêu Phỉ Vũ và Đạm Đài Lượng ngồi máy bay quay về H thị, ở trên máy bay, Diêu Phỉ Vũ có chút khẩn trương, tay trái bắt lấy ngón tay bên tay phải, thật lâu đều không buông ra, cô sợ, sợ ngón tay lại gõ theo bài đồng dao.
"Em không sao chứ?" Đạm Đài Lượng cảm thấy trạng thái của Diêu Phỉ Vũ không tốt lắm, từ lúc lên xe đến sân bay cho tới bây giờ đều luôn nắm chặt tay mình, phương thức hơi lộ ra sự khó chịu, dáng vẻ thoạt nhìn rất khẩn trương.
"Không có việc gì." Diêu Phỉ Vũ trả lời một câu, tiếp tục đi đến chỗ ngồi của mình.
Tìm được vị trí, ngồi xuống, Diêu Phỉ Vũ điều chỉnh tư thế, tận lực làm chính mình ngồi thoải mái.
Máy bay cất cánh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Diêu Phỉ Vũ hơi híp mắt, phải nhanh một chút giải quyết mới được, nhưng trong lòng rối rắm chính là Lam Diệc Nhiên, phần nhân tình này như thế nào ổn định, mọi chuyện luôn là như vậy, trong lơ đãng cải biến tâm cảnh ban đầu, nếu mình không rung động trước Lam Diệc Nhiên, chỉ là đơn thuần lợi dụng, tất cả chuyện này đều có thể thuận lý thành chương giải quyết, bây giờ còn cần chú ý không thể gây tổn thương cho Lam Diệc Nhiên quá sâu.
Đạm Đài Lượng không thấy Diêu Phỉ Vũ nhíu chặt mày, cô chỉ chừa cho hắn phần sau gáy loà xoà tóc, nhưng hắn có thể cảm giác được Diêu Phỉ Vũ không thoải mái, vì Diêu Phỉ Vũ chưa từng nới lỏng bàn tay. Hắn không nói gì, hắn biết, Diêu Phỉ Vũ từ nhỏ đến lớn, trong lòng chứa cái gì cũng chưa từng nói với người khác, chỉ chịu đựng một mình, giống như trong lòng cô có một nhà giam màu xám, giam giữ bóng đè màu đen không ngừng gầm rú.
Nghĩ đến đây, Đạm Đài Lượng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp, lúc trước Diêu Thanh cho Diêu Phỉ Vũ đi khám bác sĩ, vô phương, chỉ nói là trí nhớ trước đây đều bị phong toả, ngay cả thôi miên cũng vô dụng, cái này giống như hạt giống chôn sâu trong lòng, thậm chí vị bác sĩ tâm lý bí mật kia đều nói hắn không thể dự tính tương lai, chỉ có thể chờ thời gian chậm rãi trôi qua, xem cô lớn lên thế nào mới có thể phán định.
Vì thế, Diêu Thanh mới bằng lòng để Diêu Phỉ Vũ trở về H thị, tự mình đi giải quyết chuyện này.
Hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể nhìn Diêu Phỉ Vũ từ phía sau, lặng im đứng sau lưng cô, ủng hộ cô. Hắn ở H thị khá lâu, cũng nắm giữ Diêu thị ở H thị được vài phần, dù sao hắn từng công tác ở tổng công ty bên M quốc một thời gian dài. Hắn chỉ không rõ, cô cô xem chi nhánh bên này là gì, nhiều năm như vậy vẫn không dụng tâm phát triển, cứ luôn luôn mặc kệ nó.
Trong công ty, Lam Diệc Nhiên có chút không yên lòng, bởi vì hôm nay Diêu Phỉ Vũ trở về, tuy thời gian chia lìa ngắn ngủi, nhưng cảm giác có chút cấp bách, muốn gặp mặt, muốn nhìn thấy em ấy cười, tình cảnh này ngẫm lại thật hạnh phúc. Đi làm không bao lâu, liền nhận được Gia Cát Vi Vũ điện thoại.
"Diệc Nhiên, đang làm việc sao?" Thanh âm Gia Cát Vi Vũ có chút chùn xuống.
"Ừ, đúng, làm sao vậy?"
"Mình nghĩ... Mình vẫn là quay về Z thị thì hơn, đấu thầu thất bại, đồng nghĩa với việc kế hoạch phát triển điền sản của chúng ta ở H thị cũng thất bại, mình ở đây cũng không làm gì được, chẳng thà quay về Z thị."
"Z thị bên kia có Thương Hoa Lăng, sau khi cậu tốt nghiệp vẫn luôn ở đó giúp mình, hiện tại cậu vất vả lắm mới trở lại đây, bây giờ cho cậu về đó, không được tốt. Có lẽ có thể làm chút gì ở H thị, xem như mở rộng nghiệp vụ, ở Z thị vốn lưu động chỉ phát đạt ở vài địa phương, cực hạn rất lớn." Lam Diệc Nhiên nằm nghiêng trên ghế, cà phê vừa chạm môi đã bị thả lên bàn, không phải cà phê Diêu Phỉ Vũ pha, thật sự uống không ra hương vị gì.
"Ừ, vẫn có thể làm chút gì ở H thị nha, nhưng Diệc Nhiên, lúc trước cậu cần vốn lưu động ở Z thị không phải vì né tránh người Lam thị sao? Hiện tại làm ở H thị, cậu yên tâm?" Tuy rằng lúc trước Lam Diệc Nhiên ở Z thị, thành lập công ty kia, cái gì cũng chưa nói, nhưng đến hiện tại đã có thể đoán được một ít ý tưởng của Lam Diệc Nhiên khi ấy.
Lam Diệc Nhiên trầm mặc, hồi lâu mới tiếp tục nói: "Gần đây cậu và Nạp Lan Nhược Thấm thân thiết lắm à?"
Gia Cát Vi Vũ không biết tự dưng đang nói chuyện làm ăn, Lam Diệc Nhiên lại đột nhiên bẻ sang Nạp Lan Nhược Thấm, đây không phải phong cách của cậu ấy a. "Không có, chỉ ăn cơm chung có một lần. Không phải lúc đó cậu cũng ở sao? Làm sao vậy?"
"Hồng Tú điền sản vừa thành lập đã mua được lô đất đó, cậu nghĩ một giáo viên như cô ta thật sự có nhiều tiền như vậy? Điều này rất đáng nghi." Lam Diệc Nhiên nói, chỉ nói một câu, không tiếp tục nữa, cùng người thông minh nói chuyện, không phải cái gì đều phải nói ra.
"Là phi thường đáng nghi, mình nghĩ cô ta chỉ là Đổng sự trưởng trên danh nghĩa, sau lưng còn có vị lão bản chân chính, có lẽ là người nổi danh trong chính giới, không tiện ra mặt." Gia Cát Vi Vũ nói ra ý nghĩ của mình, sau đó dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới những thứ gì. "Ý cậu là thử thăm dò Nạp Lan Nhược Thấm tìm cơ hội khác?"
"Chuyện đất đai cậu cũng biết, cô ta thật sự có tư bản? Đơn giản là vay ngân hàng, kéo dài phương thức liên thông tài chính. Mình cảm thấy... Có thể thử xem."
"Được rồi, mình sẽ nhỉnh thời gian đi thăm dò cô ta." Gia Cát Vi Vũ trả lời. "Bất quá bên kia cần tiền của chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể vay tư nhân, sức cạnh tranh duy nhất chính là hiệu suất cao hơn ngân hàng mà thôi, nếu cô ta vây tiêu được, ngân hàng kia phỏng chừng cũng không khó thu phục."
"Điều này cũng không nhất định, ngân hàng có thể cho vay tiền nóng đều là phường nổi danh, có lẽ cô ta vay ở nơi khác. Thử xem, như vậy chúng ta có thể bổ sung vào lỗ hổng tài chính ở Z thị."
"Ừ, đã biết. Mình sẽ tìm cơ hội thử cô ta." Gia Cát Vi Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
...
Lam Chí Bảo gần đây có chút buồn bực, nàng gọi người đi điều tra Diêu Phỉ Vũ, nhưng cái gì cũng tra không đến, hơn nữa nghe nói Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ tựa hồ càng chạy càng gần, điểm ấy khiến nàng thật căm tức. Người của nàng theo Diêu Phỉ Vũ dài như vậy, cũng không thu hoạch được gì, liền gọi người trở về, xem ra phải giải quyết ngay mặt mới được.
Đối với yêu thích và xu hướng tính dục của Lam Diệc Nhiên, Lam Chí Bảo từ đáy lòng phản cảm cùng thất vọng, nhưng nàng là một người phi thường kiêu ngạo, luôn luôn không nói nguyên nhân là do tâm lý quấy phá, nàng rất hiểu Lam Diệc Nhiên là người như thế nào, mặt ngoài cơ hồ không hề phản đối quyết định trong nhà, trong lòng lại cực kỳ giống chính mình lúc còn trẻ, nàng sợ một khi nói toạc bí mật này, Lam Diệc Nhiên sẽ phản kháng, điều này truyền ra ngoài, Lam thị còn thể diện gì nữa? Hơn nữa, trọng yếu hơn, sợ gây trở ngại ngày sau Lam Diệc Nhiên kế thừa Lam thị. Cho nên nàng chỉ âm thầm bài trừ những kẻ mon men đến gần Lam Diệc Nhiên.
Nàng cảm thấy đã đến thời điểm nên tìm Diêu Phỉ Vũ nói chuyện, về Diêu Phỉ Vũ, nàng đoán rất nhiều, cảm thấy có khả năng nhất chính là gián điệp kinh tế, bằng không làm sao thần bí như vậy? Còn có cả bảo tiêu tư nhân.
Nếu thật sự là như thế thì rất dễ giải quyết, chỉ trả thù lao rồi đuổi đi là được. Nàng sống hơn nửa đời người, bên người nàng, hoặc cấp dưới trong công ty, không có ai là không yêu tiền như mạng. Trong mắt Lam Chí Bảo, không có người nào là không mua chuộc được bằng tiền, cái gọi là trung thành trên thế gian, cũng chẳng qua là bởi vì không đủ hấp dẫn mà thôi.