Lam Diệc Nhiên đóng kín cửa, cũng không đi ra, Diêu Phỉ Vũ bình thường công tác cũng không nhiều, mà hôm nay Lam Diệc Nhiên lại không kêu cô làm chuyện gì, tuỳ tiện chơi đánh bài trên máy tính, lệnh Diêu Phỉ Vũ chán nản đến cực điểm, liền ngồi ngây ngốc, ngón tay lại bắt đầu gõ.
Diêu Phỉ Vũ thật dễ dàng liền tiến nhập trạng thái xuất thần, bất tri bất giác thời gian trôi qua thật nhanh, chờ Diêu Phỉ Vũ phục hồi tinh thần, đã hơn 1h chiều, sớm qua giờ cơm trưa, Diêu Phỉ Vũ nhìn thời gian, cô ăn cơm, luôn luôn dựa theo thời gian, vốn không có du͙ƈ vọиɠ với thực vật, nếu đợi cô đói bụng mới ăn, phỏng chừng một ngày ăn một bữa đều được.
Đứng lên, chuẩn bị đi ăn cơm, mắt nhìn cửa phòng Tổng Giám Đốc đóng chặt, cô nhăn mặt nhíu mày, nhớ tới Lam Diệc Nhiên cả ngày cũng chưa đi ra, phỏng chừng cũng chưa ăn cơm, cô nhìn cửa chằm chằm một hồi, khóe miệng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, đi tới, gõ ba cái.
Mở cửa đi vào, trong văn phòng hôn ám cũng không mở điều hoà, Lam Diệc Nhiên ngồi đó, hỏi: "Chuyện gì?"
"Lam tổng, chị chưa ăn cơm sao?" Diêu Phỉ Vũ nhẹ giọng hỏi han, Diêu Phỉ Vũ nhìn ra, Lam Diệc Nhiên đại khái là không vui, nhớ rõ lần trước cũng là người đàn bà kia tới, Lam Diệc Nhiên cứ như vậy, sau đó buổi tối còn đi uống rượu.
Lam Diệc Nhiên quay mặt nhìn đồng hồ, nói: "Tôi không có khẩu vị, không cần."
"Được..." Diêu Phỉ Vũ đáp một câu, sau đó liền thối lui ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, nhịp tay.
Tới nhà ăn, bên trong tốt lắm, không như công ty bình thường, phong cách có khuynh hướng nhà hàng phương Tây, cũng không xếp hàng, mỗi bàn lớn đều đặt một menu, có người phục vụ, thoạt nhìn không khác nhà hàng xa hoa bên ngoài, chỉ khác là nơi này trừ bỏ viên công Lam thị, không tiếp ngoại nhân.
Diêu Phỉ Vũ nghiên cứu menu hồi lâu, tùy ý điểm vài món, sau đó chờ đợi, nhưng Diêu Phỉ Vũ thất vọng rồi, ăn vài miếng, Diêu Phỉ Vũ liền buông đũa xuống, không có ý niệm động đũa nữa, đang định rời đi, lại nhớ tới Lam Diệc Nhiên cũng chưa ăn cơm.
"Có cần giúp Lam Diệc Nhiên mua chút thức ăn?" Diêu Phỉ Vũ nghĩ như vậy, sau đó đi tới quầy bán điểm tâm, kỳ thật, bình thường Diêu Phỉ Vũ rất ít quan tâm người khác, chỉ là trước khi đến M quốc, cũng bởi vì một vài nguyên nhân mà chú ý Lam Diệc Nhiên, cho nên để bụng một chút.
Trở lại văn phòng Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ thả đồ ăn lên bàn Lam Diệc Nhiên: "Lam tổng, tôi mua cho chị vài thứ, chị vẫn nên ăn một chút đi."
Lam Diệc Nhiên xoay người, nhìn nhìn Diêu Phỉ Vũ, lại nhìn nhìn thức ăn trên bàn, khẽ lắc đầu: "Không ăn, bất quá vẫn là cám ơn cô."
"Tôi vừa mới xuống nhà ăn, thuận tiện, không khách khí." Diêu Phỉ Vũ tùy ý nói, như đang cùng bằng hữu hàn huyên.
Lam Diệc Nhiên phiền lòng, thấy thái độ Diêu Phỉ Vũ hiền hoà, trong lòng đã có du͙ƈ vọиɠ muốn tìm người tâm sự: "Theo giúp tôi uống rượu không?"
"Hiện tại?"
"Ừ, có gì không thể?" Lam Diệc Nhiên nói xong, đứng dậy đi đến tủ âm vào tường, lấy ra hai cái ly cùng một chai rượu đỏ.
"Vậy..., có cần thuê phòng ở khách sạn Sắc Vi trước không?" Diêu Phỉ Vũ nói lời này, trêu chọc Lam Diệc Nhiên lần trước say rượu.
Nghe Diêu Phỉ Vũ hỏi, Lam Diệc Nhiên thoáng ngây ra một lúc, rất nhanh kịp phản ứng, nhưng nàng hiện tại cũng không có tâm tình đùa, lắc lắc đầu nói: "Không cần, yên tâm, sẽ không say."
Lam Diệc Nhiên tao nhã rót hai ly rượu, đối với Lam Diệc Nhiên mà nói, không phải giả vờ, đây chỉ là từ nhỏ đã học lễ nghi, dưỡng thành thói quen tự nhiên.
Đẩy một ly rượu tới trước mặt Diêu Phỉ Vũ, tự mình cầm lấy một ly, lập tức uống một ngụm, tựa vào trên ghế sofa, ngẩng đầu lên, không nói.
Diêu Phỉ Vũ ngồi đối diện Lam Diệc Nhiên, cầm lấy ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi, nhợt nhạt nhấp một ngụm, so với rượu, Diêu Phỉ Vũ ưa thích cà phê hơn.
Hai người yên lặng uống rượu, ai cũng không mở miệng, Diêu Phỉ Vũ không phải không được tự nhiên, cô trầm mặc quen rồi, luôn cho người khác một cảm giác dị thường cô độc.
Lam Diệc Nhiên uống cạn một ly rượu, ly của Diêu Phỉ Vũ còn thừa lại hơn phân nửa, trầm mặc hồi lâu, Lam Diệc Nhiên mới ôn hoà hỏi: "Cô có bạn trai không?"
Diêu Phỉ Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có." Diêu Phỉ Vũ biết Lam Diệc Nhiên cùng người phía trước đến là tình nhân, cũng biết nàng hỏi những lời này là có lý do, không có quá nhiều kỳ quái, dễ dàng trả lời vấn đề của Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên híp mắt nhìn thoáng qua Diêu Phỉ Vũ: "Cô nhỏ hơn tôi 2 tuổi, mối tình đầu còn chưa có? Đều 25, còn chưa có mối tình đầu, cô cũng thật là thảm."
Diêu Phỉ Vũ lặng đi, không nghĩ tới lúc này Lam Diệc Nhiên nổi lên tâm tư vui đùa, cô cười nói: "Nguyên lai Lam tổng lớn hơn tôi 2 tuổi... Đúng vậy, tôi thật thảm, Lam tổng có nên ứng cứu tôi không đây?" Diêu Phỉ Vũ có chút nghiền ngẫm nhìn Lam Diệc Nhiên, ý nhị đặc biệt câu dẫn, lại không rõ ràng, hết thảy vừa đúng.
Lam Diệc Nhiên có ảo giác, Diêu Phỉ Vũ ám chỉ mình cái gì, bất quá rất nhanh, liền bỏ đi ý nghĩ này, nàng sẽ không bởi vì mình là les, mà cho rằng "thiên hạ đại đồng". "Tôi nhận thức không ít công tử, dựa theo điều kiện của cô, không khó. Cô muốn tôi ứng cứu cô thật sao?"
"Không có hứng thú, ứng cứu như thế, không cần." Diêu Phỉ Vũ rầu rĩ trả lời một câu, cô cúi đầu uống một ngụm rượu đỏ.
Lời Diêu Phỉ Vũ nói đều ám muội, bất quá Lam Diệc Nhiên coi như là người tận tâm, ít nhất tính hướng của mình, cơ bản là không ai biết đến, trầm mặc, vô ngôn.
Chờ Lam Diệc Nhiên uống xong hai ly rượu, Diêu Phỉ Vũ mới nốc hết ly của mình.
Lam Diệc Nhiên liền thu ly và chai rượu vào: "Giờ làm việc, dừng ở đây đi, cám ơn cô theo giúp tôi uống rượu."
"Lam tổng quá lời, tôi phải cám ơn Lam tổng mới đúng, giờ làm việc có thể uống rượu đỏ quý báu, phúc lợi của thủ hạ Lam tổng, thật sự không tệ a." Diêu Phỉ Vũ đứng dậy, trả lời, thấy Lam Diệc Nhiên thu chai, Diêu Phỉ Vũ chỉ biết, lần này nói chuyện xem như xong. "Tôi ra ngoài làm việc, điểm tâm trên bàn có vẻ rất ngon, Lam tổng ăn một chút đi." Trước khi ra cửa Diêu Phỉ Vũ vẫn là nhắc nhở một câu.
Diêu Phỉ Vũ nói chuyện tùy ý đồng thời chú ý đúng mực, cho Lam Diệc Nhiên một cảm giác, cô thật sự quan tâm mình, điều này làm Lam Diệc Nhiên không có quá nhiều mâu thuẫn, nhớ lại lần trước uống say cũng là Diêu Phỉ Vũ chiếu cố mình: "À, đúng rồi, phí khách sạn lần trước hết bao nhiêu tiền? Cô còn chưa báo cho tôi." Lam Diệc Nhiên hồi báo người khác, thì thông thường đầu tiên nghĩ đến đều là tiền, như Lý Thục Thiến, không ngừng mua cho Lý Thục Thiến rất nhiều đồ vật, đây là phương thức Lam Diệc Nhiên biểu đạt cảm tình.
Diêu Phỉ Vũ tùy tiện báo giá, kỳ thật Diêu Phỉ Vũ cũng không biết bao nhiêu tiền, lúc ấy đều do Hàn Quốc Đống thu phục, cô nói ra giá cả tầm tầm, bao nhiêu tiền, Diêu Phỉ Vũ cũng không coi trọng, làm Diêu thị Đại tiểu thư, tự nhiên đối với tiền mấy thứ này, cảm thấy rất nhẹ.
Lâm Diệc Hoàng công tử Lam thị, dáng vẻ cũng không tồi, Lâm Diệc Hoàng và Lam Diệc Nhiên là tỷ đệ, nhưng bộ dạng không giống, tính cách cũng kém rất xa, Lam Diệc Nhiên tốt nghiệp liền đi vào Lam thị bắt đầu quản lý công ty, mà Lâm Diệc Hoàng hàng đêm sênh ca, không kiêng sợ, tiêu xài thanh xuân, thể lực, còn có tiền tài.
Lâm Diệc Hoàng ở trong mắt rất nhiều nữ nhân là công tử văn nhã, là soái ca có tiền. Lâm Diệc Hoàng ở trong mắt người nhà là bao cỏ, chỉ biết tiêu tiền, không tạo ra bao nhiêu giá trị; ở trong mắt những người khác, hắn chính là một vết sẹo, bắt đầu từ đại học, thương tổn không ít phụ nữ.
Lâm Diệc Hoàng giữa trưa mới đến công ty, vừa đến văn phòng liền nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, đây là điểm đặc sắc trong phòng Lâm Diệc Hoàng, có một bộ ghế giống hệt giường ngủ, mới vừa nằm xuống, liền có người tiến vào, nói cho hắn biết chủ tịch tìm hắn.
Chủ tịch dĩ nhiên là phụ thân Lâm Diệc Hoàng và Lam Diệc Nhiên, Lâm Hướng Bình.
Lâm Hướng Bình 57 tuổi nhưng năm tháng không có lưu lại nhiều dấu vết trên mặt hắn, một đầu tóc đen, khí phách ngồi sau bàn làm việc, có một cỗ khí thế thượng vị.
Cửa bị gõ ba cái, Lâm Hướng Bình lãnh đạm nhưng hết sức uy nghiêm nói: "Tiến vào."
Lúc này, thư ký chủ tịch mang theo Lâm Diệc Hoàng đi đến, Lâm Hướng Bình giương mắt nhìn thoáng qua: "Được rồi, Trương thư ký, anh ra ngoài trước đi."
Thư ký đi ra ngoài, đóng cửa, Lâm Hướng Bình như thay đổi thành một người khác, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ, đổ ập xuống liền bắt đầu mắng: "Mày lại ở bên ngoài làm chuyện gì a?" Lâm Hướng Bình ném một phần báo chí lên mặt Lâm Diệc Hoàng, trên đó đưa tin: Tiểu minh tinh bị bắt gặp, muốn dựa hơi công tử nhà giàu. Mặt trên còn có ảnh chụp, hai nam nữ trẻ tuổi đi ra từ khách sạn, nam xoay người mở cửa xe bị cản một nửa mặt, bất quá Lâm Hướng Bình xem liền biết là nhi tử của mình.
Lâm Diệc Hoàng chứng kiến Lâm Hướng Bình tức giận, chân hơi run, chỉ có hắn mới biết, Lâm Hướng Bình tức giận sẽ đáng sợ như thế nào: "Chỉ là... Chỉ là tiểu minh tinh, không có quan hệ chính thức, chỉ là chơi đùa..." Hắn nơm nớp lo sợ trả lời.
"Chơi đùa? Mày trừ bỏ chơi bời, thì còn có thể làm gì? Gọi mày đến công ty làm, mày ngược lại, xem công ty như địa phương nghỉ ngơi, nơi này là khách sạn sao?!" Lâm Hướng Bình giơ tay lên một chưởng vỗ vào đầu Lâm Diệc Hoàng.
Lâm Diệc Hoàng trả lời một câu đã bị đánh, không dám tiếp tục đáp lời, cúi đầu.
Lâm Hướng Bình tiếp tục mắng: "Mày xem chị mày, rồi nhìn lại mày đi, biến thành bộ dáng gì?"
Lâm Diệc Hoàng khinh thường cười, thì thào nhẹ giọng nói: "Chị cho dù lợi hại cũng là phụ nữ."
Lâm Hướng Bình bị tức đến không nhẹ, một cước đá Lâm Diệc Hoàng té trên mặt đất: "Mày, họ Lâm! Nơi này là Lam thị, chính mày hảo hảo ngẫm lại, công ty sau này lấy họ ai? Lăn ra đi! Nếu còn gây ra scandal tình ái tìиɦ ɖu͙ƈ gì đó nữa, thì mày chết với tao!"
Thanh âm Lâm Hướng Bình không lớn nhưng Lâm Diệc Hoàng vẫn bị hù sợ, vội vàng rời đi văn phòng Lâm Hướng Bình.
Lâm Diệc Hoàng đi rồi, Lâm Hướng Bình xoa nhẹ huyệt Thái Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc này mới lộ ra một ít già nua.
#team_mong_ngóng_Thanh_mami_cameo_sớm_sớm