Chú ý đến phần cổ phiếu này trừ bỏ người chơi còn có căn cứ giám sát ở Hồng Kông biết, trôi qua ba giờ, đã điều tra rõ nguyên nhân, là có người ở sau lưng giở trò, giám sát viên bật người hạ lệnh đình chỉ mọi hoạt động, những người quẳng tiền mua phần cổ phiếu này ai oán khóc than, trơ mắt nhìn số tiền mình ném vào sắp chìm xuống nước. Có người không chịu nổi đả kích, đã tự sát chấm dứt tính mạng.
Chuyện này giống như một con hồ điệp kích động vẫy cánh, ai cũng không nghĩ tới sẽ ảnh hưởng H thị chỉ cách một eo biển, càng sẽ không nghĩ tới sự kiện lần này sẽ tước đoạt sinh mệnh của một thanh niên phong nhã hào hoa.
Lâm Diệc Hoàng đem toàn bộ tiền mặt gom góp được, hơn nữa còn dùng cổ phần Lam thị vay hai ngàn vạn, tất cả đều quẳng vào đại động mà Trương Dục Tiến đã nói cho hắn biết, hôm nay là thời khắc cần báo cáo cuối ngày. Trong lòng hắn tính toán lần này mình kiếm được bao nhiêu, tràn đầy niềm tin mãnh liệt, thậm chí nghĩ đến chính mình không cần dựa vào xí nghiệp của gia tộc nữa, ở thời gian ngắn ngủi liền kiếm được của cải gấp mấy ngàn vạn lần, hắn đã sáng tạo nên kỳ tích rồi.
Hắn gọi điện thoại cho Trương Dục Tiến muốn hỏi tình hình, ai biết đầu dây bên kia luôn báo máy bận, Trương Dục Tiến đã tắt điện thoại. Trong lòng Lâm Diệc Hoàng hơi cảm thấy không ổn, điện thoại của Trương Dục Tiến cơ bản là mở 24/24, hôm nay còn là thời khắc quan trọng, như thế nào máy sẽ bận?
Vội vàng lái xe đến công ty của Trương Dục Tiến, dọc theo đường đi, tim Lâm Diệc Hoàng không ngừng đập bang bang, cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nếu thật sự không ổn, thì nên làm thế nào cho phải? Cổ phần Lam thị đã bị cầm cố làm sao bây giờ? Bị người nhà biết lại nên làm gì?
Ót không ngừng toát mồ hôi lạnh, đến khi tiến vào công ty của Trương Dục Tiến, đã thấy đại môn đóng chặt, hắn ngã ngồi nhíu mày trước cửa, miệng thì thào: "Xong rồi, xong rồi."
Ngồi yên ở trước cửa hồi lâu, Lâm Diệc Hoàng mới chậm rãi đứng dậy, hơi lay động, tựa hồ đứng không vững. "Có lẽ..., chính là Trương Dục Tiến tạm thời có việc, hôm nay công ty nghỉ ngơi mà thôi, không có chuyện gì, không có chuyện gì." Hắn còn ôm một tia hi vọng. Trở vào xe, tính toán chờ người của công ty cổ phần Tư Hải về để hỏi rõ ràng.
Mở radio lên, lại nghe được tin tức Hồng Kông đã điều tra rõ thị trường chứng khoán, hôm nay cổ phiếu XX tăng cao bất thường, là bởi vì có người ở sau lưng giở trò, giám sát viên đã nắm giữ đại lượng chứng cứ cùng thông tin, ít ngày nữa sẽ vây bắt những người có hiềm nghi về quy án...
Nghe tin tức như thế, Lâm Diệc Hoàng hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra... Thật sự đã xảy ra chuyện.
Một mình hắn ngồi yên trong xe, không biết theo ai, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải, đầu đập lên vô lăng. Không thể tố giác, như vậy sẽ kéo mình vào vòng lao lý, cũng sẽ hại Lam thị; không thể tìm Lâm Hướng Bình, nếu để cho phụ thân biết, sẽ đối với mình có bao nhiêu thất vọng; càng không thể tìm mẫu thân và tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lâm Diệc Hoàng một mực ngồi trong xe, trảo tóc rối tung cũng không nghĩ ra biện pháp nào đền bù thiệt hại. Sau đó hắn chỉ muốn uống rượu, lúc này mới lái xe đến CLB đêm.
Trong CLB đêm, Lâm Diệc Hoàng uống đến say mèm, liền nổi cơn điên, người của CLB đêm biết thân phận của Lâm Diệc Hoàng, cũng không thể thu thập hắn, chỉ là hắn như vậy sẽ ảnh hưởng tới sinh ý của bọn họ, đành phải kêu bảo vệ lôi hắn ra ngoài.
"Như thế nào? Bình thường thấy tao đều cung kính như gặp ông nội, hôm nay lão tử không có tiền liền đuổi tao đi phải không? Đám khốn kiếp Ô Quy chúng mày..." Lâm Diệc Hoàng một hồi khóc một hồi cười, nói kháy.
"A..." Thét to một tiếng, Lâm Diệc Hoàng rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc, dựa vào xe của mình gào khóc.
Hắn rất muốn tìm một người kể ra, chính là bi ai phát hiện, thời điểm này lại không có một người để tâm sự, một người đều không có. Lấy điện thoại ra, lướt danh bạ vài lần mới nhìn đến tên Diêu Phỉ Vũ. Diêu Phỉ Vũ, nữ tử mình luôn luôn để trong lòng, luôn luôn ái mộ, thật muốn cùng cô nói chuyện a.
Lâm Diệc Hoàng bấm số Diêu Phỉ Vũ, chỉ là chuông mới vang lên hai tiếng, đối phương liền dập máy. Lâm Diệc Hoàng có chút thất vọng, lại gọi, lần này chuông đổ bốn lần, đối phương bắt máy. "Alô." Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Diêu Phỉ Vũ.
"Phỉ Vũ, anh rất nhớ em, em có thể ra đây không?" Lâm Diệc Hoàng nghe cô đáp lại, lập tức nói, hắn muốn trông thấy Diêu Phỉ Vũ a, muốn có người nghe mình tố khổ, sau đó an ủi mình.
"Lâm tổng, bây giờ đã là tan tầm. Có việc gì đến công ty rồi nói, tái kiến." Diêu Phỉ Vũ lãnh đạm nói xong liền cúp điện thoại.
Quả nhiên, quả nhiên ở trong lòng Diêu Phỉ Vũ không có hắn, thậm chí ngay cả thanh âm của hắn, cô cũng không muốn nghe thấy dù chỉ một giây, Lâm Diệc Hoàng nghĩ như vậy, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, bò vào xe, khởi động xe.
Lâm Diệc Hoàng lái cực nhanh, vừa khóc vừa chạy như điên, tựa hồ muốn dùng phương thức này để phát tiết buồn rầu trong lòng, nhưng mãi mãi không được...
...
Lam Diệc Nhiên tối nay ở nhà mình, vài hôm qua đêm ở chỗ Diêu Phỉ Vũ, tuy rằng người nhà đều không nói gì, nhưng nàng sợ bọn họ sẽ sinh nghi, đến lúc đó mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng, mình không phải khẩn yếu nhất, chỉ sợ Diêu Phỉ Vũ sẽ chịu khổ sở.
Nửa đêm 3h sáng, Lam Diệc Nhiên bị một trận chuông đánh thức, đây là điện thoại ở trong phòng khách, ai nửa đêm còn gọi tới? Vang lên không dứt, bất quá không cần để ý tới, thông thường đều do quản gia Mạnh Tử Cường bắt máy. Chuông điện thoại rốt cuộc ngừng, hình như là quản gia đã nhấc ống nghe.
Nhưng qua không lâu, lại nghe được tiếng bước chân ở ngoài phòng khách, còn nghe thấy cha mẹ nàng lớn tiếng, có lẽ là xảy ra chuyện gì, Lam Diệc Nhiên rời giường, ra cửa, đi đến phòng khách.
Tới phòng khách, thấy Lam Chí Bảo cùng Lâm Hướng Bình vẻ mặt bi thống đứng đó, chỉ là Lâm Hướng Bình còn mang theo một chút phẫn nộ, Mạnh Tử Cường lui ở một bên cúi đầu, không nói một câu.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lam Diệc Nhiên vừa nhìn tình hình này cũng biết đã xảy ra chuyện gì không tốt, vội vàng hỏi.
Lâm Hướng Bình nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn thoáng qua, giận dữ trừng to mắt, sau đó một tay ôm tim.
Lam Chí Bảo thấy Lâm Hướng Bình ôm tim, vội vàng đi lên phía trước đỡ lấy Lâm Hướng Bình, nhưng vừa mới tiếp xúc, Lam Chí Bảo lại bị hắn oán hận đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Lam Diệc Nhiên rõ ràng cảm nhận được Lâm Hướng Bình giận dữ liếc mình một cái, ánh mắt kia có một tia hận ý rất âm lãnh, nhưng nàng không biết mình đã phạm sai lầm gì, chẳng lẽ việc hôm nay có quan hệ với mình?
"Phu nhân!" Mạnh Tử Cường thấy Lam Chí Bảo ngã xuống đất, vội vàng đi đỡ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lần này Lam Diệc Nhiên trực tiếp hỏi Mạnh Tử Cường.
"Thiếu gia, say rượu lái xe... Bất hạnh ra tai nạn xe cộ, đương trường..." Mạnh Tử Cường không dám nói tiếp.
Lam Diệc Nhiên sững sờ, đệ đệ của nàng say rượu lái xe, đương trường tử vong! Tuy nói cảm tình mỏng, nhưng thuỷ chung sống cùng nhau hai mươi mấy năm a, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
"Bà! Các người hài lòng?!" Lâm Hướng Bình chỉ chỉ Lam Chí Bảo lại chỉ Lam Diệc Nhiên, phẫn nộ nói.
Lam Diệc Nhiên không hiểu ra sao, trong lòng cũng là bi thương, mà Lam Chí Bảo lại khẽ lắc đầu, bi thống không nói.
"Hướng Bình!" Lam Chí Bảo hét to một tiếng, đã thấy Lâm Hướng Bình ngã xuống đất không dậy nổi. "Mau, mau gọi xe cứu thương!" Lam Chí Bảo kêu Mạnh Tử Cường.
"Phu nhân, vậy... Vậy thiếu gia bên kia?" Lúc đang đợi xe cứu thương, Mạnh Tử Cường hỏi Lam Chí Bảo.
Lam Chí Bảo lau khoé mắt, nói: "Tôi bồi lão gia đến bệnh viện, thiếu gia bên kia anh hãy xử lý." Nói xong mới đi đến trước mặt Lam Diệc Nhiên, nhỏ giọng kiên định nói: "Em trai con đã đi, cha con bị bệnh. Lam thị không thể sụp đổ, con phải kiên cường, ngày mai con cứ theo lẽ thường đến công ty, thay thế cha con, xử lý tốt công ty, biết không?"
"Đệ đệ bên kia, để con xử lý..." Dù sao cũng là thân nhân, kêu một quản gia xử lý quả thật có chút quá mức bi thương.
"Không được đi! Con trở về nghỉ ngơi, ngày mai đến công ty. Có chuyện gì, chờ bệnh của cha con ổn định rồi nói sau!" Lam Chí Bảo cứng rắn nói.
Lam Diệc Nhiên vốn nghĩ mẹ nàng yêu đệ đệ Lâm Diệc Hoàng nhiều một ít, chỉ là hiện giờ người trấn định nhất cũng là bà ấy, thậm chí phía sau đều nhớ kỹ Lam thị, thà rằng để quản gia Mạnh Tử Cường đi xử lý hậu sự của hắn, lại kêu mình tiếp tục đến công ty xử lý công việc, hai tỷ đệ ở trong lòng bà ấy, đến tột cùng có vị trí như thế nào?
Xe cứu thương đã đến, Lâm Hướng Bình được đưa lên xe, Lam Chí Bảo công đạo Mạnh Tử Cường vài câu rồi theo lên xe cứu thương đến bệnh viện, ở trong xe mới lặng lẽ rơi lệ.
Lâm Diệc Hoàng là do nàng sở sinh, như thế nào không yêu? Lam Chí Bảo lại càng đau lòng, nàng làm sao có thể để Lam Diệc Nhiên nhìn thấy tử trạng thảm thiết của đệ đệ? Nàng không đành lòng. Nàng hiểu người sống vĩnh viễn trọng yếu hơn người chết, cho nên mới bồi Lâm Hướng Bình đến bệnh viện, mà việc nhận lãnh thi thể Lâm Diệc Hoàng bên kia chỉ có thể để quản gia đi làm.
Lam gia yên tĩnh trở lại, Lam Diệc Nhiên trở về phòng, cầm một lọ rượu đỏ uống, đệ đệ của nàng đã chết, thật buồn cười, chính mình trăm phương ngàn kế bày nhiều cục như vậy, không ngờ rằng, hắn chết bất đắc kỳ tử*, nàng còn cần tranh sao? Rót đầy một ly rượu, một ngụm một ngụm uống, yết hầu một trận kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không khỏi ho khan, ho ra nước mắt.
*chết một cách đột ngột, không theo ý nguyện, nói cách khác là chết khi chưa đến lúc chết
Hiện tại, mẹ nàng đến bệnh viện, mà cha nàng nhập viện là do bệnh tim tái phát, nàng không biết tình huống bây giờ như thế nào. Lam Chí Bảo không cho nàng đi bệnh viện, cũng không cho nàng xử lý hậu sự của Lâm Diệc Hoàng, lại kêu nàng trở về công ty, nàng làm sao còn có thể công tác?
Nhớ tới mọi chuyện hôm qua, nàng cảm thấy mình thật có lỗi với đệ đệ, thân là tỷ tỷ, nhưng chưa bao giờ chân chính quan tâm hắn, thậm chí vì tương lai của mình, còn cùng hắn tranh giành vị trí người thừa kế Lam thị, bây giờ tốt lắm, người đã chết, lúc này mới phát hiện ra, nàng tình nguyện buông tha cho vị trí đó để đổi mạng của hắn về, nhưng tất cả đều không có khả năng.
Lam Diệc Nhiên cắn chặt mu bàn tay, ức chế không nổi khóc lớn lên. Bình rượu ở bên người trống một nửa...
Ngày thứ hai, Diêu Phỉ Vũ đến công ty sớm, pha cà phê cho Lam Diệc Nhiên, mong chờ người cô yêu mến.
Mà Lam Diệc Nhiên thời gian qua lâu còn chưa tới, Diêu Phỉ Vũ ngồi trước bàn làm việc, nhìn về phía cửa bên kia, vì sao Lam Diệc Nhiên vốn luôn đúng giờ còn chưa tới nhỉ?
Rốt cuộc, thân ảnh quen thuộc của Lam Diệc Nhiên xuất hiện, bước nhanh đến.
"Thông tri xuống dưới, quản lý tất cả các ngành đến phòng họp ngay." Lam Diệc Nhiên đi vào cửa liền nói với Diêu Phỉ Vũ.
"Được." Diêu Phỉ Vũ ngẩng đầu, thấy ánh mắt Lam Diệc Nhiên đỏ bừng, thần tình bi thương. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy dáng vẻ này của Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ rất đau lòng.
"Lam tỷ, chị làm sao vậy?" Diêu Phỉ Vũ theo chân Lam Diệc Nhiên vào văn phòng mới quan tâm hỏi han.
Lam Diệc Nhiên xoay người lại, nước mắt liền rơi xuống, ôm lấy Diêu Phỉ Vũ khóc lên. Hồi lâu không nói, cứ như vậy mà khóc.
Diêu Phỉ Vũ không tiếp tục truy vấn, chỉ để Lam Diệc Nhiên ôm mình oà khóc, cảm thấy thân thể Lam Diệc Nhiên không ngừng run rẩy, lòng cô tựa hồ cũng đau đớn co rúm lại.
"Em trai của chị... Tai nạn xe cộ... Đã chết. Cha bị bệnh, còn nằm trong phòng cấp cứu tại bệnh viện..." Qua hồi lâu, Lam Diệc Nhiên mới ở bên tai Diêu Phỉ Vũ đứt quãng nói ra đầu đuôi.