Lam Diệc Nhiên và Gia Cát Vi Vũ học ở một trường đại học nổi tiếng H thị, trong đó có hai loại người, một là dựa vào quan hệ tiền tài, hai là dựa vào thành tích vĩ đại, Gia Cát Vi Vũ là loại hai vì thành tích xuất sắc, Lam Diệc Nhiên tuy rằng trong nhà có tiền có thế nhưng lại dựa vào thành tích đi vào ngôi trường khiến vô số người đỏ mắt.
Lam Diệc Nhiên nói đến chuyện cũ, ngẫu nhiên cười cười, Gia Cát Vi Vũ nâng nón lưỡi trai lên nhìn nàng, có lẽ là bị nhìn lâu lắm, Lam Diệc Nhiên có chút không được tự nhiên, liền hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm lâu lắm rồi nha, trên mặt mình có dính gì à?"
Gia Cát Vi Vũ tháo nón xuống, để qua một bên, nghiêng đầu, gảy gảy mái tóc đen dài tán lạc hai vai, cười trả lời: "Cậu đoán xem."
"Ờ thì..., mình rất đẹp, cậu kìm lòng không đậu." Lam Diệc Nhiên uống một ngụm cà phê rồi trả lời, cùng Gia Cát Vi Vũ là lão bằng hữu, cho nên, không có lời vui đùa nào là không dám nói cả.
Gia Cát Vi Vũ cười to, trầm mặc một hồi lâu, mới trả lời: "Diệc Nhiên, mình cảm thấy, cậu khác xa lúc trước."
"Không có gì là vĩnh hằng, cho dù là trí nhớ, cũng sẽ bị tiềm thức lơ đãng thay đổi, tình yêu cũng thế. Đương nhiên mình cũng sẽ khác." Lam Diệc Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay đầu lại trả lời.
Gia Cát Vi Vũ ở lúc Lam Diệc Nhiên nói xong, nhìn thoáng qua Lam Diệc Nhiên, quay đầu đem cọng tóc trên nón vứt qua một bên: "Diệc Nhiên, mình cảm thấy, cậu cách mình có chút xa, mình không phải nói vật chất, là tâm." Gia Cát Vi Vũ nhẹ nhàng nhấn ngực một cái, nói tiếp: "Cậu đó nha, chưa bao giờ nói điều trong lòng với người khác, mình nghĩ, trước kia, cùng Lý Thục Thiến, cậu cũng như vậy, cô ta vốn không thích hợp cậu, cô ta bợ đỡ, kỳ thật điều này cũng không có gì, thời đại này, tiết tấu mau, giá hàng cao, người, luôn cao hơn người khác một đầu, ai có thể không mạnh mẽ? Mình cũng mạnh mẽ, không đáng trách gì. Cậu có thể cho cô ta vật chất, nhưng không cách nào cho cô ta thân phận, chia tay thì chia tay, chuyện sớm hay muộn, cô ta không hợp đâu."
Lam Diệc Nhiên nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến. Về phần Lý Thục Thiến, nàng không muốn nghị luận, hoặc Gia Cát Vi Vũ nói có lý, Lý Thục Thiến và nàng, thật sự không thích hợp.
Gia Cát Vi Vũ lấy bao thuốc ra, rút một cây, đưa một điếu nhỏ đến miệng, đốt lửa lên. "Tối hôm qua thư ký của cậu không đơn giản, ít nhất định lực rất đủ, ở trong đám người đó, Lý Thục Thiến và mình cũng không quá thích ứng, nhưng thư ký của cậu lại không sợ hãi, rất tự nhiên, thậm chí khi mình vào cửa, đã nghĩ đến việc cô ta vốn là loại người kia, mình không biết cô ta quả thật có bối cảnh hay là tâm tính tốt đến cảnh giới nhất định. Cô ta không tỏ vẻ, giới thiệu mình là thư ký của cậu, ít nhất không bợ đỡ, chỉ riêng điểm kia, cô ta... Tốt hơn Lý Thục Thiến, hi vọng cậu có thể hạnh phúc, mình..." Gia Cát Vi Vũ mãnh liệt hút một ngụm. "Mình hi vọng cậu hạnh phúc."
"Cám ơn." Lam Diệc Nhiên thành khẩn nói: "Bất quá, mình và em ấy không phải, em ấy không phải loại người như mình."
Nghe Lam Diệc Nhiên nói, tay Gia Cát Vi Vũ run lên một chút, đốt một nửa, khói bụi rơi xuống bàn thủy tinh, hít một hơi, khẽ thổi, khói bụi tiêu thất, Lam Diệc Nhiên nói cô ta không phải loại người kia, lại không nói mình không thích cô ta, Gia Cát Vi Vũ biết, Lam Diệc Nhiên động tâm. Khóe miệng kéo ra một nụ cười. "Ngày mai mình trở về Z thị, bên kia đang thiếu nhân lực. Diệc Nhiên, mình sẽ một mực bên cạnh cậu, qua một thời gian ngắn, mình tìm người phụ trách, quay về H thị, có một số việc tổng yếu cần người đi làm. Cậu xem như vậy được không?"
Lam Diệc Nhiên biết Gia Cát Vi Vũ nói chuyện dùng thủ đoạn với Lâm Diệc Hoàng, nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay ra vỗ vỗ tay Gia Cát Vi Vũ đặt trên bàn. "Ừ, cậu hãy tự lo liệu. Đừng quá làm mình mệt nhọc."
"Biết, ngày mai phải về Z thị, mình về nhà bồi cha mẹ đây." Gia Cát Vi Vũ lấy nón, đội lên đầu.
"Cậu đi đi. Quay về Z thị an bài tốt rồi trở lại, nghỉ ngơi hai ngày, cậu đã lâu không nghỉ ngơi a."
"Haha, được, cám ơn lão bản ưu đãi." Gia Cát Vi Vũ đứng dậy, sâu kín nhìn Lam Diệc Nhiên một cái liền rời đi.
Xế chiều, Lam Diệc Nhiên thu được cuộc gọi của Lý Lương từ Ai Cập, nói công ty bên kia cùng chính phủ có vấn đề, khó giải quyết, không dễ làm. Lý Lương nói gấp gáp, phỏng chừng một hai ngày nữa sẽ hội báo lên công ty.
Lam Diệc Nhiên biết, Ai Cập là một quốc gia nông nghiệp, công ty có vấn đề, nếu không có biện pháp giải quyết, bị cưỡng chế đóng cửa là chuyện sớm hay muộn, việc này nàng cũng biết không nên kéo dài lâu. Uống một ngụm Lam Sơn, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, lần này Lam thị thu mua, Lý Lương nói bên kia bởi vì hoàn cảnh phức tạp, vấn đề không dễ giải quyết, hơn nữa vị trí cách xa sông, công trình bài phóng sẽ rất lớn, để giải quyết vấn đề, phải chi không ít tiền, chẳng trách, Đường thị nhanh như vậy đã buông tha cho, củ khoai lang này thật sự là nóng bỏng tay.
Lúc trước Lam Diệc Nhiên xếp Lý Lương làm người chủ đạo, lại an bài nhân thủ của mình chính là để có thể tìm ra lỗ hổng, có lẽ vấn đề này là một cơ hội tốt, vừa mới biết chuyện này, nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp, chủ yếu cần xem phương hướng của Lam thị.
Kêu Lý Lương gửi qua một phần báo cáo, Lam Diệc Nhiên mở ra, nhìn thấy báo cáo truyền đến, trong lòng không ngừng cân nhắc, phân tích.
Diêu Phỉ Vũ uống hai ly cà phê mới đi làm, đậu xe xong liền đi đến văn phòng, vừa vặn gặp Lâm Diệc Hoàng đang chờ thang máy.
Lâm Diệc Hoàng quả thật như thay đổi thành một người khác, bắt đầu cẩn trọng, viên công trong công ty biết rõ tính cách ngày xưa của Lâm Diệc Hoàng, đều rất kinh ngạc.
Kỳ thật Lâm Diệc Hoàng vẫn rất hưởng thụ, trước kia chơi bời là bởi vì không có áp lực gì, Lâm Hướng Bình ám chỉ qua Lam thị về sau nên họ gì, hắn cảm thấy mình phải tranh thủ một chuyến, đối thủ là Lam Diệc Nhiên luôn biểu hiện tốt hơn mình, vô luận cái gì cũng được nhưng bại dưới tay một nữ nhân, tổng có chút không cam lòng.
Hắn vẫn cảm thấy, người nhà coi trọng Lam Diệc Nhiên quá nhiều, cho nên liền cả ngày vui đùa, thỉnh thoảng làm ra một sự tình, khiến người nhà chú ý, giống như một đứa bé, khóc rống gây sự chú ý, sau khi Lâm Hướng Bình cùng hắn nói qua, hắn mới biết được kỳ thật phụ thân hắn rất ký thác, rất kỳ vọng mình, điều này cho hắn lý do để nỗ lực.
Thấy Diêu Phỉ Vũ, Lâm Diệc Hoàng cười cười. "Phỉ Vũ, tình cờ quá, sớm."
Diêu Phỉ Vũ thản nhiên cười: "Sớm." Đứng ở cửa thang máy, không nói gì nữa.
Lâm Diệc Hoàng nhìn Diêu Phỉ Vũ, hắn thích cô. Trước kia tán tỉnh nữ nhân luôn dễ như trở bàn tay, duyệt nữ vô số, hắn nghĩ không có nữ nhân nào đáng giá mình đi dụng tâm, khi Diêu Phỉ Vũ xuất hiện trước mặt hắn, tim hắn rối loạn, hắn mới biết được cái gì gọi là tao nhã, gọi là xinh đẹp tuyệt luân, những nữ nhân đeo bám mình vì tiền hay vì thân phận công tử Lam thị căn bản không thể sánh bằng.
"Phỉ Vũ, khi nào rảnh, chúng ta ngồi xuống, uống ly cà phê." Lâm Diệc Hoàng cười nói, hắn thật sự là một nam tử anh tuấn, hơn nữa vóc người cao to, đáng tiếc chính là Diêu Phỉ Vũ cũng không ưa hắn, bộ dạng Lâm Diệc Hoàng rất giống Lam Chí Bảo, điều này khiến Diêu Phỉ Vũ phản cảm.
"Gần đây công ty rất bận, không thể an bài tốt thời gian, đợi có cơ hội đi." Diêu Phỉ Vũ trầm mặc một hồi, mới trả lời.
Lâm Diệc Hoàng có chút thất vọng, rõ ràng, Diêu Phỉ Vũ từ chối khéo lời mời của mình. "Không sao, nếu rảnh thì nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi, cô có số di động của tôi mà."
"Ừ, được." Diêu Phỉ Vũ cười cười.
Lam Diệc Nhiên bởi vì việc ở Ai Cập, phải đi làm sớm để chuẩn bị. Đến giữa thang máy thì nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ và Lâm Diệc Hoàng đang nói chuyện gì đó, Diêu Phỉ Vũ mỉm cười, chẳng biết vì sao, trong lòng nàng có chút không thoải mái. "Phỉ Vũ, sớm." Rảo bước nhanh, tiếp đón trước.
"A, Lam tổng, sớm." Diêu Phỉ Vũ quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên, vui vẻ cười.
Lam Diệc Nhiên thấy Lâm Diệc Hoàng, lại không nói chuyện.
"Tỷ tỷ." Lâm Diệc Hoàng kêu một tiếng.
"Ừ. Khó có khi cậu cũng sớm như vậy." Lam Diệc Nhiên thản nhiên nói.
Lam Diệc Nhiên nói những lời này làm Lâm Diệc Hoàng nghe có chút chói tai, cảm giác bị Lam Diệc Nhiên xem thường. "Gần đây em luôn đi làm sớm, sớm hơn cả chị." Lâm Diệc Hoàng nhấc đầu chuyển tới một bên, trả lời.
"Ừ. Tốt lắm."
"Đinh" một tiếng, thang máy tới. Cửa mở ra, Lam Diệc Nhiên đi vào trước, theo sau là Lâm Diệc Hoàng, Diêu Phỉ Vũ đi vào cuối cùng, đứng gần Lam Diệc Nhiên, đối diện Lâm Diệc Hoàng.
Không khí có chút xấu hổ, Lâm Diệc Hoàng và Lam Diệc Nhiên, ai cũng không nói lời nào. Cửa thang máy vừa mở, Lâm Diệc Hoàng liền cất bước đi ra ngoài, quay đầu lại nói với Diêu Phỉ Vũ một tiếng "tái kiến".
"Tái kiến." Diêu Phỉ Vũ trả lời một câu.
Lam Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, ra thang máy liền cùng Diêu Phỉ Vũ đi vào bộ phận riêng. "Em nghỉ ngơi tốt không?" Vừa đi vừa hỏi.
"Tạm ổn. Lam tổng thì sao?"
"Cũng hoàn hảo." Lam Diệc Nhiên trả lời. "Phỉ Vũ, chuyện ngày đó, thật xin lỗi." Ngày đó lòng mình rất loạn, chưa thể hảo hảo cùng Diêu Phỉ Vũ giải thích, mình cần phải nói rõ.
"Lam tỷ!" Diêu Phỉ Vũ đứng lại. "Có cần phải để ý như vậy không? Tôi hôn môi với chị thì sao? Lại không phải lần đầu tiên, tôi đã nói không để ý, chị còn như vậy, chẳng lẽ hôn tôi làm chị khó chịu, khó chấp nhận?"
Lam Diệc Nhiên ngẩn người, không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ sẽ phản ứng như vậy, dường như là tức giận, nghĩ nghĩ, mình cơ hồ có chút quá mức, trong lòng chán nản, kỳ thật cùng Diêu Phỉ Vũ hôn môi làm mình khổ não hai ngày, ở chuyện này có cảm giác mơ hồ. Nhìn Diêu Phỉ Vũ, trong lòng khẩn trương lên. "Không phải ý tứ đó, chỉ là...."
Thấy Lam Diệc Nhiên khẩn trương, Diêu Phỉ Vũ cười thầm.