Diêu Phỉ Vũ xoa nhẹ vành mắt bởi vì ủ rũ mà hơi khô, đứng lên đến bên giường, xoay người, lấy tay đè giường, cảm giác cứng mềm vừa phải, Diêu Phỉ Vũ đứng đó hồi lâu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại ngồi vào ghế sofa, mở TV ra.
Trên TV bô bô chiếu phim truyền hình dài tập Đài Loan, nội dung khá hấp dẫn, nhưng Diêu Phỉ Vũ hoàn toàn không nhìn một cái, cô ngồi trên ghế, một tay nâng cằm, tay kia gõ gõ chỗ gác tay.
Cảm thấy trong phòng tối sầm, Diêu Phỉ Vũ nhìn đồng hồ báo thức, mới biết đã là 5h30, TV vẫn mở kênh vừa rồi, nhưng phim truyền hình đã kết thúc, hiện tại đang quảng cáo, Diêu Phỉ Vũ luôn nhịp tay không ngừng, khi chuẩn bị đứng lên, muốn xuống dưới lầu tìm thức ăn, cô phát hiện tay có chút ê ẩm tê dại, nhìn nhìn cái tay kia, trong mắt có một tia nghi hoặc.
Diêu Phỉ Vũ đi vào nhà ăn ở lầu hai, gọi cả đống món, xem xét hồi lâu mới bắt đầu động đũa, kỳ thật Diêu Phỉ Vũ trên máy bay không ăn gì, cả ngày nay chỉ có mỗi cái bánh bao, Diêu Phỉ Vũ khá kén ăn, không đói bụng sẽ không nghĩ tới cần ăn cái gì, bất quá uống không ít cà phê, người khác đều nói phụ nữ uống cà phê quá nhiều, làn da sẽ không tốt, nhưng Diêu Phỉ Vũ 14 tuổi đã bắt đầu mỗi ngày uống cà phê, khuôn mặt lại giống như trứng non, có lẽ cái này gọi là thiên sinh lệ chất.
Diêu Phỉ Vũ ăn một bữa cơm mất một giờ, một đống thực vật trên bàn lại không hề vơi đi, cô hết hứng thú liền rời đi bàn ăn, phục vụ tới thu thập, nhìn thấy một đống thực vật không chút sứt mẻ, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Diêu Phỉ Vũ cũng không muốn lãng phí, nhưng cô bất đắc dĩ, cô kén ăn, đồ tầm thường khiến cô khó động đũa lần thứ hai, kêu nhiều, mới có thể ăn nhiều, dù sao vẫn cần có đầy đủ thể lực để ứng phó chuyện kế tiếp.
Trở lại phòng, Diêu Phỉ Vũ lại quay về trạng thái ban nãy, kênh TV vẫn không đổi, Diêu Phỉ Vũ một tay đỡ đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì, ngón tay chậm rãi gõ lên.
0h, Diêu Phỉ Vũ thật sự mệt mỏi, không tình nguyện đứng dậy, lấy nước khoáng, mở túi du lịch, lấy ra một lọ thuốc ngủ, đổ ra một viên một ngụm nuốt vào, mới chậm rãi nằm rũ xuống giường.
Lúc Diêu Phỉ Vũ tỉnh lại, phát hiện gối đầu đã ướt mồ hôi, cô mỏi mệt không chịu nổi đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy mình tiều tuỵ trong gương, tóc bết ướt đẫm, trán thấm mồ hôi, vặn vòi nước, rửa mặt.
Đi ra phòng tắm, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại mới 4h sáng, cô quay đầu lại, nhìn chiếu chăn hỗn độn, lập tức đến trước cửa sổ, chậm rãi vén bức màn ra, bên ngoài nhà cao san sát, đèn đuốc sáng rực, cô ngồi vào bậu cửa sổ, cuộn tròn hai chân, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài, ngón tay lại lơ đãng gõ theo tiết tấu, không tiếng động.
Trời tờ mờ sáng, mặt trời mà Diêu Phỉ Vũ chờ mong hồi lâu từ từ thẹn thùng lên cao, cô thở nhẹ, đứng lên, xoa xoa hai chân tê rần, ngón tay phóng tới huyệt Thái Dương mát xa, lắc lắc đầu, phát hiện có chút không đúng, sờ sờ tóc, mới nhớ tới hôm qua mình đổi kiểu tóc rồi, đuôi ngựa phóng khoáng tự tại kia đã không còn nữa.
Diêu Phỉ Vũ lại đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một lần, tận lực vực dậy tinh thần, bởi vì buổi chiều cô còn phải đến Lam thị phỏng vấn, buổi phỏng vấn này, nhất định phải thông qua.
8h sáng, Diêu Phỉ Vũ vào nhà ăn, gọi chút đồ lót dạ, hai ly cà phê, mới ăn một nửa, hai ly cà phê đã thấy đáy, lúc Diêu Phỉ Vũ cảm thấy tinh thần tốt hơn, đã là 9h, cô nhìn điểm tâm còn thừa lại hơn phân nửa, thật sự đề không nổi hứng thú, liền lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên Thiên.
"Alô... Ai đó?" Trong điện thoại truyền đến tiếng Từ Thiên Thiên hàm hồ trả lời.
"Thiên Thiên, là mình, Phỉ Vũ. Cậu chưa thức sao?"
"Hả? Phỉ Vũ. Sớm..." Nghe được đối phương là Diêu Phỉ Vũ, Từ Thiên Thiên thanh tỉnh không ít.
"Mặt trời đã lên cao tới mông, còn sớm? Cậu đừng quên, cậu đã đáp ứng, bồi mình đi mua quần áo." Diêu Phỉ Vũ nhắc nhở.
"Nhớ rõ nha, mình tưởng buổi chiều, ai biết cậu sớm như vậy?"
"Không được, mình muốn đi buổi sáng, cậu có đi không?" Diêu Phỉ Vũ hỏi, nếu Từ Thiên Thiên không đến, cô tính toán tự mình đi.
"Đi!" Từ Thiên Thiên thuận theo, đối với yêu cầu của Diêu Phỉ Vũ, Từ Thiên Thiên ít khi cự tuyệt.
"Vậy thì nhanh lên." Diêu Phỉ Vũ cười cười trả lời, một chút cũng không khách khí. Cô ở nhà ăn đợi gần 40 phút, Từ Thiên Thiên mới khoan thai đi đến.
"Thiên Thiên, cậu đúng là quý nhân khó chờ, 40 phút!" Từ Thiên Thiên mới từ chiếc Maserati đi xuống, đã bị Diêu Phỉ Vũ oán hận một câu.
Từ Thiên Thiên trực tiếp ném cho Diêu Phỉ Vũ một cái liếc mắt: "Hảo tỷ tỷ, tối qua mình tăng ca đến 2h sáng đó, nhận được điện thoại của cậu, mình nhanh chóng rời giường, phóng như bay trên đường kìa, cậu nói lời này, không có lương tâm."
Nhìn thấy Từ Thiên Thiên vẻ mặt ủy khuất, Diêu Phỉ Vũ bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi, là mình trách lầm cậu." Nói xong, cô ngồi vào ghế phó lái.
Từ Thiên Thiên lên xe, chân ga "oanh" một tiếng khởi động xe, Diêu Phỉ Vũ nhìn ra ngoài, xuất thần, ngón tay gõ nhẹ, Từ Thiên Thiên nhìn nhìn Diêu Phỉ Vũ, hỏi: "Cậu vội vã như vậy làm gì?
Mình vốn nghĩ đến buổi chiều mới đi mua quần áo."
"Buổi chiều Lam thị có buổi phỏng vấn, mình phải đến a." Diêu Phỉ Vũ quay đầu, giải thích với Từ Thiên Thiên.
Từ Thiên Thiên, kinh ngạc nhìn Diêu Phỉ Vũ, hỏi: "Phỉ Vũ, cậu... Cậu không phải là muốn trở thành thư ký của Lam Diệc Nhiên đi?"
"Ừ, đúng vậy. 3h chiều." Diêu Phỉ Vũ trả lời tự nhiên, Từ Thiên Thiên có chút khó tin: "Phỉ Vũ, mình đã nói với cậu, nhân tài không được trọng dụng, trình độ của cậu, đến đâu cũng có thể đảm nhiệm chức vị cao, sao cậu, cậu lại muốn đi làm thư ký?" Chẳng trách Từ Thiên Thiên không tin Diêu Phỉ Vũ, nhớ năm đó ở M quốc, Diêu Phỉ Vũ rất nổi tiếng, cuộc thi nào cũng đứng đầu, nhận vô số học bổng, cộng thêm học vị MBA, được rất nhiều người xưng là thiên tài, bây giờ lại muốn đi làm thư ký, khiến Từ Thiên Thiên tức giận, Diêu Phỉ Vũ chí khí quá ngắn.
"Lam thị là xí nghiệp lớn, mình vẫn chưa có kinh nghiệm công tác, làm thư ký coi như rèn luyện, không mất mặt."
"Còn không mất mặt? Cậu xem mình, cũng tính là một Quản lý, làm sao cậu có thể đi làm thư ký cho người khác?" Từ Thiên Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không tiếc lấy mình so sánh.
Diêu Phỉ Vũ có điểm buồn cười nói: "Đó là công ty nhà cậu, không thể so a, tốt lắm, không nói."
"Được rồi, tùy cậu, bất quá cậu nên đáp ứng, đến lúc cậu hối hận, thì qua công ty nhà mình làm."
"Ok, đến lúc mình hỗn không nổi nữa, sẽ thỉnh Từ thị Đại tiểu thư thu nhận giúp đỡ, hi vọng cậu đừng đổi ý." Diêu Phỉ Vũ cười nói.
"Muốn tìm cũng tìm không thấy, mình còn sợ cậu không đến."
Diêu Phỉ Vũ tìm Từ Thiên Thiên dẫn đi mua quần áo, xem như tìm đúng người, đối với Đại tiểu thư lấy tiêu tiền làm thú vui như Từ Thiên Thiên mà nói, các nhãn hiệu nổi tiếng, nàng đều rành rẽ, rất nhanh liền giúp Diêu Phỉ Vũ mua ba bộ chính trang.
Giữa trưa 12h, Diêu Phỉ Vũ thỉnh Từ Thiên Thiên ăn cơm, Từ Thiên Thiên cầu còn không được, nghĩ đến cùng Diêu Phỉ Vũ ăn cơm đã là hai năm trước, Diêu Phỉ Vũ khó ăn, không biết có chỗ nào thực vật tốt hơn một chút không: "Thiên Thiên, cậu tuyển một nhà hàng đi, đừng ngại mắc."
"Ok, mình sẽ chọn nhà hàng đắt tiền, xa hoa." Hai người lại lên xe.
Trên bàn cơm, Từ Thiên Thiên nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ nhai kỹ nuốt chậm, mình ăn năm miếng, Diêu Phỉ Vũ mới ăn một miếng, có chút bận tâm hỏi han: "Phỉ Vũ, cậu vẫn ăn ít như vậy sao?"
"Haha, mình rất dễ nuôi, chưa bao giờ cần ăn nhiều cả. Thế nào? Có muốn bao nuôi mình không? Mình không chỉ dễ nuôi, mà còn xinh xắn chung tình, cậu ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, tam thê tứ thiếp, mình cam đoan, đều mặc kệ cậu." Diêu Phỉ Vũ trêu ghẹo.
Từ Thiên Thiên bị Diêu Phỉ Vũ những lời này đậu cười không ngừng, cũng phụ hoạ theo: "Tốt, nếu cậu nguyện ý."
Ăn xong, Từ Thiên Thiên chở Diêu Phỉ Vũ về khách sạn, Diêu Phỉ Vũ kêu phục vụ đem y phục đi giặt sạch, xoay người trở về phòng.
Trong phòng đợi đã lâu, thời gian đã không sai biệt lắm, phục vụ còn chưa trở lại, cô thúc giục vài lần, mới bắt được quần áo mới, vội vàng thay, nhìn gương một lúc lâu, cảm thấy không có vấn đề gì, cười một cái, tự tin đi ra cửa.
Ở đây có ai sắp thi cuối kỳ giống tui không vậy, bài vở ngập họng T.T