• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chứng kiến bộ dáng của Hạ Thanh Minh, Ngạn Lạc Thường phảng phất thấy hình dánh cha năm đó khi miêu tả cho mình về phụ thân. Là hạnh phúc, không sai, là chìm đắm trong tình yêu, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

“Ngươi hiện tại quả thật rất khoái hoạt đi”

“Ân. Cùng Phi và Hạ nhi ở một chỗ, thật sự rất khoái nhạc.” Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ đàm luận.

Lúc này, Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi vừa đến ốc phòng của Hạ Thanh Minh, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười khoan khoái, hai người đều hiếu kì bước vào. Thấy Ngạn Lạc Thường đang ngồi cạnh Hạ Thanh Minh, Yến Phàm Vũ cao hứng đi tới: “Thường, nguyên lai ngươi ở trong này, làm hại ta đi tìm.”, rồi tiến vào giữa hai người, sờ sờ đầu Mộ Hạ: “Trông thấy cha nuôi mà sao không tỏ thái độ gì thế?”

Mộ Hạ từ trong ngực Hạ Thanh Minh chạy tới, một phen giữ chặt góc áo Yến Phàm Vũ: “Cha nuôi, cha nuôi. Ngươi đáp ứng lần này mang quà cho Hạ nhi, quà a~?”

“Ngươi tiểu tử này, chỉ trông ngóng quà của ngươi thôi.” Nói, từ trong lồng ngực lấy ra một gói nhỏ.

“Di? Đây là cái gì?” Nhìn cái bọc nho nhỏ, Mộ Hạ hiếu kì mở to hai mắt.

“Cái này không phải do ngươi một mực đòi ăn ngọc lưu ly đường sao?”  

“A~ như thế nào chỉ còn một chút như vậy a~?” Nghe được là ngọc lưu ly đường, Mộ Hạ thoáng cái chạy tới, đoạt vội bỏ vào miệng. “Ân~ ăn ngon. Cha nuôi, như thế nào chỉ còn ít như vậy?” Mộ Hạ làm nũng kéo kéo góc áo Yến Phàm Vũ.

“Ha ha, còn một hộp. Ngươi đi tìm xem Tâm Xảo tỷ tỷ đang ở đâu đi.”

“A~ Tâm Xảo tỷ tỷ…Của ta đường…” Mộ Hạ chạy như bay ra khỏi phòng, nhanh như chớp đã không còn thấy bóng dáng.

“Tiểu tử này…” Thân là phụ thân, Mộ Lăng Phi nhìn bộ dạng nhi tử, bất đắc dĩ thở dài, đi đến bên người Hạ Thanh Minh, ôn nhu vuốt ve bụng hắn: “Thế nào? Thân thể có khỏe không?”

“Ân, Kiêm Gia đã xem qua, không có việc gì.”

Thấy hai người ân ân ái ái, Ngạn Lạc Thường lờ mờ hiểu được đã đến lúc đi bèn lặng lẽ đứng lên: “Các ngươi có chuyện cần nói, ta cũng không tiện quấy rầy nữa.”

“Lạc Thường, có rảnh thường xuyên đến nơi này tâm sự với ta.”

“Ân.” Yến Phàm Vũ theo Ngạn Lạc Thường ly khai gian phòng, để lại Mộ Lăng Phi cũng Hạ Thanh Minh nhìn theo hai bóng lưng rời đi.

“Minh, Phàm Vũ nói hắn nhận định là Ngạn Lạc Thường…”

“Ân, Lạc Thường không tồi. Hơn nữa ở cùng hắn một chỗ, ta cảm thấy rất thoải mái…”

“Không cần ở trước mặt ta khen nam nhân khác a~” Mộ Lăng Phi nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Thanh Minh: “Ta muốn ngươi chỉ nhìn một mình ta…”

“Đứa ngốc…” Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi hai người cùng quyện vào nhau, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, khiến Hạ Thanh Minh nhấm nháp được vị ngọt ngào thật lâu…

Trở lại hoa viên, Ngạn Lạc Thường nhớ tới bộ dáng của Hạ Thanh Minh. Hắn thật sự cao hứng khi tìm được người biết quý trọng mình, chắc chắn về sau hắn sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc. Đột nhiên, tay bị người đằng sau nắm được.

“Làm sao vậy?” Yến Phàm Vũ nhìn thật lâu khuôn mặt trầm tư không nói gì của Ngạn Lạc Thường, quan tâm hỏi.

“Không có…” Nhẹ nhàng gạt ra tay Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường hướng phía sau lui mấy bước.

Thấy Ngạn Lạc Thường đột nhiên tỏ thái độ bất hòa, Yến Phàm Vũ có điểm sinh khí: “Vì cái gì đến bây giờ ngươi vẫn phòng bị như vậy? Sợ ta làm bị thương ngươi sao?”

“Không phải…” Ngạn Lạc Thường bối rối quá mức, không dám nhìn thẳng vào cặp mặt tràn đầy tình nhiệt của Yến Phàm Vũ. Đúng vậy, hắn chính là sợ hãi. Yến Phàm Vũ đã làm cho hắn quá nhiều chuyện ưu ái, thật sự hắn sợ cứ như vậy sẽ bị dắt mũi dẫn đi, chính mình một ngày nào đó sẽ bị rơi vào một mảnh nhu tình của giặc. 

Yến Phàm Vũ tiếp tục lại gần, chăm chú bắt lấy tay Ngạn Lạc Thường: “Thường, vì sao ngươi cùng Thanh Minh có thể thân cận như vậy nhưng lại trốn tránh ta? Chẳng lẽ ngươi thực sự cứ như vậy chán ghét ta?” Lực đạo trong tay ngày càng mạnh, Yến Phàm Vũ bức thiết muốn biết tâm ý Ngạn Lạc Thường.

“Ngô…” Tay bị nắm đau đớn khiến Ngạn Lạc Thường chợt vung trường tiêu bên hông, nháy mắt mũi kiếm đã tọa ngay trên cổ Yến Phàm Vũ: “Ngươi buông ra!”

“Không nên như vậy!”

“Yến Phàm Vũ, ngươi đừng tưởng rằng ta thật sự không dám giết ngươi.”

“Vậy hiện tại ngươi động thủ cũng tốt lắm.” 

“Ngươi…” Ngạn Lạc Thường nhìn Yến Phàm Vũ. Ánh mắt kia tự hồ nói cho hắn biết, vô luận thế nào cũng phải có đáp án, cho dù chết cũng không buông tay.

Không có biện pháp, Ngạn Lạc Thường chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, buông kiếm trên tay xuống. Vì cái gì mình lại không giết y? Vừa rồi rõ ràng là cơ hội rất tốt, nhưng vì sao tâm tư lại không hung ác nổi? Ngạn Lạc Thường không ngừng âm thầm tự hỏi chính mình. Hắn cảm giác được tâm tư mình đang phát triển theo hướng rất nguy hiểm. Nếu quả thật đối y có cảm tình, đến lúc thật sự phải giết y, mình làm sao có thể xuống tay? Không được, Ngạn Lạc Thường, ngươi phải thanh tỉnh, phải thanh tỉnh!

“Vũ…Thả ta ra a…” Ngạn Lạc Thường chậm rãi nhả ra mấy chữ, đã muốn không còn khí lực cùng y hao tốn.

“Thường…Ta không rõ, ngươi vì cái gì không thừa nhận? Rõ ràng mấy lần có thể ra tay với ta, lại cứ như vậy mà buông tha. Chẳng lẽ ngươi còn không chịu thừa nhân là ngươi thích ta sao?”

“Vũ…Ta ở bên cạnh ngươi, vì ta đã đáp ứng phải bồi ngươi một năm. Ta sẽ không thất tín, cho nên mong ngươi minh bạch điều này.”

“Ngươi…thật sự…” Yến Phàm Vũ buông lỏng tay, theo cánh tay Ngạn Lạc Thường trượt dài xuống.

“Ta sẽ không thích ngươi. Cho nên, buông tha đi!” Ngạn Lạc Thường xoay người, dần rời đi.

“Thường, ta sẽ không buông tha!!” Nhìn bóng lưng đi xa dần của Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ thì thầm trong miệng.

*****

Trở lại phòng mình, Ngạn Lạc Thường vô lực ngồi phịch xuống giường. Nhìn đám mây trên trời biến hóa bất định, Ngạn Lạc Thường tỏa ra nhàn nhạt ưu thương…

Cha, ta…dường như bởi vì hắn, mà trở nên thật kì quái…

Thường Thường đã bắt đầu biết yêu a~~~ ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK