“ Kiêm Gia, ngươi nói Thường đang ở đây, có đúng không?” Một thanh âm bỗng vang lên, mang đầy vẻ gấp gáp, lo lắng, còn có chút chờ mong, chính là của Yến Phàm Vũ. Y một đường xông vào, mà đầu tiên nhìn thấy, chính là vẻ mặt mờ mịt của Ngạn Lạc Thường.
Thường……
Nhanh chóng tiến lên đem con người kia ủng vào trong lòng “ Thường…ngươi không có việc gì, thật là tốt quá…!” Cảm nhận được hương vị tưởng nhớ bấy lâu nay, nội tâm Yến Phàm Vũ không khỏi xúc động.
Ngạn Lạc Thường không biết vì cài gì mà người trước mặt lại kích động đến mức này, cứ ôm chặt lấy hắn không chịu buông, hắn có điêmt khó thở a:”….Cái kia….ngươi … là ai…?”
Vốn còn đang chìm đắm trong vui sướng, nghe được câu nói của Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ không khỏi hoảng hốt, vẻ mặt là không thể tin được:” Thường, ngươi nói cái gì? Không cần phải giận ta, ta là Vũ, Yến Phàm Vũ a… ‘’
‘Vũ…Yến Phàm Vũ…’ Ta nhận thức hắn sao ? Vì cái gì ta không thể nhớ được…Ngạn Lạc Thường nhắm chặt mắt lại, cố gắng muốn nhớ nhưng chỉ kéo về những cơn đau đầu khôn tả, muốn đưa tay lên xoa nhưng đã bị Yến Phàm Vũ nắm chặt : ‘Đau.. đau đầu quá…’
Chứng kiến bộ dáng thống khổ cảu Ngạn Lạc Thường, Quân Khiêm liền đem Yến Phàm Vũ đẩy ra : ‘’ Không có việc gì, Thường, không cần phải suy nghĩ nữa…’
‘Khiêm…đau quá…’ Phảng phất nghe được câu an ủi, Ngạn Lạc Thường liền nắm chặt lấy áo Quân Khiêm không buông.
Ngạn Lạc Thường không thể nhớ được chính mình, lại còn ở trong ngực người khác tìm kiếm sự an ủi, Yến Phàm Vũ cảm thấy tâm như bị xé rách : ‘Kiêm gì, Thường, rốt cục bị làm sao ?’
‘Nhị trang chủ không nên tức giận, Ngạn công tử bởi vì rơi từ trên vách núi xuống, đầu bị va đập mạnh, đại khái là đã mất đi trí nhớ, hắn hiện tại thấy đau đầu là do trí nhớ chuẩn bị phục hồi, ngài không cần phải lo lắng.’
Quân Khiêm thấy Ngạn Lạc Thường thật không thoải mái nên muốn đưa hắn về phòng : ‘ Sư bá, ta mang Thường về phòng nghỉ ngơi…’ Quân Khiêm cẩn cẩn dực dực đỡ Ngạn Lạc Thường đứng dậy, tất cả đều thu vào trong tầm mắt Yến Phàm Vũ.
Thay Ngạn Lạc Thường đắp chăn xong, Quân Khiêm quay trở lại đại sảnh. Yến Phàm Vũ vẫn còn ở đó, thấy Quân Khiêm bước vào, liền lên tiếng hỏi :’ Ngươi là ai ? Tại sao lại ở cạnh Thường ?’
‘Ta là Quân Khiêm, Lạc Thường là do ta cứu về.’
‘Là ngươi….’ Nhìn người trước mặt đã giúp Ngạn Lạc Thường nhặt về một mạng, Yến Phàm Vũ không khỏi xúc động.
‘ Ngươi là Yến Phàm Vũ, Phi Yến sơn trang nhị trang chủ ? Lạc Thường là vì ngươi mới rơi từ trên vách núi kia xuống sao ?’ Lời nói còn mang theo điểm trách cứ, Quân Khiêm ngồi xuống đối diện Yến Phàm Vũ.
‘Ta rất cảm tạ ngươi đã cứu sống Thường và thời gian qua đã chiếu cố hắn cẩn thận. Từ giờ ta sẽ hảo hảo săn sóc hắn, để hắn hoàn toàn khôi phục.’
‘Hừ…Phải không ? Đã như vậy sao ngày trước còn làm cho hắn rơi xuống ? Hắn khi đó chính là đang mang hài tử. Nếu ta không gặp được hắn thì chắc chắn sẽ là nhất thi hai mệnh đó. Ngươi bảo ta làm sao yên tâm giao hắn cho ngươi.’
‘Đó là bị người xấu hãm hại nên Thường mới rơi xuống.’
‘Vậy còn ngươi, khi đó ngươi ở đâu ? Thân là nam nhân lại không bảo vệ được người mình yêu, còn làm hắn rơi vào nguy hiểm như vậy. Ngươi có tư cách gì mà đòi ở bên hắn.’
Lời nói hai người dần dần thành khắc khẩu. Quân Khiêm mỗi câu nói đều gay gắt vì hắn hiểu, nam nhân này chính là phụ thân của hài tử trong bụng Lạc Thường, nếu hắn không tranh thủ lúc này nói hết, rất có thể, hắn sẽ mất đi Ngạn Lạc Thường vình viễn. Bảo hắn ích kỉ cũng được, hắn không cần biết trong quá khứ, bọn họ yêu nhau sâu đậm đến mức nào, hắn chỉ biết giờ hắn chính là người mà Ngạn Lạc Thường muốn ỷ lại.
Yến Phàm Vũ không biết nói gì để phản bác. Đúng thế, khi Lạc Thường rơi vào nguy hiểm, chính mình không có ở bên, cũng không hảo hảo bảo vệ hắn nên mới hại hắn thành như bây giờ. Nhưng y yêu Ngạn Lạc Thường. Thời gian qua xa cách, tình cảm này càng trở nên mãnh liệt, một ngày luôn cố gắng để đè nén nỗi nhớ, nhưng cuối cùng vẫn là không thể.
Không nghĩ là sẽ mất đi hắn, y muốn bảo vệ hắn, y muốn trở thành cây trụ của hắn, y muốn gánh vác tất cả trách nhiệm đối với Ngạn Lạc Thường, kể cả sinh mệnh bé nhỏ chưa chào đời kia nữa.
‘Ngươi…yêu Ngạn Lạc Thường ?’
‘Đúng vậy, ta yêu hắn, trong thời gian này, được nhìn thấy hắn chính là hạnh phúc.’
‘Chính là kể cả như vậy, ta cũng không thể đem hắn giao cho ngươi, hơn nữa, ta tin tưởng hắn vẫn còn yêu ta.’ Yến Phàm Vũ kiên định nói.
‘Nhưng hiên giờ, hắn đã quên ngươi, không phải sao ? Thử hỏi, nếu hắn yêu ngươi đến khắc cốt ghi tâm, liền nói quên thì có thể quên sao ? Hắn lựa chọn quên ngươi, vì sao ư ? Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, là ngươi chỉ mang đến cho hắn thống khổ, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài rời xa ngươi.’
Như thế có phải không ? Bên cạnh y, Thường chỉ có thống khổ, thế nên hắn mới muốn quên hết những chuyện kia… Không, Thường yêu chính là y, hắn rõ ràng là yêu y như vậy. Có lẽ, thân phận bất đồng làm cho cả hai thống khố, nhưng quyết không phải chán ghét. Thường yêu y, đứa bé kia chính là minh chứng tốt nhất.
‘Thế nào, không nói, nghĩa là ngươi cũng hiểu mình vô năng thế nào đi. Nhanh rời khỏi đây, đừng đến gần Thường nữa.’ Quân Khiêm đứng lên, nghĩ muốn mau chóng chấm dứt trận đấu khẩu này.
‘Ngươi không cần phải như thế. Ta tuyệt đối không buông tay Thường. Từ giờ trở đi, ta sẽ ở lại đây, chiếu cố hắn. Đến khi hắn nhớ lại, nếu hắn muốn ta đi thì ta sẽ đi. Nếu không, ngươi đừng mơ tưởng.’ Yến Phàm Vũ thẳng thắn cự tuyệt.
‘ Ngươi thật đúng là ngoan cố.’ Nhìn bộ dáng Yến Phàm Vũ như vậy, Quân Khiêm có chút bất đắc dĩ.
‘Đã như vậy, chúng ta cùng nhau cạnh tranh công bằng, xem ai có thể đường hoàng đứng bên cạnh Thường…’ Yến Phàm Vũ tự tin nói.
‘ Hảo…’