• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong Phi Yến sơn trang tinh thần tựa hồ như rất thoải mái, Thích Bá mang theo Tâm Xảo đều tất bật chuẩn bị cho ngày đầy tháng của tiểu Mộ Thanh thiếu gia.

Hạ Thanh Minh trong phòng cẩn cẩn dực dực chiếu cố Tiểu Mộ Thanh, mà đằng sau thì Mộ Lăng Phi ôn nhu quan sát nhất cử nhất động của hắn.

“ Minh…” Chậm rãi hoán ra tên, Mộ Lăng Phi không khỏi từ phía sau ôm lấy Hạ Thanh Minh:” Quả nhiên, lúc trước lựa chọn ngươi là phi thường chính xác!”

“ Ngu ngốc, nói cái gì đó…” Giúp Tiểu Mộ Thanh mặc quần áo xong, Hạ Thanh Minh đem tay chính mình đặt vào bàn tay để bên hông, hương vị ngọt ngào từ chỗ tiếp xúc lan tỏa toàn thân. Chỉ là ôn nhu như vậy đều đem lại cho hai người cảm giác hạnh phúc khôn cùng.

Đem cằm mình tựa vào vai Hạ Thanh Minh, Mộ Lăng Phi thì thầm:” Minh, có thể cả đời cùng ngươi ở một chỗ thực hạnh phúc!”

“ Sao cư nhiên lại nói đến cái này….”

“ Không có, chỉ là nghĩ tới cuộc sống hiện tại của mình, thấy có chút hư ảo, làm cho người ta không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ, vạn nhất một ngày nào đó, tất cả đền biến mất….”

“ Ngốc, như thế nào lại…” Xoay người lại, Hạ Thanh Minh ôm chặt lấy thắt lưng Mộ Lăng Phi, đầu tựa vào lồng ngực vững trãi, quen thuộc:” Ta rõ ràng ở chỗ này, ngươi thế nào lại sinh ra ảo giác. Đích xác, cả đời ta sẽ không ly khai…”

“ Ân….” Nghe âm thanh nhẹ nhàng của Hạ Thanh Minh, Mộ Lăng Phi gia tăng lực đạo, cố sức hưởng thụ nhiệt độ cơ thể của ái nhân trong lòng.

“ Đúng rồi, Phàm Vũ cùng Lạc Thường…. Bọn họ gần đây làm sao vậy?”

“ Ân?”

“ Cảm giác như, có chuyện gì đó…”

“ Như thế nào, Minh, ngươi lo lắng cho bọn họ?”

“ Ân, Lạc Thường là người tốt, cũng là bằng hữu tốt nhất của ta, ta hy vọng hắn được hạnh phúc…”

“ Ân… Bọn họ… Nhất định sẽ hạnh phúc…phi thường hạnh phúc…”

Mệt chết đi….

Không biết như thế nào….

Gần đây thân thể trường kì mệt mỏi.

Cảm giác, cảm thấy….

Giống như….

Ngạn Lạc Thường ngồi ngây ngốc cạnh bệ của sổ, nhìn cảnh sắc phía chân trời xa xa, cảm thụ làn gió dịu mát. Gần đây thân thể luôn rất suy yếu, vừa hoạt động một chút đều mệt mỏi, càng không nói gì đến vận công. Không biết rút cục là làm sao, xem  ra, phải tìm thời gian nhờ Kiêm Gia nhìn xem mới được…

Đột nhiên, một cái đầu nhỏ dò xét tiến vào.

“ Lạc ca ca…” Mộ Hạ một phen nhào vào lòng Ngạn Lạc Thường “ Lạc ca ca, bồi Hạ Nhi chơi có được không?”

“ Hạ Nhi, Lạc ca ca thân thể không thoải mái, để ta nghỉ ngơi một chút có được không?” Ôn nhu vuốt ve đầu Hạ Nhi, có điểm tiếc nuối nói.

“ Không thoải mái? Ân…” Hạ Nhi cúi thấp cái đầu nhỏ, biểu tình có hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng tươi cười “ Đã như vậy, Lạc ca ca đi theo ta…”

“ Đi nơi nào a?” Còn không kịp phản ứng, Ngạn Lạc Thường đã bị Mộ Hạ lôi kéo ly khai gian phòng.

Dẫn đầu là Mộ Hạ, hai người đi tới một sơn động phía sau sơn trang, sau lớp cỏ dày bao phủ,  thoát ra một cỗ nhiệt khí nồng đậm. Tiến vào trong, một đại ôn tuyền hiện ra trước mặt hai người.

“ Đây là…”

“ Lạc ca ca, đây là Hạ Nhi vô tình phát hiện ra, về sau sẽ đem nương tới. Nương nói, ôn tuyền hữu ích cho cơ  thể, giảm bớt mệt mỏi.” Nói xong liền cởi bỏ y phục của mình, hướng Ngạn Lạc Thường nói: “ Nhanh, Lạc ca ca, chúng ta cùng nhau ngâm.”

“ Ân…” Nghĩ đến Hạ Nhi, đứa bé này cũng có dụng tâm,  Ngạn Lạc Thường bỏ đi y phục của chính mình, cùng Mộ Hạ bước vào ôn tuyền. Thân thể thoáng cái liền thả lỏng, toàn thân mệt mỏi đúng như Mộ Hạ nói đều bay biến, Ngạn Lạc Thường thư thái nhắm mắt hưởng thụ.

“ Di~ “ Mộ Hạ đột nhiên kêu to một tiếng!

“ Làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt kì lạ cảu Mộ Hạ, Ngạn LẠc Thường ôn nhu hỏi.

“ Lạc ca ca, vì cái gì trên người ngươi cùng đệ đệ lại đồng dạng hoa văn?”

“ Ân? Đồng dạng?” Lời của Mộ Hạ làm cho Ngạn Lạc Thường thập phần hồ đồ.

“ Ân, ngươi xem, LẠc ca ca, hoa văn lục mang tinh hơi hơi hiện hồng.” Mộ Hạ dùng ngón tay nhỏ bé của mình, đánh một vòng quanh lục mang tinh đồ án.

Cái… Cái gì…

Ngạn Lạc Thường lắp bắp kinh hãi. Lục mang tinh đồ án hiện hồng… Nói như vậy… NHiều ngày như vậy mệt mỏi, không phải vì thân thể suy yếu, mà là…

Hoài thượng hài tử!

Nghĩ tới đây, Ngạn Lạc Thường liền xoay lưng về phía mặt nước, thông qua phản xạ, màu đỏ của lục mang tinh hiện hữu rõ ràng trên lưng.

Sao… Như thế nào lại hội….

Thoáng cái cả người xụi lơ, nhìn trước mắt nhiệt khí bốc hơi, nội tâm Ngạn Lạc Thường cũng bắt đầu bối rối.

Chứng kiến Ngạn Lạc Thường như vậy, Mộ Hạ có chút lo lắng:” Lạc ca ca, làm sao vậy? Có phải ngâm lâu quá nên có điểm choáng váng không? Nương nói ôn tuyền ngâm lâu cũng không có lợi, ngươi muốn hay không lên bờ nghỉ ngơi một chút?”

“ Không …không có.” Nghe được lời của Mộ Hạ, Ngạn Lạc Thường rất nhanh điều  chỉnh tốt trạng thái, ít nhất không thể để cho những người khác phát hiện ra.  “ Hạ Nhi…”

“Ân?”

“ Đáp ứng Lạc ca ca, lục mang tinh này, bất luận cũng không được cùng kẻ nào nói, được không?”

“ Vì cái gì?”.

“ Ân, vì đó là bí mật của riêng ta, cho nên người khác không được biết tường tận.”

“ Nương cũng không thể?” Nghe Mộ Hạ nhắc tới Hạ Thanh Minh, Ngạn Lạc Thường do dự trong chốc lát  “ ân, nương ngươi cũng không được nói, tất cả mọi người đều không thể nói a….”

“ Ân, Hạ Nhi đáp ứng sẽ không nói…..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK