Yến Phàm Vũ biết chuyện Phi ca định nói nhất định là đại sự, nhưng lúc này y không có khả năng một ngày không đến chỗ Ngạn Lạc Thường nên trên mặt hiện lên một chút do dự.
Mộ Lăng Phi nhìn ra tâm tư của Yến Phàm Vũ, liền gọi nha hoàn Tâm Xảo “Lạc Thường mới đến, hẳn là chưa quen thuộc hoàn cảnh trong trang. Ta kêu Tâm Xảo dẫn ngươi đi dạo, thế nào?”
Nghe được những lời của Mộ Lăng Phi, Yến Phàm Vũ quay đầu nhìn biểu tình của Ngạn Lạc Thường. Ngạn Lạc Thường như thế nào lại không rõ ý tứ của Mộ Lăng Phi, liền nhẹ nhàng đứng dậy “Đã như vậy, ta không quấy rầy nhị vị nữa.”, khẩu khí bình thản, không có gì không ổn.
Đúng lúc Ngạn Lạc Thường xoay người định rời đi, Yến Phàm Vũ bắt lấy tay hắn “Thường, ngươi trước tiên cứ dạo chơi, ta lát nữa sẽ tới tìm ngươi.”
Ngạn Lạc Thường không nói gì, đợi cho Yến Phàm Vũ buông lỏng cánh tay mình, liền theo Tâm Xảo ly khai đại sảnh. Kiêm Gia cũng theo hai người mà rời đi, chỉ còn lại Mộ Lăng Phi ngồi ở phía sau, lẳng lặng nhìn đệ đệ của mình đang dần lâm vào võng tình.
“Phàm Vũ, ngươi nhận định là tiểu tử kia?” Thấy Yến Phàm Vũ ánh mắt thật lâu không có rời khỏi bóng lưng Ngạn Lạc Thường đã ly khai, Mộ Lăng Phi đi tới, vỗ vỗ bả vai Yến Phàm Vũ.
“Phi ca, kiếp này, ta có lẽ cũng chỉ nhận định hắn…”
“Ha ha, không nghĩ tới Thịnh Lam lâu này lại cùng chúng ta có duyên như vậy. Năm đó ta với đại tẩu của ngươi cũng ở trong đó mà nhận thức, hôm nay ngươi cũng…” Mộ Lăng Phi trở lại chỗ ngồi, bầu không khí thoáng chốc trở nên thật nghiêm túc.
“Trở lại chuyện chính, Phàm Vũ. Ta mới nhận được thư can nương gửi tới, Tần phủ lại bắt đầu làm xằng làm bậy.”
“Cái gì? Can nương đã nói gì?”
“Phỏng chừng lần này Tần phủ muốn cùng loại bỏ thế lực của Tiêu Dao sơn trang và Phi Yến sơn trang, ở trong giang hồ đã bắt đầu âm thầm hành động. Triều đình nhờ can nương thì có thể yên tâm, Tiêu Dao sơn trang sư phụ cũng có thể ứng phó được, nhưng chúng ta trong lúc này phải phá lệ đề phòng.”
“Phải. Phi ca, ta hiểu được. Ngược lại ngươi, đại tẩu vài tháng nữa sẽ lâm bồn, nếu ra ngoài nhiễu loạn cũng không hảo.”
“Cái này, ta đương nhiên hiểu rõ. Dù sao cũng phẩi cẩn thận.”
Hai người chìm trong không khí nghiêm túc, thương lượng kế sách đối phó Tần phủ.
Tâm Xảo bởi vì vướng một số việc, không thể dẫn theo Ngạn Lạc Thường dạo chơi tứ phía, bất đắc dĩ hắn không thể làm khác hơn là tự mình ngoạn. Đi tới đi lui, Ngạn Lạc Thường cuối cùng đi tới hoa viên trong sơn trang. Hoa tươi phủ kín mặt đất, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, trong hồ nhỏ còn có mấy đôi uyên ương đang chơi đùa (uyên ương ở đây là thiên nga ấy), đầu cành mấy con tiểu tước nhi cũng líu ríu kêu (tiểu tước nhi = chim non).
Rất bình yên, rất ấm áp. Nơi này phảnh phất giống như tiên cảnh chốn nhân gian, làm cho hắn tự nhiên phá lệ an tâm. Nhưng bất ngờ nhất chính là, Ngạn Lạc Thường bỗng phát hiện những đóa tâm tiện lan. Rõ ràng chỉ có Tây Nạp tộc nhân mới có thể gieo trồng tâm tiện lan, như thế nào lại xuất hiện ở đây? Ngạn Lạc Thường hiếu kỳ nhớ lại quá khứ, tiện tay nhổ một gốc cây lên bỏ vào miệng (bẩn quá nha anh =.=). Đúng vậy, mùi vị này cùng trước kia giống nhau như đúc, là tâm tiện lan chính tông.
Chất lỏng mang vị ngọt thanh thúy chảy xuống yết hầu, một khắc này, Ngạn Lạc Thường nhớ tới những cảm xúc của cha khi kêu mình ăn tâm tiện lan. Ly khai cha đã nhiều năm, xem ra chính mình tất yếu phải trở về thăm cha. Nghĩ tới đây, nội tâm Ngạn Lạc Thường liền cảm thấy chua xót. Sau lần đầu tiên làm sát thủ, Ngạn Lạc Thường một mực vẫn chưa trở về thăm cha, sợ hãi khí chứng kiến mình thành ra thế này, cha ở dưới kia ắt hẳn thương tâm cùng trách cứ bản thân. Nhưng con đường đã chọn, không thể quay đầu. Chính mình hai tay dính đầy huyết tinh, hối hận cũng vô dụng.
Ngạn Lạc Thường nghĩ đến nhập thần, phía sau bỗng truyền đến một tiếng “loạt soạt”
“Ai?” Theo thói quen nắm chặt thanh tiêu bên người, Ngạn Lạc Thường nhìn chăm chăm về một hướng.
Chỉ thấy một bóng người đen đen, rồi cái đầu nho nhỏ ló ra khỏi khóm tâm tiện lan, đôi mắt tròn xoe ngập nước nhìn hắn.
“Ngươi…Ngươi là..?”
“Ca ca, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?” Hài tử trước mắt giống như bắt được cứu tinh, vội nắm lấy tay Ngạn Lạc Thường.
“Có chuyện gì?”
“Cái kia, có thể hay không lấy giúp ta con diều bị vướng trên cây? Ta vốn định gọi người tới giúp, nhưng nương đang mang thai cục cưng, không thể giúp ta, phụ thân lại có sự, ca ca có thể lấy giúp ta không?”
Thấy hài tử vẻ mặt đầy chờ mong nhìn mình, Ngạn Lạc Thường mỉm cười, phi thân một cái bay lên, nắm lấy con diều rồi đáp xuống trước mặt hài tử, đưa con diều cho nó.
Chứng kiến thân thủ của Ngạn Lạc Thường, hài tử kích động kêu to “Oa, thật là lợi hại nga!” Đương Ngạn Lạc Thường ở ngay trước mặt mình, nó vội nhảy lên ôm cổ Ngạn Lạc Thường “Ca ca, hảo hảo xin chào a~. Có thể hay không dạy ta như thế?”
Ngạn Lạc Thường nhàn nhạt cười cười, ngồi xổm xuống “Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì?”
“Ta? Ta tên là Mộ Hạ. Cha, nương kêu ta là Hạ nhi.”
“Ân, Hạ nhi. Khinh công không phải một ngày hai ngày có thể học được. Phải hảo hảo lấy nền tảng mà tiến, hay là chậm rãi mà học a.”
Ngạn Lạc Thường sờ sờ đầu Mộ Hạ, ôn nhu nhìn xem chính mình đang ôm lấy tiểu hài tử hiếu kỳ kia.
“Ca ca, ngươi là ai a? Vì sao Hạ nhi chưa từng gặp qua ngươi?”
“Ta gọi là Ngạn Lạc Thường, hôm nay vừa mới đến.”
“Ngạn Lạc Thường? Vậy từ nay Hạ nhi kêu ngươi Lạc ca ca được không? Lạc ca ca tuổi trẻ lại xinh đẹp, Hạ nhi rất thích Lạc ca ca.”
“Ca ca cũng rất thích Hạ nhi. Hạ nhi ngoan, buông ta ra đi. Ngươi ôm ta hảo chặt a.”
Mộ Hạ buông lỏng tay, bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay Ngạn Lạc Thường, cười tủm tỉm nói “Lạc ca ca, ngươi nhất định chưa quen thuộc nơi này a, Hạ nhi sẽ dẫn đường cho ngươi, Hạ nhi cho ngươi xem cảnh đẹp.” Nói rồi Mộ Hạ lôi kéo Ngạn Lạc Thường vào sân nhỏ đi dạo. Quả nhiên, có người dẫn đường khiến cho Ngạn Lạc Thường rất nhanh liền cảm thấy quen thuộc với gian nhà này. Sân nhỏ có rất nhiều góc, tất cả đều bố trí rất có hương vị của Tây Nạp tộc, điều này làm cho Ngạn Lạc Thường nhớ lại quá khứ.
“Hạ nhi, gian nhà này là ai bố trí?”
“Ân, sân nhỏ? Bên trong đại đa số là do thúc thúc làm vườn bố trí, bất quá hoa hoa cỏ cỏ đều là do nương nhổ về gieo trồng. Phụ thân nói, nương thích như vậy, còn lệnh Hạn nhi không được lộng hư chúng.” Mộ Hạ cẩn cẩn dực dực nhảy qua bãi cỏ, sợ không cẩn thận một cái là giẫm hư hết.
“Lạc ca ca, ngươi sẽ ở trong này thật lâu đúng không?”
“Không có. Một năm, ta nhiều nhất chỉ ở một năm…”. Một năm sau, giết được Yến Phàm Vũ, ta sẽ rời đi.
“Ngô…Nếu được, Lạc ca ca liền ở lại nơi này được không? Cùng một chỗ với phụ thân, nương, cha nuôi và Hạ nhi?”
“Ân, ngươi ở cùng nhiều người như vậy?” Ngạn Lạc Thường đột nhiên nhớ tới, còn không biết thân nhân của Mộ Hạ là ai….Chờ một chút, Mộ Hạ? Nói như vậy, hắn là nhi tử của Mộ Lăng Phi?
“Hạ nhi, phụ thân ngươi là Mộ Lăng Phi, Đại trang chủ nơi này?”
“Ân.” Mộ Hạ cười tủm tỉm nhẹ gật đầu.
“Vậy cha nuôi là ai?”
“Yến Phàm Vũ, đệ đệ của phụ thân. Lẽ ra phải gọi là thúc thúc, chính là cha nuôi nói muốn ta làm con nuôi của hắn, muốn ta gọi là cha nuôi.”
Mộ Hạ ở bên người Ngạn Lạc Thường chạy tới chạy lui, khiến cho Ngạn Lạc Thường không thể không cùng nó tiến tới tiến lui mới hảo hảo đối mặt nói chuyện với nó.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, một thanh âm từ đằng xa truyền đến “Hạ nhi, Hạ nhi, ngươi ở đâu?”. Chủ nhân thanh âm này tựa hồ hơn hai mươi tuổi. Ngạn Lạc Thường quay đầu nhìn hướng phát ra thanh âm “Hạ nhi, có người gọi ngươi.”
Mộ Hạ lỗ tai nhỏ dựng đứng, cẩn thận lắng nghe.
“Hạ nhi, Hạ nhi…”
“Nương!”
Nghe được mẫu thân đang gọi mình, Mộ Hạ buông lỏng tay, hướng về phía thanh âm truyền đến mà chạy.