Hôm nay Ngạn Lạc Thường giống như mọi ngày, lại đi tới ốc phòng của Hạ Thanh Minh. Nhiều ngày ở chung khiến hắn cũng Hạ Thanh Minh đã trở thành bằng hữu tốt của nhau, đồng thời hắn cũng có thể dựa vào nhận thức của bản thân đối với tộc nhân mà giúp đỡ Hạ Thanh Minh. Vừa đi tới cửa, Ngạn Lạc Thường chợt nghe thấy một âm thanh kinh thiên động địa:
“Không được! Phi ca, hiện tại Thanh Minh rất cần ngươi bồi bên cạnh, ngươi làm sao có thể theo ta ly khai sơn trang được?”
“Phàm Vũ, điều này không phải ta không biết…” Mộ Lăng Phi nhìn Hạ Thanh Minh ngồi một bên, trông bụng hắn đã có chút hở ra:”…Chính là, Tần Thọ không phải hạng người ngươi có thể một mình đối phó, lần này hắn cản trở sinh ý của chúng ta ở LĂng Vân thành, sẽ không thể nhất thời mà khôi phục như trước được…”
“Nhưng nếu ngươi không ở lại, Thanh Minh hắn…” Nhìn bộ dáng hiện tại của Hạ Thanh Minh, Yến Phàm Vũ không khỏi lo lắng. Nhớ rõ lần trước hắn sinh Hạ nhi, nếu không có Kiêm Gia vội vàng chạy tới, chỉ sợ cả hai cha con đều khó lòng bảo trụ. Thời điểm trọng yếu như vậy, làm sao có thể lưu hắn ở nhà một mình…
Ngạn Lạc Thường đứng nghe hồi lâu liền đại khái đi đến:”Ở bên ngoài đã nghe âm thanh các ngươi ồn ào huyên náo, không định cho Thanh Minh nghỉ ngơi sao?”
“Thường…” Yến Phàm Vũ nhìn Ngạn Lạc Thường đứng ở cửa.
Hạ Thanh Minh nhìn vẻ mặt đấu tranh giằng co của Mộ Lăng Phi liền chậm rãi đứng lên, ôn nhu cầm tay ái nhân nói:”Ngươi đi đi, ta một mình sẽ không có việc gì…”
“Minh…” Mộ Lăng Phi vuốt ve gò má Hạ Thanh Minh. Giờ phút này ta sao lại không hy vọng được ở bên cạnh bồi ngươi, chính là sự việc lần này khá nghiêm trọng, ta không thể không…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngạn Lạc Thường nhìn Yến Phàm Vũ, muốn hỏi cho minh bạch đầu đuôi.
“Là Lăng Vân thành. Hiện tại chúng ta có bố trí một vài sinh ý ở đó. Gần đây không biết Tần Nhị Thế giở thủ đoạn gì làm hại sinh ý đều bị trộn lẫn. Chúng ta lo lắng muốn đến Lăng Vân thành kiểm tra mọi việc, Phi ca lại kiên trì dù thế nào cũng phải đi…”
“Đây là trách nhiệm của ta. Thân là Phi Yến sơn trang trang chủ, ta như thế nào có thể không để ý tới sự việc của trang.”
“Không sao, Phàm Vũ. Ngươi và Phi cùng đi là tốt nhất, ta ở một mình sẽ không có vấn đề gì…”
“Sao có thể không có vấn đề gì?!” Ngạn Lạc Thường mở miệng:”Thanh Minh, ngươi không phải là không biết lúc nào sẽ sinh. Thời điểm cuối cùng này hãy tận lực dưỡng thân mình hảo, nếu không đến lúc đó ngươi làm sao có thể vượt qua “Giờ Mùi”?”
“Giờ Mùi gì vậy?” Mộ Lăng Phi khó hiểu nhìn Hạ Thanh Minh.
“Cái đó…” Hạ Thanh Minh cúi đầu không biết nói gì, không nghĩ tới Lạc Thường lại biết chuyện “Giờ Mùi” này.
“Thường, cái gì là Giờ Mùi?” Yến Phàm Vũ vẻ mặt mê mang nhìn Ngạn Lạc Thường.
“Giờ Mùi chính là thời khắc sinh tử đặc thù của Tây Nạp tộc nhân. Lần trước chẳng phải Hạ nhi cũng sinh vào giờ Mùi đó sao? Tây Nạp tộc nhân sinh hay tử đều diễn ra trong canh giờ đó. Nếu như có chuyện, hậu quả thật sự rất…”
Nghe thấy thế, Mộ Lăng Phi vội nắm chặt tay Hạ Thanh Minh:”Minh, thật vậy chăng? Thật là như vậy? Ngươi…Ngươi như thế nào không…”
“Không cần lo lắng quá. Ta sẽ không có việc gì…”
“Chính là…” Tất cả mọi người đều lâm vào đấu tranh trầm tư, không biết làm gì bây giờ.
“Ta có thể chứ?” Ngạn Lạc Thường đột nhiên đưa ra một quyết định kinh ngạc.
“Phi ca, nếu ngươi tin tưởng ta, liền để cho ta thay ngươi cùng Vũ đi.”
“Lạc Thường…”
“Thường…” Cả bả người kia lúc này đều nhìn chăm chăm Ngạn Lạc Thường.
“Có thể. Nếu là ngươi đi cùng ta, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Phải không, Phi ca?” Yến Phàm Vũ vẻ mặt vô cùng cao hứng nhìn Mộ Lăng Phi.
“Ân…Nếu như Lạc Thường đã muốn đi…” Nhìn nhìn Ngạn Lạc Thường, lại nhìn nhìn Hạ Thanh Minh, Mộ Lăng Phi nhẹ gật đầu:”Hết thảy đều trông cậy ngươi và Phàm Vũ, Lạc Thường.”
“Ân. Ta hiểu.”
Hạ Thanh Minh cảm động sâu sắc, nhìn Ngạn Lạc Thường:”Lạc Thường, cám ơn ngươi…”
Rốt cuộc sự tình cũng giải quyết xong. Hôm sau, Yến Phàm Vũ cùng Ngạn Lạc Thường ly khai sơn trang, hướng Lăng Vân thành xuất phát. Chính Ngạn Lạc Thường cũng không ngờ rằng, hành trình đến Lăng Vân thành này, đã làm thay đổi vận mệnh của hắn.