• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ân…!”

Phảng phất nghe được âm thanh gì đó, Ngạn Lạc Thường hướng sau lưng nhìn lại.

“ Làm sao vậy?” Quân Khiêm đang hái thuốc, thấy lại liền quay lại hỏi thăm Ngạn Lạc Thường.

Mấy ngày gần đây. Bụng Ngạn Lạc Thường có dấu hiệu nở ra, thấy Quân Khiêm ân cần hỏi thăm liền trả lời: “ Ân…không có gì, cảm giác …có ai đang gọi ta…”

“ Đại khái là nghe lầm a…” Quân Khiêm nắm tay Ngạn Lạc Thường, cẩn cẩn dực dực dìu hắn rta khỏi bụi cây.

“ Ân…có lẽ là như thế. Bất quá, Khiêm, ngươi cần gì phải nghiêm trọng như thế, ta chỉ có bụng to ra chút ít, còn lại vẫn bình thường a…”

“Ha ha, ta nếu như không cẩn thận, cục cưng trong bụng ngươi sau khi ra đời sẽ hướng ta phàn nàn rằng không chiếu cố hắn cẩn tthận a… đúng không tiểu tử kia…?” Quân Khiêm cười cười hướng bụng Ngạn Lạc Thường mà đặt câu hỏi.

“ha ha, hài tử mới có mấy tháng, ngươi đã muốn cùng hắn đặt câu hỏi…ngươi nghĩ hắn sẽ hội biết được ư?” Ngạn Lạc Thường cười, vuốt ve lên bụng. Quân Khiêm tỉ mỉ chiếu cố mình cùng hài tử. Hắn không ngại thân phận mình Tây Nạp tộc nhân khác biệt, cũng không để ý chuyện quá khứ, mỗi ngày đều vì mình sắc thuốc, cố hết sức giúp mình hồi phục trí nhớ. Hắn hiện tại, chính là người duy nhất mình có thể ỷ lại, thậm chí là tin tưởng. Chính là, Ngạn Lạc Thường hắn, cho dù có cố gắng như thế nào thì gương mặt mơ hồ trong tâm trí, không có cách nào trở nển õ ràng, sự tình trước kia, có thể nói là đã bay hơi không chút dấu vết nào trong đầu hắn.

“ Lạc Thường…chú ý a…!” Quân Khiêm một bên nhìn thấy Ngạn Lạc Thường đi đướng mà đầu óc cứ như treo trên mây, không khỏi một trận giật mình khiếp sợ. Những ngày này, thân thể của hắn hồi phục rất nhiều nhưng có lẽ vẫn không thể thích ứng được với bộ dáng mang thai. Mỗi ngày vẫn đúng giờ uy hắn uống thuốc, hy vọng hắn có thể từ từ nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhưng tựa hồ vẫn chẳng có gì khởi sắc.

Bất quá….

Bất quá như này cũng không tệ. Mấy ngày nay, Quân Khiêm dần dần cảm thấy chính mình như bị Ngạn Lạc Thường hấp dẫn, cảm giác không tự chủ được mà muốn chiếu cố hắn. Mặc dù mình cùng hắn không can hệ, mình cũng không phải phụ thân của hài tử trong bụng hắn, nhưng nếu cứ như vậy mà được chiếu cố bọn họ thì thực tốt.

Quân Khiêm vì mãi nghĩ lung tung nên Ngạn Lạc Thường đi đến trước mắt hắn cũng không phát giác, khiến cho Ngạn Lạc Thường ở trước mặt vẫy tay, thực vất vả mới đem được hồn hắn trở về.

“ Ha ha, không có gì…” Quân Khiêm giữ chặt tay Ngạn Lạc Thường, có chút không đứng đắn, cười cười hướng Ngạn Lạc Thường nói: “ Lạc Thường, ngươi đã lâu như vậy cũng không nhớ ra, chi bằng để ta làm phụ thân của hài tử trong bụng ngươi a…!”

Nghe được Quân Khiêm nói như vậy, Ngạn Lạc Thường có chút lung túng, khó xử  “ Ngươi…ngươi nói cái này làm gì a…”

“ Ta nói thực, ta thích ngươi, cũng thích hài tử. Nếu quả thực ngươi không nhớ được, chúng ta cứ như vậy cả đời không phải tốt sao.”

*****

Ta thích ngươi….

Ba chữ kia như con dao nhỏ đâm thẳng vào tim Ngạn Lạc Thường. Giống như, có một người, đã từng đối hắn nói những lời như thế. Người đó là ai? Vì cái gì chính mình không thể nhớ rõ gương mặt người ấy. Càng cố gắng bao nhiêu, đầu óc hắn lại u mê bấy nhiêu.

“ Ngô…” Ôm lấy đầu của mình, Ngạn Lạc Thường có chút đứng không vững.

“ Làm sao vậy? Lạc Thường?” Trông thấy Ngạn Lạc Thường bộ dáng thống khổ, Quân Khiêm nhanh tay bắt lấy, đem hắn ôm vào lòng.

“ Ngô…đầu…đau quá…” Ngạn Lạc Thường thở dốc, phun ra mấy chữ ngắt quãng.

“ Đau đầu?” Quân Khiêm vội đem túi thảo được đeo bên người, lần nữa ôm lấy Ngạn Lạc Thường, đem hắn nâng lên, theo hướng gian nhà trúc mà đi đến: “ Đi, chúng ta về nhà…”

Ngạn Lạc Thường thống khổ nằm ở trên giường, mồ hôi theo khuôn mặt vì đau đớn mà đỏ bừng chảy xuống từng giọt. Quân Khiêm ngồi ngay bên cạnh, một bên dùng khăn ướt thấm mồ hôi cho hắn, một bên ôn nhu hỏi “ Đã đỡ hơn chút nào chưa. Đến, ta uy ngươi uống thuốc, uống xong ngủ một giấc sẽ đỡ.”

Ngạn Lạc Thường miễn cưỡng chèo chống thân mình, dưỡi sự giúp đỡ của Quân Khiêm mà uống hết chén thuốc, đau đớn theo đó cũng giảm bớt vài phần.

“ Lạc Thường, thân thể ngươi như vậy, đối với đứa bé tuyệt không có lới, chi bằng ngày mai xuất môn, ta đem ngươi vào thành tìm đại phu a.”

“ Vào thành?” Ngạn Lạc Thường có chút mệ mỏi hướng Quân Khiêm hỏi đầy nghi vấn.

“ Ân, sư phụ của bằng hữu ta chính là thiên hạ đệ nhất thần y a, ta sẽ hướng hắn giúp ngươi chữa bệnh. Cho dù không chữa được chứng mất trí nhớ của ngươi, nhưng bệnh đau đầu ắt sẽ chữa được.”

“ Ân…” Tuy không biết bằng hữu có Quân Khiêm là ai, nhưng Quân Khiêm đã nói như vậy, Ngạn Lạc Thường cũng không chút nghi ngờ.

“Tuy nhiên, bộ dáng hiện tại của ngươi bây giờ, xuất môn là thập phần bất tiện, nếu không cẩn thận, thân phận Tây Nạp tộc nhân rất có thể sẽ bị phát hiện a.”

“ Vậy làm sao bây giờ?”

“ Ân…không bằng…”

“ Cái gì….!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK