Một năm ước định…
Cái gì ? Cái gì ước định… ?
Một năm…
Một năm sau hắn sẽ rời đi…
Hắn ? Ai ? Rời khỏi ai ?
*****
Mở choàng hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là khung cảnh quen thuộc trong phòng.
Lại giấc mơ này…
Nhiều ngày như vậy, giấc mơ đó cứ trở đi trở lại, ám ảnh không dứt, tựa hồ như đang không ngừng nói về một chuyện vô cùng quan trọng chuẩn bị đến.
Bệnh đau đầu gần đây đã giảm bớt, bản thân hắn dần dần có ấn tượng về một số người, tỷ như Hạ Nhi, Thanh Minh, hay Mộ Lăng Phi, nhưng…đối với Yến Phàm Vũ thì không nhớ một chút gì cả, nhưng không tự chủ được cứ muốn ở cạnh bên hắn không lúc nào rời xa.
Sáng sớm vừa thức dậy đã không còn cảm thấy buồn ngủ, Ngạn Lạc Thường ngồi ở bên giường. Từng ly từng tí kí ức phục hồi làm cho hắn phi thường hỗn loạn. Đã có chút khởi sắc như vậy, rất nhanh thôi sẽ trở về như cũ. Gác lại tâm trạng bề bộn, hắn muốn ra ngoài phơi nắng, nhưng vừa đứng lên, một trận chóng mặt đã làm cảnh vật trước mắt bỗng tối sầm.
*****
Lần nữa mở mắt, xung quanh là bọn người Yến Phàm Vũ.
‘Thường…Thường, ngươi đã tỉnh ?Thế nào ? Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái ?’ Vừa lúc trước đi vào phòng, chứng kiến Ngạn Lạc Thường nằm yên trên mặt đất lạnh băng, tim Yến Phàm Vũ như có nhát dao cứa qua. Lập tức gọi đến Quân Khiêm cùng Kiêm Gia, nguyên lai là do mệt nhọc quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi hợp lí là sẽ khỏe lại. Như thế nào lại thân thể mệt nhọc, không phải mấy ngày nay đều có người bồi bên cạnh hắn hay sao… ?
‘Lạc Thường, đến, uống hết chỗ thuốc này đi.’ Quân Khiêm cẩn cẩn dực dực bưng tới chén thuốc. Ngạn Lạc Thường nhìn mọi người trước mặt, không nói lời nào, lẳng lặng đem chén thuốc uống hết, sau đó dưới sự giúp đỡ của Quân Khiêm mà nằm xuống giường.
‘Chúng ta ra ngoài cho hắn nghỉ ngơi.’ Hạ Thanh Minh lôi kéo mọi người ly khai.
Yên lặng nằm một chỗ, nhìn bóng lưng Yến Phàm Vũ rời đi, Ngạn Lạc Thường như muốn nói điều gì đó, nhưng chung thủy vẫn mím chặt môi, không chịu mở miệng, nhìn thẳng cho đến khi bóng lưng ấy biến mất sau cánh cửa.
‘Rốt cục là đến khi nào hắn mới có thể khôi phục lại như ban đầu ?’ Mộ Lăng Phi một bên chất vấn Đổng Nặc.
‘Ta cũng không biết. Theo lí, điều dưỡng lâu như vậy, hẳn là phải khỏi bệnh. Nhưng…tựa như có thứ gì đó ngăn trở hắn tìm lại kí ức…’
‘Phải không ? Xem ra phải tìm thời gian hảo hảo nói chuyện với Kiêm Gia thật kĩ.’
Yến Phàm Vũ còn đang mải suy nghĩ về ánh mắt của Ngạn Lạc Thường, như có điều muốn nói mà không thể cất lên thành lời.
Một chút…
Ánh mắt kia…
Mơ hồ, bất đắc dĩ nhưng tràn ngập phòng vệ, tựa như…
‘Chẳng lẽ…’ Yến Phàm Vũ đột nhiên dừng bước, lần nữa quay lại, hướng về phía gian phòng của Ngạn Lạc Thường.
‘Phàm Vũ…Phàm Vũ…’
*****
Thân thể giống như bị thứ gì đó chế trụ. Ý thức được có điều gì không đúng, Ngạn Lạc Thường khó nhọc nâng mi mắt, liền trông thấy hai hắc y nhân đang đứng bên cạnh giường : ‘Ngươi…các ngươi là ai… ?’ Còn chưa nghe được câu trả lời, Ngạn Lạc Thường đã bị làm cho hôn mê. Một trong hai hắc y nhân xốc hắn định mang đi, vừa vặn Yến Phàm Vũ xông vào.
‘Các ngươi là ai !’ Chứng kiến Ngạn Lạc Thường bị chúng vác lấy, tâm Yến Phàm Vũ thầm kêu không ổn : ‘Mau đem hắn thả xuống !’
Một hắc y nhân tiến lên, xuất vũ khí, bảo hộ cho người kia đem Ngạn Lạc Thường rời đi.
Yến Phàm Vũ vốn định đuổi theo, nhưng một làn khói bay tới, cảnh vật chìm trong mơ hồ. Đến lúc nhìn được rõ, người đã không còn. ‘Thật đáng chết ! Thường…’ Yến Phàm Vũ tức giận, một quyền nặng nề đánh vào xà trụ bên cạnh.
*****
Tại một gian phòng tương đối lớn, Ngạn Lạc Thường bị hai hắc y nhân nọ đặt trên giường. Tựa hồ như mê hồn tán còn chưa mất tác dụng, hắn vẫn như cũ, trầm trầm hôn mê. Hai người đi đến trước mặt Lãnh Sát, chắp tay báo cáo liền bị hắn phất tay cho lui. Lãnh Sát một mình tiến lại gần giường.
Hài tử này, không hề phòng bị mà ngủ say, làn da có chút tái nhợt. Khuôn mặt này, cùng với người trong trí nhớ có điểm tương đồng, còn có…đều trong tình trạng giống nhau…hài tử. “Ngươi muốn ta làm gì mới hảo…Lạc Thường.” Lãnh Sát nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngạc Lạc Thường, giúp hắn chỉnh lại góc chăn rồi đi tới trường kỉ tại góc phòng, lẳng lặng uống trà.
Khó nhọc mở mắt, mọi thứ đều mơ hồ. Nơi này là …ở đâu? Hình như mình bị ai đó bắt đi ? Yến Phàm Vũ… ! ‘Ngô….’ Khó khăn chống đỡ thân thể chính mình để ngồi dậy, Ngạn Lạc Thường chăm chú quan sát nam nhân trước mặt.
‘Lạc Thường, ngươi đã tỉnh…’ Lãnh Sát lộ ra chút tiếu dung, ung dung nhấp một ngụm trà.
‘Ngươi là…’
‘Chẳng lẽ ngươi quên ta ? Lạc Thường, hài tử là không thể nói dối a.’ Lãnh Sát tiến đến trước mặt Ngạn Lạc Thường, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên ‘Lạc Thường, ngươi không thể quên ta, ngươi cũng không được quên ta….Đến, nói cho ta biết, ta là ai ?’
‘Ngươi…’ Ngạn Lạc Thường nhìn xuyên qua cặp mắt lạnh như băng kia, nội tâm có chút sợ hãi khiến hắn không khỏi phát run ‘Lãnh…Lãnh Sát sư phụ…’ Chính mình phun ra cái tên ám ảnh tận sâu trong lòng, Ngạn Lạc Thường cảm thấy không chỉ thân thể, mà tâm cũng run lên từng đợt.
‘Rất tốt, Lạc Thường, ngươi còn nhớ rõ ta. Ta thật cao hứng.’ Lãnh Sát buông lỏng tay mình ‘Những ngày tiếp theo, ngươi hảo hảo sống ở đây cho ta, ngươi đối với ta vẫn còn tác dụng rất lớn.’
‘Ta ? Tác dụng… ?’
‘Ngươi cùng con ngươi đều giúp ta nắm được lợi thế trong tay. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Ngạn Lạc Thường, ta sẽ đem Phi Yến sơn trang cùng Tiêu Dao sơn trang san bằng. Ha…ha…ha.’ Lãnh Sát vừa cười vừa bước ra khỏi gian phòng lưu lại Ngạn Lạc Thường vô lực ngồi một chỗ.