• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạm thời buông xuống công việc của Tiêu Dao sơn trang, Mộ Lăng Phi cùng Yến Phàm Vũ thúc ngựa một đường trở lại Phi Yến sơn trang. Vừa về đến nơi, hai người giống như là bay vào đại sảnh, chỉ nhìn thấy Hạ Thanh Minh và Mộ hạ cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở một chỗ.

“Thanh Minh…” Nhìn thấy ái nhân mang một bộ dáng chấn kinh không ngớt, Mộ Lăng Phi đau long đưa tay kéo Hạ Thanh Minh hàm trụ trong lòng “ Không có việc gì…không có việc gì…”

“ Thường! Thường ở nơi nào…?” Yến Phàm Vũ lo lắng tìm kiếm thân ảnh Ngạn Lạc Thường ở khắp mọi nơi, lúc Tử Điều thông tri cho hắn biết, Ngạn Lạc Thường đã ở trên vách núi sau trang mà rơi xuống, Yến Phàm Vũ cũng theo đó mà rơi vào vực sâu ngàn dặm, giống như nổi điên mà lao ra ngoài, không ngừng nghỉ mà phi ngựa một ngày một đêm quay trở lại.

Hạ Thanh Minh ánh mắt đau buồn nhìn Yến Phàm Vũ, cái gì cũng không nói. Lúc này, Thanh Trúc đi đến “Chủ nhân…”

“ Thanh Trúc, tình huống thế nào…?”

“ Thuộc hạ vô năng, vách núi thực sự rất cao, không có cách nào trực tiếp xuống dưới, tìm khắp nơi cũng không có đường tiến vào. Như vậy, căn bản là không có cách tiếp cận…”

“ Cái gì…!” Yến Phàm Vũ nổi điên nắm lấy cổ áo Thanh Trúc “ Gì mà không có đường vào! Không! Nhất định phải có đường!” Mộ Lăng Phi thấy thế cầm lấy tay Yến Phàm Vũ kéo lại  “ Phàm Vũ! Bình tĩnh một chút…”

“ Bình tĩnh…ngươi muốn ta bình tĩnh…”

Thường rơi xuống vách núi kia, lúc ấy chính mình lại không có ở bên cạnh, lại không có cách nào bảo vệ hắn. Yến Phàm Vũ càng nghĩ càng tự trách. Hai tay nắm chặt ghim thật sâu vào da thịt, từng dòng máu theo đó mà chảy xuống.

“ Thực xin lỗi…, nếu như lúc trước ta có thể phát hiện ra điều bất thường trong lời của hắn…” Hạ Thanh Minh lúc này không thể kiềm chế được nữa. Lúc trước Mộ Lăng Phi chưa có trở về, bản thân không thể không cứng rắn. Nhưng hiện tại, hắn đã về, lại chứng kiến Yên Phàm Vũ thống khổ đến tận cùng, hắn không thể nào chịu đựng được nữa “ Xin lỗi…Thực xin lỗi…”.

“Minh…không có việc gì…” Trông thấy ái nhân thương tâm như vậy, Mộ Lăng Phi cũng thật khổ sở,nhẹ nhàng vuốt ve Hạ Thanh Minh hi vọng có thể làm cho hắn tỉnh táo “ Thanh Trúc, ngươi cùng Tử Điều dẫn người đi tìm kiếm, vô luận như thế nào cũng phải tìm được đường vào trong nhai!”

“ Thuộc hạ tuân mệnh!”

Yến Phàm Vũ  như mất hết sức lực ngã ngồi lên ghế, hai bàn tay nắm chặt đến ứa máu “ Đến tột cùng là ai? Đem Thường đẩy xuống tột cùng là ai?”

“ Không biết, người kia tựa hồ võ công vô cùng lợi hại, đến Tứ Thảo hợp lại cũng chưa chắc đã là đối thủ….” Hạ Thanh Minh bình phục chút tâm tình  “ Bất quá, hắn có nói, Lạc Thường dùng chính mạng hắn để đổi lấy mạng chúng ta a…”

“ Cái gì…?” Mộ Lăng Phi vẻ mặt kinh ngạc “ Đây là ý gì? Cái gì là dùng mạng đổi mạng…?”

Yến Phàm Vũ nặng nề vỗ vai Mộ Lăng Phi  “ Là bọn hắn…”

“ Ai? Phàm Vũ, rốt cục là ai?” Mộ Lăng Phi nhìn Yến Phàm Vũ, cảm giác như y biết được điều gì đó “ Phàm Vũ, ngươi có thể nói rõ cho đại ca xem…:”

“Phi ca…việc này chỉ sợ…”

“ Rốt cục chuyện gì xảy ra! Ngươi, tiểu tử này…! Hiện tại, đối phương không ngừng nhắm vào Lạc Thường, cũng giống như muốn chĩa dao về toàn sơn trang! Ngươi rốt cục muốn giấu chúng ta đến chừng nào…?”

Biết rõ sự tình không thể che đậy được nữa, Yến Phàm Vũ quay mặt đi, nặng nề thở dài “ Được, ta đem mọi chuyện kể cho huynh biết…”. Yến Phàm ũ đi đến trước mặt mọi người, đem chuyện của mình cùng Ngạn Lạc Thường kể rõ từng chi tiết.

*****

“ Phàm Vũ…ngươi cũng thật là….Ngươi vì cái gì lại không sớm kể rõ cho chúng ta biết…!” Mộ Lăng Phi nặng nề trách cứ.

“ Phi ca…Thường là vô tội….Đúng là ngay từ đầu hắn có ý định giết chúng ta, nhưng về sau…về sau hắn…”

“ Ta không phải trách ngươi cái này. Lâu như vậy rồi chẳng lẽ ta lại không hiểu rõ con người Lạc Thường. Hắn nếu quả thực muốn ra tay, đã tựu không bảo vệ Thanh Minh cũng bọn nhỏ…?”

“Phi ca…”

“ Ngươi nếu sớm một chút cho ta biết chuyện này thì vô luận như thế nào, lần này ta cũng không để bọn họ lưu lại một mình…Ai~.”

“ Lạc Thường muốn giết chúng ta? Không có khả năng, Lạc Thường sẽ không làm như vậy…” Hạ Thanh Minh như thế nào cũng không thể tin được. Ngày thường, lạc Thương chiếu cố mình cùng bọn nhỏ phi thường cẩn thận, như thế nào l;ại là một sát thủ.

Mộ Hạ tựa như cũng minh bạch ra ít nhiều, cũng một bên giải thích cho Ngạn Lạc Thường “ Không có khả năng! Lạc ca ca sẽ không giết chúng ta. Lúc kia, rõ ràng hắn rất nỗ lực bảo vệ Hạ Nhi….Dù cho…dù cho…sinh bệnh rất nặng….”

“Hạ Nhi, ngươi nói cái gì! Cái gì bệnh rất nặng?” Nghe được Mộ Hạ một phen lên tiếng, tất cả mọi người đều bất ngờ.

“ Cái kia…cái kia…” Không cẩn thận để lộ ra, Mộ Hạ không biết phải làm như thế nào.

“ Hạ Nhi, ngươi mau nói cho ta biết, Lạc Thường sinh bệnh nặng là làm sao?”

“ Hạ Nhi ngoan, mau nói cho nương…”

“ Cái kia…ta đã đáp ứng Lạc ca ca không nói cho ai…”

“ Hạ Nhi, đây chính là liên quan đến an nguy của Lạc ca ca a…, ngươi mau nói ra…”

“ Kì thật, là Hạ Nhi không cẩn thận thấy được…lạc ca ca nơi này có một cái ấn kí..là lục mang tinh…” Mộ Hạ chỉ vào vai mình và nói.

“ Cái gì!” Hạ Thanh Minh ngã ngồi trên ghế  “Ngươi nói…Lạc Thường…là…là…”. Nếu quả thực là như vậy, thì không khó có thể lí giải tại sao hắn lại quan tâm đến Tây Nạp tộc, lại càng có thể lí giải vì cái gì hắn lại hội phi thường rõ ràng về Tây Nạp tộc nhân. Hạ Thanh Minh không khỏi nắm chặt hai nắm tay “ Ta…lại không có…không có phát hiện…”

“ Không cần phải tự trách chính minhg, Minh, chúng ta đều không có chú ý…”

“ Có thể…chính là sau lưng hắn ta cũng thấy qua, rõ ràng… Rõ ràng chỉ là một vết bớt, căn bản không phải cái gì là lục mang tinh…Hạ Nhi, ngươi xác định…?”

“ Ân…bởi vì nó có màu hồng hồng…Cho nên Hạ Nhi mới xác định được, chẳng lẽ…chẳng lẽ đó là bệnh gì phi thường nghiêm trọng…?”

“ Màu đỏ…sao…” Yến Phàm Vũ hoàn toàn không thể tiếp nhận…

Màu đỏ, sao, Tây Nạp tộc nhân, chỉ duy nhất có một giải thích…

Chính là hắn…

Có hài tử…

Lạc Thường lâu như vậy đến nay một mực lén gạt mình chuyện mang thai, khó trách hắn không chịu để y dẫn đi khám đại phu, hắn…một mực bảo vệ hài tử kia…Hài Tử phụ thân là ai…

Loại vấn đề này còn muốn nói sao….

Lâu như vậy đến nay…

Chỉ có…

Chỉ có…

“ Thường…mang thai…chúng ta…hài tử…” Thì thầm trong miệng mấy chữ này, Yến Phàm Vũ giống như nổi điên chạy ra khỏi đại sảnh, hướng đến vách núi.

“ Phi…ta nên làm cái gì bây giờ…Lạc Thường…hắn…” Hạ Thanh Minh vùi đầu trong vòm ngực Mộ Lăng Phi, có như vậy hắn mới giữ được bình tĩnh.

“Không có việc gì, Minh, Lạc Thường sẽ không có chuyện gì…”

*****

Yến Phàm Vũ chạy đến bên vách núi sâu hun hút không thấy đáy. Lạc Thường…Lạc Thường chính là từ nơi này…

“Vì cái gì không nói cho ta…Vì cái gì không cho ta biết…Ngươi có thể dựa vào ta, không cần phải tự mình đối mặt. Ngươi sao lại nhẫn tâm, như thế nào lại đem hài tử của chúng ta như vậy rời đi…” Vô lực quỳ rạp xuống vách núi, từ hốc mặt có cái gì đó nóng hổi chảy ra phốc tháp phốc tháp nhỏ trên mặt đất.

“ Ngươi như thế nào lại như vậy, đã đáp ứng chờ ta trở về…” Yến Phàm Vũ lập tức thấy hiện ra trước mắt là Ngạn Lạc Thường, nụ cười, câu nói của hắn hôm nào.

[ Yến Phàm Vũ, ngươi làm cho ta trở nên thật kì quái.]

[ Yến Phàm Vũ, vì cài gì ngươi đối ta tốt như vậy?]

[ Ta thực sự muốn chạy trốn, bằng không thực sự trở lại không được…]

“ Lạc Thường….Lạc Thường!!!!!” Yến Phàm Vũ tê tâm liệt phế hét lên tên người trong lòng. Thanh âm truyền rất xa… rất xa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK