• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lộ y quán, Quân Khiêm một chưởng nặng nề đập vào mặt bàn, tất cả mọi người đều không có lên tiếng, kể cả Yến Phàm Vũ : ‘Các ngươi nói Lạc Thường bị bắt cóc là sao ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?’

‘Quân Khiêm, ngươi bình tĩnh một chút !’ Đổng Nặc ở bên cạnh ra sức khuyên ngăn, muốn làm cho Quân Khiêm bình tĩnh hơn.

‘Lạc Thường mất tích, ngươi bảo ta bình tĩnh là sao được! Đáng chết, là kẻ nào muốn bắt hắn đi.’

Mộ Lăng Phi im lặng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng: ‘Phàm Vũ, ngươi hẳn là biết kẻ nào chủ mưu đi.’

‘Có lẽ là bọn họ….’

Nghe được câu trả lời không đầu không đuôi của Yến Phàm Vũ, Quân Khiêm càng thêm bốc hỏa : ‘Bon họ là ai ? Các ngươi mau nói…’

‘A ! Đó chính là con chim lần trước ở trên vách núi !’ Mộ Hạ chỉ tay vào Nhiếp Hồn đang quanh quẩn trên không (con chim của Lãnh Sát)

‘Cái gì !’ Yến Phàm Vũ nhanh chóng mở ống trúc vừa được Nhiếp Hồn thả xuống, nội dung bên trong càng chứng thực suy đoán lúc trước.

[Nếu như muốn cứu Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ cùng Lạc Sở Khí một mình đi đến ngọn núi ở Thành Nam trưa mai]

‘Cứu Lạc Thường, một mình, núi phía Thành Nam’ Yến Phàm Vũ lẩm bẩm mấy chữ, trong tay nắm chặt tờ giấy.

;Trong đó viết cái gì ?’ Mộ Lăng Phi ở bên cạnh sốt ruột hỏi.

‘Phi ca, sư phụ có thể tới trước buổi trưa ngày mai không ?’

‘Hẳn là có thể, nhưng có việc gì vậy ?’

‘Đối phương muốn ta cùng sư phụ đến để đổi lấy Thường….’

‘Như vậy…Phàm Vũ, ngươi…’

‘Ta nhất định phải đi !’ Yến Phàm Vũ quả quyết nhìn Mộ Lăng Phi ‘Vô luận như thế nào ta cũng phải đi, Thường cùng con của ta đang ở trong tay chúng, ta nhất định phải đem họ cứu ra, không để họ bị tổn thương dù chỉ là một chút.’

Quân Khiêm chứng kiến một Yến Phàm Vũ như vậy, cũng không khỏi âm thầm bội phục. Có lẽ, ở phương diện nào đó, Yến Phàm Vũ sẽ phù hợp với Lạc Thường hơn.

‘Ta hiểu, ta sẽ gửi thư để sư phụ mau chóng tới. Chỉ là, tại sao chỉ có hai người ?’ Mộ Lăng Phi thập phần khó hiểu, nếu như đối phương muốn tiêu diệt Phi Yến sơn trang cùng Tiêu Dao sơn trang thì phải chỉ cả hắn mới đúng. Thế nhưng lại chỉ có Phàm Vũ cùng sư phụ, bọn chúng đang có âm mưu gì chăng.

‘Bọn họ, chẳng lẽ, người lúc trước muốn giết hắn và bây giờ là cùng một người.’

‘Theo lời Hạ Nhi, hẳn là sư phụ hắn đi…’

‘Sư phụ hắn ? Sư phụ của Lạc Thường là ai ? Tại sao lại muốn giết đồ đệ của mình ?’  Nghe được câu hỏi của Quân Khiêm làm Yến Phàm Vũ đột nhiên nghĩ tới, lúc trước y chỉ biết người đứng sau phái Thường ám sát mình là Tần Thọ, cư nhiên không điều tra xem sư phụ của Thường là ai.

‘Chẳng lẽ ngươi không biết ?’ Yến Phàm Vũ kế tiếp trầm mặc, càng thêm chứng thực lời của Quân Khiêm ‘Kết quả là cái gì chúng ta cũng không biết về hắn, thiệt thòi cho chúng ta còn yêu thương hắn, bảo hộ hắn’ Quân Khiêm bất đắn dĩ cười cười.

Sau lưng, Tử Điều (Một trong Tứ Thảo) đột nhiên đứng dậy : ‘Chủ nhân, thuộc hạ có lời, không biết có nên nói hay không ?’

‘Chuyện gì, ngươi cứ nói !’

‘Về người trên vách núi lúc trước giao đấu với công tử, thuộc hạ đã từng gặp qua tại Lăng Vân thành.’

‘Thật sự ?’ Nghe thế, Yến Phàm Vũ hai mắt phát sáng.

‘Thời gian trước khi chúng ta đi Lăng Vân Thành, thuộc hạ đi sau Ngạn công tử hắn xuất hiện tại Yến Dương lâu, công tử còn đối với hắn rất cung kính.’

‘Nói như vậy, người kia thật là sư phụ của Lạc Thường.’

‘Nếu là vậy, Tần Nhị Thế nhất định sẽ biết.’ (thằng này là con Tần Thọ, thằng đợt trước tí nữa thì rape anh Thường í)  Hoàng Cận bỗng nghĩ tới điều gì ‘ Bởi vì chúng ta từng gặp qua Tần Nhị Thế và sư phụ của công tử ở chung một chỗ, nếu như ra tay với Tần Nhị Thế thì sẽ dễ dàng hơn.’

‘Tần Nhị Thế ! Cái bao cỏ đó ! Tại sao ta lại quên mất chứ !’ Yến Phàm Vũ bừng tỉnh ‘Hiện tại các ngươi ngay lập tức đi dò la tin tức của hắn cho ta.’

‘Thuộc hạ tuân mệnh !’

*****

Vừa mới trong tiệm ăn đi ra, Tần Nhị Thế say lướ khướt, bên ngươi là gã tiểu tư đang cẩn cẩn dực dực đỡ chỉ sợ sảy ra sơ xuất gì.

‘Ách…bổn…bổn công tử…còn…có thể uống..uống… !’

‘Ách…thiếu gia…chú ý a…ai ai…chú ý cái đó…’

Đột nhiên, Tần Nhị Thế nặng nề đẩy tên hạ nhân ra : ‘Cút ngay…bổn thiếu gia…không có việc gì…cút…mau đi tìm mỹ nhân cho ta… !’

‘Thiếu gia…ngài để cho ta đỡ ngài, mỹ nhân trong phủ đã chuẩn bị xong, chúng ta liền trở về.’

‘Ai~~~~~ Nhiều mỹ nhân cũng không bằng Lạc Thường cấp ta cười một cái a…Chết tiệt, Yến Phàm Vũ, nếu không phải hắn nhúng tay vào, bổn thiểu gia đã sớm ôm được mỹ nhân về ! Đáng chết !’ Tần Nhị Thế một bên chửi rủa, một bên đấm đá không ngừng vào người tên hạ nhân.

‘Ôi ! Thiếu gia…Thiếu gia ngài nhẹ tay…đau chết tiểu nhân…Thiếu gia…’ Chủ tớ hai người cứ vậy lắc lư trên đường rồi lại tiến vào ngõ nhỏ.

Đột nhiên, một đám hắc y nhân hạ xuống.

‘A! Ngươi…! Các ngươi là người nào ? Đến ta mà cũng dám tậ kích, chán sống hết rồi hay sao… ?’ Vẫn chưa nói xong, hắc y nhân đã đem Tận Nhị Thế đánh cho bất tỉnh rổi bỏ vào trong một chiếc túi lớn xách đi, bỏ lại tên tiểu tư ngồi ngốc bên góc tường ‘Thiếu gia…’

*****

Ánh sáng hắt lên mặt, chói đến mức mắt không thể mở ra ‘Đáng chết ! Các ngươi cư nhiên dám bắt cóc bổn thiếu gia, có biết ta…’ Chờ nhìn cho rõ ràng người trước mặt, âm thanh Tần Nhị Thế từ hùng hồn bỗng thành hoảng sợ ‘Yến…Yến Phàm Vũ !’ Người trước mắt, làm sao mà hắn không biết cho được.

‘Như thế nào, ngươi còn nhận ra ta. Hôm nay, ta thỉnh Tần đại công tử đến đây là có chuyện muốn hỏi.’

‘Ngươi lá gan cũng thật lớn. Cha ta mà biết thì ngươi cũng không sống yên được đâu.’ Cho dù sợ hãi, Tần Nhị Thế cũng không quên dọa nạt thêm vài câu.

‘A !’ Mộ Lăng Phi đi đến trước mặt Tần Nhị Thế, lạnh lùng nhìn hắn ‘Ngươi nói gì, ta nghe không rõ…’ Cùng lúc đó, bội kiếm bên người cũng lóe hung quang.

Tần Nhị Thế sợ đến mức hai chân nhũn ra ‘Ngươi…ngươi muốn làm gì…?’

‘Không có gì…’ Yến Phàm Vũ tới gần, ngăn trở động tác của Mộ Lăng Phi ‘Nói cho ta biết, sư phụ của Lạc Thường là ai?’

“Ngươi…ngươi nói cái gì ta không hiểu…?’

‘Đừng nói nhảm! Ta chỉ muốn biết sư phụ của Lạc Thường là ai, nếu như ngươi không nói, ta cũng không đảm bảo ngươi chết có được toàn thây hay không đâu.’

‘Ngươi…ngươi…’ Tần Nhị Thế biết mình không có chút ưu thế gì, dù thế nào đi chăng nữa, bọn yến Phàm Vũ chỉ là hỏi về Lãnh Sát, hảo hán biết tiến biết lùi, chi bằng cứ nói cho bọn chúng để bảo toàn tính mạng “Hắn…sư phụ hắn là Lãnh Sát, là thuộc hạ của cha ta…những thứ khác, ta thật sự không biết…”

“Lãnh Sát!’ Ngoài cửa, âm thanh của Lạc Sở Khí truyền vào.

“Sư phụ…” Mộ Lăng Phi cùng Yến Phàm Vũ có chút giật mình quay lại nhìn Lạc Sở Khí.

Tần Nhị Thế thấy mục tiêu là Lãnh Sát, cầu xin càng thêm lợi hại: “ Ta một chút cũng không biết gì về hắn, các ngươi thả ta ra đi…”

Yến Phàm Vũ phất phất tay, ý bảo thuộc hạ đem Tần Nhị Thế dẫn đi.

“Không nghĩ tới lại là hắn…”

“Sư phụ, Lãnh Sát kia, người biết sao?’

“Ân…rất nhiều năm trước…” Lạc Sở Khí bỏ dở câu nói, không biết nên xưng người kia là bằng hữu hay là… Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hắn còn mang trong mình nỗi thâm hận như thế: “Không nói trước cái này, Phàm Vũ, ngày mai ta cùng con đi cứu Lạc Thường.”

“Ân…sư phụ!’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK