Những tiếng xiền xích bằng sắc va vào nhau nghe thật chói tay.
Gương mặt họ đã đầy sự hoảng sợ, có người còn khóc lóc van xin. Quần áo có dính nữa vết máu đỏ thẳm. Chỉ mới giam lỏng hai ngày, bọ họ trở nên tiều tuỵ không thể nhận ra được.
Sau khi áp giải xong bọn họ đến pháp trường. Phía bên kia cũng bắt đầu đến.
“Hoàng đế bệ hạ đến…”
Một vị thái giám lớn tiếng nói từ xa vọng lại. Những người dân có mặt ở đó cùng các binh lính quỳ xuống đất hẳn hoi.
“Kính chào hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Cố Vị Dịch lạnh nhạt lướt qua bọn họ, phía sau là Khúc Tiểu Đàn đang cuối mặt xuống.
Hắn ngồi trên một cái ghế vàng được đặt ở đó sẵn, tư thế ngạo mạn vô đối. Kế bên là nàng.
"Tiểu Đàn, nhìn xem những kẻ mang dòng máu thấp hèn đó đi, hãy nhìn những kẻ từ trước đến giờ luôn khinh miệt nàng. Hãy để chúng ngắm nhìn hoàng hậu cao quý như nàng đi!"
Hắn lớn giọng, từng chút từng chút vang lên bên tai bọn họ. Ai nấy cũng phải ngước nhìn.
Bà ta - Chính thức bị phế hậu trước mặt dân chúng.
Khi chết đi, bà ta chẳng là gì cả, nô lệ cũng chẳng xứng. Chỉ là một kẻ vô danh lạc đến thế giới này và không có kết cục tốt.
Khúc Tiểu Đàn không làm như lời hắn nói, cơ thể nàng sợ hãi đến bị tê liệt, người nép chặt về phía sau.
Bầu trời lúc này chẳng hiểu sao lại nổi mây đen. Những đám mây đen dày đặc bay đến chỗ pháp trường rồi dừng hẳn ở đó, gió nổi lên, cây cối xung quanh run lên như nhảy múa.
Vào lúc ánh mắt trời bị những đám mây che khuất cũng chính là giờ tử của bọn. Sẽ không một kẻ nào mang dòng máu hoàng gia của hoàng đế XVII còn có thể sống sót.
Một cây gỗ phẳng lì, trên đó khắc một chữ 'Trảm' đỏ chót, rơi cộp trên mất đất bụi bẩn.
Một người nam nhân vạm vỡ mang một cây đao lớn ra, gương mặt vô cùng hùng hổ.
"Khoan đã!"
Khúc Tiểu Đàn cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, nàng đứng lên. Ánh mắt sắt đá nhìn về phía người đàn ông đó.
Hành động của hắn ta bị buộc phải dừng lại, ai nấy cũng đều hướng mắt về nàng.
"Bệ hạ, như vậy quá tàn độc. Sẽ có những người không liên quan đến hoàng đế XVII, cả hoàng gia từ trên xuống dưới hết thảy 300 người. Như vậy quá tàn nhẫn với họ."
Đã có những người bị trói ở dưới nở cụ cười tươi như thấy được ánh sáng.
"Tiểu Đàn, hãy nhìn xem. Bầu trời nổi mưa giông, cây cối bị run lắc như nhảy múa. Đến cả tia nắng mặt trời cũng chẳng hề xuất hiện. Chứng tỏ ngay cả ông trời cũng cảm vui khi chúng cùng mồ chôn với nhau."
Bầu trời bị mây đen che kín, những tán câu run lắc dữ dội. Vạn vật đang vui mừng!
Khúc Tiểu Đàn vẫn kiên trì nói tiếp:
"Bệ hạ, những người không liên quan thì người có thể lưu đày đến biên cương mà. Hà khắc gì phải giết hết?"
Cố Vị Dịch nhìn nàng, nhàn nhã trả lời, không hề có sự tức giận nào hiện diện trong lời nói lẫn ánh mắt của hắn.
"Nàng hỏi bà ta xem, lúc đó bà ta có muốn chừa đường sống cho ta không? Đưa ta đến biên cương phía Bắc với chỉ 5 vạn quân lính quèn chẳng được huấn luyện để dẹp giặc. Nàng hỏi xem lúc ta đưa thư về xin viện trợ binh lính từ hoàng gia bà ta có đưa lính để ta có thể trở về không? Nàng hỏi thử xem lúc đó bà ta có lòng nhân hậu mà tha cho mẫu thân ta con đường sống không? Nàng hỏi bà ta xem những bức thư ta gửi cho nàng ai đã đem đốt đi tất cả? Nàng hỏi thử xem bà ta và cả cái hoàng gia của bà ta vui mừng cỡ nào khi biết ta suýt trở thành cô hồn vất vưởng ở biên cương phía Bắc. Hỏi bà ta xem!"
Thái độ từ từ, nhã nhặn của hắn làm bà ta và bọn chúng sợ hãi, thân thể ai nấy cũng đều run lẩy bẩy.
Người sợ hãi nhất ở đây không ai khác chính là bà ta, môi tím tái, toàn thân run rẩy chẳng thể quỳ nổi. Mồ hôi trên trán thi nhau đổ xuống, ánh mắt từ ngạc nhiên sang đến kinh hãi.
"Tiểu Đàn, nàng hỏi bà ta rằng bà ta đã âm mưu cướp nàng từ tay ta như thế nào?"
Cố Vị Dịch nắm tay chặt thành quyền, giọng nói rét lạnh, ánh mắt thể hiện sự hiểm độc.
Nhị hoàng tử Cố Nhậm Bất cũng không tránh khỏi, chuyện này là hắn ta cùng mẫu thân tham gia.
Khúc Tiểu Đàn như bị ai đó phong ấn, người nàng đứng ngơ ra, trơ mắt nhìn đám người đang quỳ ở dưới.
"Tiểu Đàn, nàng không biết ta phải trải qua những gì để có thể toàn vẹn trở về với nàng đâu."
Nàng... bây giờ chẳng biết nói cái gì...
Bọ họ, chẳng một ai tốt với hắn.
Nhưng những đứa trẻ vô tội đó, ánh mắt trong sáng đến đau lòng.
"Bệ hạ,... những đứa trẻ đó thật sự vô tội..."
Hắn cười nhạt, nhìn nàng
"Đó là cái giá chúng phải trả!"
Giây phút này, dù có nói như thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ bằng không.
Nhất định hôm nay bọn họ phải cùng mồ chôn với nhau.
Giọng nói của Khúc Tiểu Đàn run run:
"Bệ hạ, đây là thỉnh cầu duy nhất của ta. Những đứa trẻ vô tội đó, hãy cho chúng uống *kịch độc.
Đừng để cho chúng cảm nhận nỗi đau thấu trời. Hãy lặp mồ chôn cho chúng. Hãy để chúng xinh đẹp và toàn vẹn cơ thể. Hãy để chúng có một mái nhà ấm áp ở một nơi khác..."
Cố Vị Dịch trầm ngâm giây lát, mắt hắn nhìn xuống những đứa trẻ rồi nhìn nàng. Mắt nàng rơi lệ, lòng hắn cũng chẳng đành.
"Ân huệ cuối cùng mà chúng có thể nhận được từ nàng!"
Hắn không nói chấp thuận thỉnh cầu của nàng, hắn tôn trọng và yêu thương nàng.
Thời khắc đó, những tiếng hét và tiếng khóc vô vọng vang lên khắp cả một vùng trời. Pháp trường đầy máu tanh. Cố Vị Dịch trở nên thỏa mãn.
Những đứa trẻ đó, sẽ được đặc cách bởi những giọt nước mắt của nàng.
Người dân reo hò, họ vui mừng ôm lấy nhau.
Kết thúc sự cai trị ngu ngốc, khốc liệt và tàn độc của hoàng đế thứ XVII
Sau một ngày ngay khi hoàng đế thứ XIII Cố Vị Dịch lên ngôi, những người trong dòng dõi hoàng gia thuộc hoàng đế thứ XVII đều cùng một ngày tử.
Mồ chôn của tất cả bọn họ đều được đặt ở vùng quê nơi mẫu thân hắn được chôn cất.
Để cho họ đi theo và trả hết lỗi lầm mà họ đã làm với mẫu thân của hắn.
Hoàng đế thứ XVII được an táng ở dưới chân mộ mẫu thân hắn, để cho ông ta vạn kiếp đều phải gập người quỳ tạ lỗi.
Mộ của bà ta được chôn ở biên cương phía Bắc, nơi hắn tùy suýt bị chôn vùi ở nơi lạnh lẽo đó.
Nấm mồ của hoàng thái và nhị hoàng tử được chôn ở biên cương phía Nam. Để cho họ bị những bị những vong hồn ở đó đeo bám.
Chẳng có một cái tang lễ nào dành cho chúng.
*Kịch độc: có thể nghĩ rằng là một loại thuốc độc giết người uống ngay tức khắc mà không thể nào cảm nhận được sự đau.