Đương nhiên, thôn Thông Thổ chỗ Khúc Tiểu Đàn đang sinh sống cũng không cách quá xa so với kinh thành. Tin tức này vẫn được truyền tới.
A Ngữ thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng hét:
“Tiểu thư, lão gia… Bệ Hạ đưa ra thánh chỉ đưa lão gia đến biên giới phía Đông Nam giáp với lại nước Giang Nam”
Mớ đậu trong tay Khúc Tiểu Đàn rơi từng hạt một trên nền đất đầy bụi bẩn, lăn đi hết khắp ngóc ngách trong nhà.
“Tiểu thư, người, người làm sao vậy?”
A Nha hoàng hốt đỡ lấy chủ tử của mình, miệng liên tục hỏi, tay còn áp lên trán xem tình hình.
Ánh mặt ngơ ngẩn cùng gương mặt trắng bệt của Khúc Tiểu Đàn đang dọa sợ A Ngữ
Nước mắt lăn dài trên má nàng. Từ từ đã ướt đẫm khuôn mặt.
Biên cương phía Đông Nam giáp với nước Giang Nam là vùng đất cằn cõi, không có linh hồn cũng không có sự sống. Nơi đó khắc nghiệt đến nỗi một cây cỏ dại cũng chẳng thể mọc lên được.
Những người đi đến biên cương phía Đông Nam đều một đi không trở lại.
Bọn họ gọi nơi đó chính là: Vùng đất của những cái chết.
Sẽ không có sự trở về từ nơi đó đâu.
Rốt cuộc, Cố Vị Dịch đang làm cái trò gì vậy?
“A Ngữ, A Ngữ, phụ thân của ta… phụ thân của ta…”
Sự hoảng hốt đang bao trùm lấy Khúc Tiểu Đàn lẫn vào A Ngữ cũng hoảng theo.
“Cố Vị Dịch, hắn ta đang nghĩ gì vậy chứ?”
Nước mắt lăn dài trên gò má gầy gò của thiếu nữ, ánh mắt đã đỏ hoe.
“Tiểu thư, xin người hãy bình tĩnh lại. Tiểu thư…”
A Ngữ một bên hết sức hoảng sợ, một bên còn lại thì ra sức an ủi.
Khúc Tiểu Đàn bám lấy tay của A Ngữ, khập khiễng đứng dậy, người dính dầy bụi bẩn từ mặt sàn
“A Ngữ, mau… mau chuẩn bị đồ, chúng ta về Khúc phủ.”
Ngay lập tức, A Ngữ chạy nhanh như bay gom hết tất cả đồ bỏ vào túi nải để xách.
Bọn họ đi vốn cũng không chuẩn bị nhiều gì cả. Cũng chỉ có vài bộ quần áo đã cũ kĩ từ lâu.
Nhanh chóng lên đường trở về Khúc phủ, họ gấp đến mức độ cửa nhà còn chẳng kịp đóng lại, những hạt đậu trên mặt sàn vẫn còn y nguyên trạng thái ban đầu.
Đã có nhiều người hỏi, nhưng Khúc Tiểu Đàn chỉ nói rằng bận việc cần phải đi.
Do vậy, những người dân trong thôn cũng không nói gì cả.
Bọn họ chỉ dặn dò kĩ rằng: Hãy lên đường bình an!
Buổi sáng sớm, mặt trời còn chưa kịp lên họ đã vội vã rời thôn Thông Thổ để về Khúc phủ.
Đoạn đường đi cũng khá xa, nếu như không nghỉ ngơi thì mất một ngày đã có thể đến được.
Xuất phát từ lúc mặt trời chưa mọc, đến lúc mặt trời đã lặng thậm chí bầu trời bây giờ đã có những ngôi sao sáng rồi họ vẫn còn một đoạn nhỏ nữa mới đến được Khúc phủ.
Chỉ có hai nữ nhân nhỏ tuổi đi không nghỉ ngơi để có thể trở về Khúc phủ nhanh nhất, Khúc Tiểu Đàn sợ bản thân mình đến không kịp nên không dám nghỉ ngơi, theo đó A Ngữ cũng đi theo. Khát nước thì uống, do gấp quá cũng chẳng chuẩn bị kịp được đồ ăn.
Chân của Khúc Tiểu Đàn đã có phần hơi đỏ dó đi quãng đường dài, người cũng dần dần đuối sức.
Gương mặt đầy mồ hôi và áo cũng đã ướt đẫm.
Bầu trời xuất hiện thêm nhiều ngôi sao hơn, bọn họ bây giờ đã đứng được trước cửa Khúc phủ.
Những tên lính gác bên ngoài ngay lập tức đã nhận ra nàng, họ vội kêu lớn:
“Là Hoàng Hậu, mau… mau mau mở cửa đi.”
Cánh cửa lớn của Khúc phủ được mở ra.
Phía sau đó, là rất nhiều người có mặt.
Khoảng cách quá xa, Khúc Tiểu Đàn cũng chẳng thể nào nhìn rõ được mặt ai. Ngờ nghệch bước từng bước vào Khúc phủ, những bước chân càng gần càng cho thấy được khung cảnh quen thuộc.
Đám người của hoàng gia.
Mẫu thân thì đang nhìn về phía nàng, trên mặt đã hiện nụ cười tươi từ lúc nào. Người ngồi kế bên là phụ thân.
Nàng… đã trở về kịp thời rồi sao!?
Gương mặt ai nấy đều mang dáng vẻ của sự vui vẻ.
Nhưng… người ngồi dưới phụ thân nàng… cái người đang ngồi cùng đám tùy tùng hoàng gia đó…
Bệ Hạ. Đó chính là Hoàng Đế Bệ Hạ.
Nàng vội cuối chào, hành động này đồng lượt cùng với đám tuỳ tùng kia khi chào nàng.
Đầu họ cuối sát như dính vào người, đều cung kính gọi một câu vô cùng lớn: “ Hoàng Hậu bệ hạ, người ban ân huệ cho chúng thần.”
Có chút sợ hãi, Khúc Tiểu Đàn cười nhẹ một cái rồi gật đầu.
Sao Cố Vị Dịch lại ở đây?
Nhìn thấy nàng, Cố Vị Dịch đã sớm mỉm cười nhạt, dáng vẻ ung dung ngồi trên ghế.
Nhìn thấy Cố Vị Dịch ngồi đó, nàng liền có hành động cuối đầu: “Bệ Hạ.”
Hành động chưa làm xong đã bị ngăn lại.
Giọng nói trầm ấm mang theo thái độ vui vẻ:
“Hoàng Hậu của ta.”
Tiếp theo đó, hắn đứng lên. Dang rộng hai tay ra, ánh mắt hướng cố định về hướng nàng:
“Hoàng Hậu của ta. Đi chơi có vui không? Chào mừng nàng trở về.”
Khúc Tiểu Đàn sững sờ. Đứng yên bất động.
Theo tiếng nói của hắn, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, bao gồm cả phụ thân và mẫu thân của nàng.
Tiếng nói vang vọng cả Khúc phủ:
“Hoàng Hậu bệ hạ, chào mừng ngài trở về!”