Nó vô cùng đơn giản và nhẹ nhàng, tôn lên tất cả hết thảy những gì nàng có, gương mặt non nớt cảu một đứa trê, làn da trắng mềm mại, mái tóc đen huyền được cài một vài cây trăm quý giá, môi đỏ căng mộng.
Không một ai không đến ý đến nàng, ngay cả người hoàng hậu độc ác đó cũng chẳng thể rời mắt.
Cố Vị Dịch nhìn đến ngơ cả người, trong mắt đều là hình ảnh của Khúc Tiểu Đàn.
Hoàng thái tử và nhị hoàng tử cũng chẳng thể rời mắt, nếu như không phải Khúc Tiểu Đàn nhất quyết chọn đứa con mang nửa dòng máu nô lệ kia làm hôn phu thì chắc chắn sẽ làm nương tử một trong hai người họ.
Đứa con chỉ có mình hoàng đế công nhận đó có gì tốt? Hoàng thất không một ai công nhận hắn là tam hoàng tử. Bọn họ chỉ biết đất nước của vị vua thứ XVII trị vì chỉ có hai người con là Hoàng thái tử - Cố Nhậm Nhất, nhị hoàng tử - Cố Nhậm Bất.
Khúc Tiểu Đàn quỳ xuống, A Nha phía sau cũng quỳ theo.
“Tham kiến bệ hạ.”
“Tham kiến hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Kính ngữ của nàng và A Nha khác nhau, thậm chí A Nha còn phải quỳ gập đầu xuống đất.
Ông ta mỉm cười vui vẻ, ban ngồi cho nàng.
Sẽ không lâu nữa, người ngồi đó là Cố Vị Dịch chứ không phải ông ta nữa.
Khúc Tiểu Đàn lui về chỗ ngồi của mình, đó là cạnh chỗ ngồi của tam hoàng tử - Cố Vị Dịch.
Ánh mắt gắt gao nhìn nàng, trong ánh mắt đó đều chứa hình bóng của nàng.
Cố Vị Dịch cũng đã thay y phục, hắn mặc trên người bộ y phục màu đen huyền như màu tóc của nàng, tóc được chải chuốt gọn gàng, không còn dáng vẻ của ban nãy.
Khúc Tiểu Đàn chỉ biết tránh né ánh mắt của hắn, không muốn bản thân lại dây vào ánh mắt chết người đó.
“Hôm nay, ta mời các quan đại thần đến đây để muốn xin ý kiến của các vị.”
Dừng một lát, ông ta lại nói tiếp:
“Ta thấy tiểu thư của Khúc phủ - Khúc Tiểu Đàn trời sinh xinh đẹp khuynh thành, có tướng sắc làm mẫu nghi thiên hạ, cho nên ta có một quyết định xưa nay chưa từng có trong lịch sử nước nhà, muốn Khúc Tiểu Đàn được gả cho hoàng thái tử - Cố Nhậm Nhất.”
Trận sét đánh dữ dội vang trong đầu của Cố Vị Dịch, dây thần kinh căng thẳng cực độ, đáy mắt đỏ tươi, hai tay nắm thành quyền. Miệng không ngừng rít lên từng hơi thở lạnh.
Lời nói chua chát khó nghe của phụ hoàng kính mến lặp đi lặp lại ở mang tai.
Khúc Tiểu Đàn chính là nương tử của hắn? Vì sao phải bắt hắn dâng hai tay lên cho đại hoàng huynh?
Sự ồn ào cũng bắt đầu từ đó, các quan đại thần thi nhau bàn tán về vấn đề mà hoàng đế nói.
Ngược lại, hoàng thái tử Cố Nhậm Nhất rất vui vẻ, rất đúng ý hắn. Hắn đã có ý với Khúc Tiểu Đàn từ lâu. Chỉ là do nàng quá nhỏ, không thể gặp gỡ nhiều.
Cố Nhậm Nhất năm nay đã 15, cũng đã lo việc nước với phụ hoàng của mình, ngoài ta còn phải học kiếm thuật. Văn vở song toàn.
Nhị hoàng tử Cố Nhậm Bất chỉ nhỏ hơn hoàng huynh mình một tuổi, đều do hoàng hậu sinh ra.
Ông ta rất hay, loạn lạc vô đối nhưng lại biết dọn dẹp kết cuộc. Cố Vị Dịch là một tác phẩm mà ông ta chẳng thể ngờ đến. Vì lo hại cho danh tiếng của mình, buộc ông ta và hoàng hậu phải nhận lấy đứa con ngoài giá thú này.
Phụ mẫu của Cố Vị Dịch mất do mất quá nhiều máu, ông ta đã cho người an tang bà ấy ở vùng đất quê hương của mình. Chỉ là mười hai năm nay chưa từng có người nào nhan khói cho bà ấy, cũng chưa từng để Cố Vị Dịch đến mộ phần của người mẹ quá cố.
Cố Vị Dịch từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng có cảm giác ấm áp của một người mẹ, ngay cả gương mặt, giọng nói lẫn hình dạng của bà ấy chưa từng xuất hiện trong hắn.
“Bệ hạ, thần có một chút ý kiến về chuyện này.”
Đại tướng quân của Khúc phủ cuối cùng cũng đứng lên lên tiếng nói.
“Mười ngài, đại tướng phân.”
Ông ấy bước ra giữa chánh điện, cúi đầu ở phía bề trên, sau đó trực tiếp nói:
“Bệ hạ, xưa nay người có hôn ước với nữ nhi nhà thần là tam hoàng tử - Cố Vị Dịch. Bây giờ ngài muốn Tiểu Đàn gả cho hoàng thái tử rồi lập hậu. Vậy còn chuyện hôn ước giữa tam hoàng từ và Tiểu Đàn thì sao?”
Đứng trước lời nói của hoàng đế, Khúc tướng quân vô cùng bàn hoàn, xưa là do Khúc Tiểu Đàn muốn gả cho tam hoàng tử, bây giờ hoàng thượng lại muốn con bé gả cho hoàng thái tử để lặp hậu. Bản thân ông làm phụ thân cũng khó nói.
Ông ta vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Chi bằng, nếu tam hoàng tử đồng ý, có thể để Tiểu Đàn nhận hắn làm phu. Bên cạnh chăm sóc mỗi khi Nhậm Nhất vắng mặt?”
Hoang đường.
Làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Các triều đại vua cha ngài trước làm gì có chuyện hoang đường này xuất hiện?
Làm gì có chuyện một nữ nhân lại có hai phu quân?
Bên tai Cố Vị Dịch ong ong chẳng nghe rõ được xung quanh, sắc mặt trở nên đỏ, môi lạnh lẽo tái nhợt.
Hắn đang cố chịu đựng như bản thân chính là người sai.
Khúc Tiểu Đàn ngồi đó chứng kiến hết thấy mọi chuyện bàn hoàng đến khó tin. Đáy mắt nàng đỏ rực, hàm răng cắn chặt vào nhau đến run rẩy.
Ánh mắt nàng đánh qua đánh lại, nhìn đễ chỗ phụ mẫu, phụ thân rồi lên đến chỗ ngai vàng.
Ông ta càng nói cành hoang đường, rõ ràng người có hôn ước với nàng ngay từ đầu là Cố Vị Dịch, chẳng thể chối cãi. Nếu như muốn lấy như thiếp thất trong cung thì hoàng thái tử mới chính là thiếp.
Cố Nhậm Nhất không vui ra mặt, không ngờ phụ hoàng của mình lại nghĩ ra câu chuyện cùng những lời nói hoang đường này. Chỉ cần bác bỏ hôn ước giữa Cố Vị Dịch và Khúc Tiểu Đàn là xong. Lệnh vua, chẳng thể nào cãi.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ tam hoàng đệ không muốn đâu ạ. Như vậy cũng chẳng đáng mặt nam nhi, làm sao có thể lấy chung một người nương tử chứ? Vả lại.”
Nói tới đây, ánh mắt hắn ta nhìn qu Cố Vị Dịch, nhếch khoé môi cười khinh.
“Vả lại, nếu như nhi thần lấy Tiểu Đàn thì nàng đã là hoàng thái tử phi, cũng tức là đại tẩu của tam hoàng đệ. Như vậy sẽ loạn lạc.”
Hắn nói đúng, chỉ có thể gả cho một người. Nếu như sự loạn lạc này thành sự thành, trời đất cũng không dung tha. Mệnh danh là dòng máu vàng của Tiên hòng, chắc chắn không nên bị vấy bẩn bởi sự ghê tởm này.