"Như vậy là không có ai muốn từ bỏ cuộc tuyển chọn này cả."
Bên dưới truyền đến hai chữ 'không muốn'
Thái giám liền nói tiếp:
"Cuộc thi bắt đầu!
Vòng đầu tiên là chạy, từ thao trường huấn luyện làm điểm bắt đầu chạy đến rừng Vong Hạ phía Tây trong vòng một nén nhan, phải hái được một quả táo đỏ trên cây mang trở về lại đây! Đã nghe rõ chưa?"
Đám người đồng loạt vang lên: Đã rõ!
Một cung nữ mang ra một cái đèn dầu, một nén nhan cùng một lọ cát để cắm xuống.
"Khi nén nhan này bắt đầu được thắp lên thì các ngươi hãy bắt đầu chạy nhé;"
Dứt lời, người thái giám liền thắp nén hương và cắm vào lọ cát được đặt giữa thao trường huấn luyện.
Tất cả bọn họ đều bán mạng thi nhau chạy về khu rừng Vong Hạ phía Tây.
Chẳng mấy chốc không còn bóng dáng của ai ở lại.
Một phút, hai phút, mười lăm phút sau nén hương đã cháy được một phần bốn rồi.
Ba mươi phút sau, nén hương đã cháy được một nửa, vẫn chưa thấy bóng dáng của ai về.
Vài phút sau đó, đã thấy có bóng người dần chạy trở về, trên tay cầm đúng quả táo màu đỏ được ra luật trước đó.
Người đó thở hồng hộc mệt nhọc, gương mặt đã đỏ đi rất nhiều, mô hôi ướt đẫm chiếc áo đã cũ. Dù vậy tay vẫn đưa quả táo màu đỏ lên cao như sự chứng minh.
Đó là người về đầu tiên.
Nước cũng để sẵn ở một khu vực, bọn họ có thể tự lấy được.
Vài phút sau đó đã thấy những đoàn người bắt đầu nối đuôi nhau trở về.
Một nén hướng chưa cháy hết thì tất cả những người họ đều có mặt đầy đủ cả, không một ai về trễ sau khi nén hương cháy hết cả.
Lần này Tô Mộ Cường đứng ở chỗ người thái giám đó để thay thế.
Tô Mộ Cường nhìn nén hướng chỉ còn một chút ít lửa hồng, sau đó nhìn đám binh lính hoàng gia đếm bao nhiêu người đã hoàn thành.
Một tên lính trưởng đi ra giữa thao trường nơi đặt chiếc trống, quỳ xuống báo cáo:
"Thưa Bên Hạ, Hoàng Hậu. Số người hoàng thành mười tám ngàn người."
Cố Vị Dịch gật đầu cho qua loa.
Tô Mộ Cường cầm một vài tờ giấy trên tay,nhìn vào đó.
"Số người tham gia lúc đầu là mười tám ngàn người, số người hoàn thành thử thách là mười táo ngàn người. Vòng đầu tiên hoàn thành. Bệ Hạ có thưởng một ngàn lượng bạc cho người về đâu tiên và rất cả mọi người hãy tự thưởng thức quả táo từ rừng Vong Hạ này đi."
Nghỉ ngơi đâu đó khoảng nửa tiếng thì họ lại bắt đầu vòng tiếp theo.
"Vòng thi tiếp theo là cưỡi ngựa. Ở đây có một ngàn con ngựa, mỗi lần thi một ngàn người cưỡi ngựa chạy đến phía Nam rừng Vong Hạ hái năm quả mộng đỏ mang về, thời gian là một phần tư của nén hương."
Dứt lời, một người thái giám thắp ném hương lên cắm vào lọ cát.
Những người được sắp xếp trước đó đồng loạt nhảy lên ngựa phi đi mất hút trong mấy! giây ngắn ngủi.
Cứ nghĩ vòng thi thứ hia này sẽ thi lâu, ai mà có dè đâu, nén hương được thay đi bốn năm lần bọn họ đã hoàn thành xong.
Những quả mộng đỏ đã có trên tay họ.
Các binh lính bắt đầu công việc đếm người của mình.
"Thưa Bệ Hạ, Hoàng Hậu. Số người hoàn thành là mười tám ngàn người."
"...."
Những thanh niên từ mười bảy tuổi thật quá bền bỉ, chỉ hơn nữa ngày họ đã hoàn thành được bốn vòng thi.
Đây đích thị là muốn thử sức mạnh và sự bền bỉ của bọn họ.
Vòng thu thứ nám cũng là vòng thi cuối cùng được được tổ chức vào lúc ba giờ chiều, bọn họ có gần một tiếng đồng hồ để nghĩ ngơi và hưởng thụ thành quả của mình.
Đến bây giờ vẫn còn mười tám ngàn người, hoàn toàn không có ai bị loại cả.
Sức khỏe của bọn vô cùng.
Ba giờ chiều.
Tô Mộ Cường đứng trên bục, cầm một mảnh giấy màu trắng, dõng dạc cất tiếng:
"Sau giờ giải lao là vòng thi thứ năm bao gồm sự kết hợp giữa cưỡi ngựa, bắn cung, cầm đao và kiếm."
Dứt lời đọc, Tô Mộ Cường quay sang nhìn Cố Vị Dịch cùng vị Hoàng Hậu nhỏ của ngài ấy, cung kính cuối nhẹ người.
"Thưa Bệ Hạ, Hoàng Hậu. Ngài chấp thuận vòng thi cuối cùng chứ ạ?"
Cố Vị Dịch không vội trả lời, đá mắt sang nhìn nàng, nàng gật đầu, hắn cũng vẫy tay đồng ý.
Tô Mộ Cường nhẹ nhàng mỉm cười, quay xuống nhìn toàn thể những người có mặt tại thao trường huấn luyện. Phổ biến vòng thi cuối cùng.
"Vòng thi thứ năm sẽ có người nhìn kĩ các ngươi đang làm gì, đây là vòng đánh giá cuối cùng."
Dứt lời, những người có chức quyền liền đứng dậy, trong đó có các vị tướng văn, tướng võ, quan đại thần khác cùng những thủ lĩnh của từng nhóm binh lính nhỏ.
Hơn một nghìn người có chức quyền đứng dậy.
Mồ hôi trên trán những thanh niên từ đôn tuổi mười bảy ra chảy ròng rọc, đáy mắt rung rinh, bản thân họ cũng có sự run rẩy và sợ hãi trong đó.
Họ xếp với nhau thành mười hàng, mỗi hàng một trăm người, được xếp từ cấp bậc cao nhất.
Mười tám ngàn người đó xếp thành mỗi hàng một trăm tám mươi người, được giám sát chặt chẽ luân phiên nhau giữa những người có chức kia.
Thời gian được định sẵn cho họ là ba nén hương, tức có nghĩa là ba tiếng động hồ, mười tám ngàn người kia phải liên tục cưỡi ngựa, bắn cung, cầm đao kiếm đâm trúng hồng tâm.
Qua ba tiếng, cuối cùng chính là hít đất một trăm cái, ai còtrên ụ được chính thức được tuyển vào quân đội cho chiến tranh.
Đầu của nén hướng đầu tiên cháy hồng đến hết, một tiếng đồng hồ trôi qua, mồ hôi thấm đẫm ướt hết áo bọn họ, mặt mày lấm len đất cát, quần áo đề dính bẩn hết. Nhưng họ vẫn trụ được cho một tiếng đầu tiên.
Nén hương lại được thay và thắp lên, một tiếng tiếp theo bắt đầu. Dần như họ đã thấm mệt, thậm chí cũng có những người bị té vài lần xuống ngựa, nhưng họ vẫn gắng gượng trèo lại lên ngựa, cầm kiếm giương cung. Một tiếng tiếp theo kết thúc, không một ai từ bỏ.
Nén hương được thay và thắp lên thêm một lần nữa, một tiếng cuối cùng bắt đầu.
Dường như họ đã mệt, những cánh tay đang bắt đầu rung lên, họ ngã từ trên lưng ngựa xuống, kiếm trong tay cũng rơi ra sau. Mất vài giây mới có thể đứng dậy nỗi.
Những tiếng ngã từ từ nhiều, những âm thanh leng ken của những thanh kiếm rơi trên mặt đất còn nhiều thêm trước. Những thứ này quá sức với họ.
Một tiếng sau kết thúc, ngay khi trống đánh vang lên, dường như họ đã ngã quỵ và nằm trên mặt đất.
Nhưng thật tốt, không một ai muốn từ bỏ cả.
Dưới cái trời nóng của buổi xế chiều chuyển dần sang sự lạnh lẽo của buổi tối có thể khiến họ sốc nhiệt cơ thể.
Tô Mộ Cường gật đầu cảm thán được sự bền bỉ của bọn họ, còn lại những người đang xem xét cũng gật đầu chấp thuận cho họ qua vòng này. Thật sự chính là cảm phục.
Những nhân tài đang được dần bộc lộ cho Nam Quốc.
Tô Mộ Cường sau khi nhìn và nghe những lời nhận xét từ những người kia, cũng gật đầu đồng ý những gì họ nói.
"Bệ Hạ, Hoàng Hậu. Những thanh niên từ độ tuổi mười bày này có sức khỏe quá bền bỉ, rất tốt!"
Cố Vị Dịch gật nhẹ đầu, chỉ thấy sự chú tâm của hắn đặt lên người kế bên mình.
Đợi một chút, đột nhiên hắn cất tiếng chế giễu:
"Vẫn chưa hoàn thành, một trăm cái hít đất? Hừm. Sẽ giảm đi được số người."
Tô Mộ Cường gật đầu, hắn ta cảm thấy không có lgì gọi là ác độc ở đây cả. Tuyển binh, bắt buộc phải có những chiêu thức như vậy.
..
Đúng như lời nhà vua đã nói trước đó, họ hoàn thành hết năm vòng thi khó nhọc, đến bước cuối cùng lại không hoàn thành được.
Những cánh tay họ đang run rẩy, có người chỉ hít được một cái liền nằm dàu trên mặt đất giữa trời tối.
Những tiếng kêu thảm thương họ làm rung động đến lòng của Khúc Tiểu Đàn. Nhưng chuyện này nàng không thể xen vào, tuyệt đối không thể xen vào được...
Mười tám ngàn người lúc đầu hoàn thành năm vòng thi, đến bước cuối cùng chỉ còn hơn sáu ngàn năm trăm người hoàn thành. Những người không hoàn thành được cho xuống nghỉ ngơi.