Những binh lính vẫn tuyển bình thường để phục vụ công cuộc quân đội.
Cả hoàng cung đều tò mò về vị Hoàng Hậu này, thậm chí có những người còn chưa từng gặp qua nàng. Điều họ biết duy nhất rằng là vị Hoàng Hậu này vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn chưa đến độ tuổi trưởng thành.
Nhưng… Hoàng Hậu là phận cao quý, mẫu nghi thiên hạ, được xem là bộ mặt của đất nước, làm sao họ có thể gặp dễ dàng như vậy được.
“Bệ Hạ, người đã đi theo ta từng sáng đến giờ rồi đấy. Không cần phải lên triều sao?”
Khúc Tiểu Đàn nhâm nhi tách trà trong tay, cũng không mấy vui vẻ gì, khó chịu là đằng khác.
Cố Vị Dịch nhìn nàng, bỏ quyển sách trên tay xuống, không nóng không lạnh trả lời:
“Không có ta đất nước cũng không diệt vong đâu. Quan tướng trong triều cũng không phải là cái danh.”
Khúc Tiểu Đàn gật gù có vẻ hiểu, nhưng nàng vẫn cảm thấy không mấy thoái mái lắm, nhìn bây giờ giống như bản thân đi bị giám sát vậy.
“Bệ Hạ, ta cần không gian riêng.”
“Không gian của nàng nên có ta mới phải.”
Hắn vẫn ở đó, nhất quyết không chịu rời đi.
Tên này không sợ đám cung nữ đó cười vào mặt ngươi sao?
Khúc Tiểu Đàn quả nhiên là không biết Cố Vị Dịch khủng bố cỡ nào, trên đời này chỉ có nàng dám nhìn mặt hắn mà nói chuyện thôi.
Thử hỏi thử xem trong cái hoàng cung này từ trên xuống dưới có ai dám nhìn mặt nói chuyện với hắn không, nhìn còn không dám nhìn nữa là.
Đám cung nữ đứng không cũng bị dính vào, trong lòng không ngừng sợ hãi.
Có chết bọn họ cũng không dám đối mặt với Bệ Hạ.
“Bệ Hạ, người cứ như vậy không tốt một chút nào.”
Cố Vị Dịch nhìn nàng, hai mắt nhíu chặt, vứt ngay quyển sách lên bàn:
“Hoàng Hậu, nàng muốn ta như thế nào, ngang tàn như lúc ban đầu sao? Nếu nàng muốn, ta lập tức có thể trở thành như vậy.”
Khúc Tiểu Đàn kinh ngạc, trợn mắt nhìn hắn, suýt nữa làm rơi tách trà trên tay mình.
“Bê Hạ, người vạn lần đừng như trước… khó khăn lắm…”
Khó khăn lắm ta mới có thể mở lòng ra với người… nếu như thật sự như lúc trước…
Những tiếng vang chói tai của còng xích sắt lại một lần nữa vang lên trong đầu nàng, chỉ có cảm giác buôn nôn dâng trào ở cổ họng.
Sắc mặt Khúc Tiểu Đàn không tốt mấy, tách trà trong tay hoàn toàn đã làm bị buông lỏng, rơi thẳng xuống mặt đất mà vỡ tang tành.
“Hoàng Hậu, nàng làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?
Đi gọi thái lão y đến đây.”
Thái lão y là một người thái y đã lớn tuổi trong triều đình, ông ấy đã gắng bó trong hoàn cung từ lúc chỉ vừa tròn hai mươi liền theo phụ thân đi vào cung làm thái y, ông ấy không kết hôn sinh con, chỉ sống trong một phủ nhỏ ở hoàng cung.
Khúc Tiểu Đàn vội vàng ngăn cản, nàng lắc đầu, giọng cũng đã hạ xuống vài phần:
“Bệ Hạ, không cần phiền, chỉ là vừa rồi ta mất tập trung thôi.”
Đám cũng nữ bên cạnh đã dọn xong những mảnh vỡ từ tách trà từ lâu rồi, một tách trà mới cũng được đặt ngay trước mặt, hơi nóng vẫn còn đang bay hơi trong làn không khí mỏng.
“Nàng ở bên ngoài cùng gần một năm, cơ thể nhất định là không đủ chất rồi.
Kêu bọn họ chuẩn bị những món bổ cho Hoàng Hậu!”
Hắn nói, người đã di chuyển đến bên cạnh nàng.
*
Mấy ngày sau cuối cùng tin tức đã truyền tới tai của nhà vua Giang Nan, ông ta vui mừng nhảy lên như một kẻ mất trí khi tên binh lính vừa thông báo xong tin tức này.
“Thật sự, hắn mang chúng ta ra đe dọa để khiến Hoàng Hậu trở về thôi sao?”
Nha Nhạc Kình đứng bên cạnh cũng không quên góp mặt vào.
“Bệ Hạ, chúng ta có cần sang Nam Quốc không ạ?”
Nha Nhạc Kình chỉ biết nói chứ không dám làm, hắn ta vẫn còn gương mặt đáng sợ của vị hoàng đế Nam Quốc.
Tống Giang Nam vẫn ra vẻ mặt ngu hoặc, ông ta vuốt bộ râu dài cảu mình, nhìn sang Nha Nhạc Kình:
“Phỏng không chừng hắn ta nói như vậy để chúng ta không phòng bị nữa rồi bất ngờ đánh úp vào Giang Nam. Nếu thật sự như vậy chắc chắn trở tay không kịp.”
Thật ra, có lớp phòng bị hay không thì kết quả vẫn vậy.
Giang Nam là một đất nước bé nhỏ rất nhiều so với Nam Quốc. Nếu Nam Quốc quyết định đánh, khả năng tuyệt đối dành được chiến thắng.
Đột nhiên ông ta quay xuống nhìn tên lính vẫn đang quỳ ở đó, lớn tiếng hỏi:
“Ngươi có chắc chắn rằng tin này chuẩn xác không?”
Tên lính đó gật đù lai lịa: “Dạ đúng thưa bệ hạ, khắp mọi nơi trong hoàng cung đều nói rằng đó là ý mà Hoàng Hậu đưa ra. Bệ Hạ không hề phản bác!”
Ông ta gật đầu, ra hiệu để tên lính đó lui ra ngoài.
Trong triều bây giờ chỉ còn lại ông ta và Nha Nhạc Kình.Không gian yên ắng đang hiện diện trong này, Tống Giang Nam như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng lại nảy ra một ý tưởng không mấy hay ho lắm:
" Ngươi đi tìm một đám nữ nhân xinh đẹp theo công chúa sang Nam Quốc đi."
Nha Nhạc Kình như nghe không hiểu, hỏi lại thêm một lần nữa:
“Vâng?”
“Mê hoặc vua Nam Quốc!”
Tới đây, Nha Nhạc Kình cuối cùng cũng đã hiểu, hắn vội cuối chào rồi lui ra bên ngoài.
Để lại Tống Giang Nam cười điên dại trong này, không gian vắng lặng đều bị ông ta phá vỡ.
…
Tống Giang nam quả thật là ngu si, đây chính là cái kết mà ông ta chọn cho đất nước của mình…