Lớp học còn chưa bắt đầu ở gian nhà nàng thì đã nghe ngón được tin tức gì đó.
Là một tên nam nhân khoảng chừng hơn 20 tuổi chạy gấp gáp đến nhà trưởng làng thông báo rằng:
Khúc tướng quân cho biết sẽ bắt đầu xâm lược nước Giang Nam vào cuối mùa thu năm nay.
Tin tức như sét đánh ngang tai của Khúc Tiểu Đàn, ánh mắt nàng trơ ra tựa như vực thẩm không có đáy.
Vài tờ giầy trắng cầm trên tay cũng sơ ý làm rơi mất, gió mùa thu đã thổi bay đi những tờ giấy trắng tinh đó.
Cũng may A Nha đã kịp thời đi nhặt lại.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
A Nha đến bên cạnh nàng, trên tay đã nhặt đi những tờ giấy trắng đó, nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này Khúc Tiểu Đàn mới hoàn hồn trở lại, nàng đi vào trong nhà.
“A Nha, ta thật sự không tin, không thể tin được phụ thân lại thuận theo Cố Vị Dịch xâm lược Giang Nam.”
Thật sự không thể tin được.
Phụ thân nàng từ trước nay luôn tính toán rất kĩ lượng.
Quá khứ, phụ thân nàng không theo Cố Vị Dịch xâm lược Nam Quốc.
Năm 25 tuổi, hắn ra chiến trường đi xâm lược Giang Nam cùng với hơn 100 vạn quân tinh nhuệ.
Tại sao bây giờ lại không xảy ra đúng theo như trước đó, chẳng phải nàng đã trốn thoát rồi sao?
Những lời mà Trương Châu nói hôm qua lại chợt ùa lại trong đầu nàng.
Cố Vị Dịch nói rằng: Kéo dài cuộc xâm lược Giang Nam đến khi nào Hoàng Hậu trở về.
Những lời lẽ đó, chẳng khác nào nói rằng nàng gián tiếp là nguyên nhân dẫn đến cuộc xâm lược Giang Nam?
Nói cách khác… Cố Vị Dịch ép nàng phải ra. Hắn ép nàng ra mặt để ngừng cuộc xâm lược này.
Hai bàn tay nhỏ run rẩy bấu chặt vào nhau, móng tay đã *** vào da thịt nhưng nàng chẳng thấy đau nữa.
Hãy tưởng tượng chiến tranh xảy ta trên vùng đất của Giang Nam, bao nhiêu người dân vô tội phải hy sinh? Bao nhiêu người mất nhà, mất tài sản, mất người thân?
Chiến tranh bao giờ cũng khủng khiếp và đáng sợ như vậy mà…
“Tiểu thư, người đừng bấu tay vào như thế. Sắp chảy máu rồi.”
A Nha vội vàng kéo tay nàng ra, thật sự đã sắp bật ra máu đỏ rồi.
A Nha nhẹ nhàng thổi nhẹ vài cái, lấy một ít dầu trầm bôi vào.
“Tiểu thư à, nếu người lo lắng như vậy thì hãy quay về đi…”
Khúc Tiểu Đàn ngước mắt nhìn A Nha, rối loạn suy nghĩ.
Quay về?
Thật sự nếu bị bắt lại thì buộc phải trở về thôi.
Những hình ảnh đáng sợ đó vẫn còn ám ảnh lấy nàng từng ngày.
Không có cách nào để trở về vui vẻ ở cạnh Cố Vị Dịch được. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của hắn, hình ảnh nàng bị giam lỏng cùng những vết thương chảy mâu chi chít trên cơ thể lại hiện ra. Gương mặt tuyệt vọng cùng đôi mắt xưng húp đó vẫn đeo bám nàng. Ly rượu độc đó đã kết thúc cuộc sống của nàng khi vừa tròn hai mươi.
“Tiểu thư…”
A Nha từ lúc sinh ra đã đi theo hầu Khúc Tiểu Đàn, nàng biết tính tình của chủ tử mình ra sao. Thật sự chủ tử của nàng luôn suy nghĩ cho người khác như vậy, người không chịu đựng được khi người khác gặp khó khăn.
Những chuyện từ hoàng gia lan ra hẳn là có chut đích gì đó, bởi vì chuyện của hoàng gia rất ít lan ra cho bên ngoài biết.
Thấy chủ tử mình như vậy A Nha cũng buồn bã theo, chưa bao giờ A Nha thấy chủ tử mình khó khăn đưa ra một quyết định gì đó như vậy. Chưa bao giờ.
Nhưng A Nha đáng thương làm sao có thể hiểu được mọi chuyện chủ tử mình làm đều đang bảo vệ mạng sống cho nàng và cả nàng ấy.
Buổi học hôm đó, Khúc Tiểu Đàn vẫn không thể nào tập trung để dạy được.
Những đứa trẻ sinh sống ở vùng nông thô cô cùng hiểu chuyện, nhất là các bé nhỏ nhất. Các bạn nhỏ đáng yêu chẳng làm phiền đến Khúc Tiểu Đàn, tự bày trí bài để học.
Ngày hôm đó, Khúc Tiểu Đàn đứng ngồi không yên.
*
Thư phòng của Hoàng Đế.
Cố Vị Dịch mặc bộ y phục màu đen được làm bằng vải tơ tầm.
Hắn đang trong trạng thái mệt mỏi.
Nàng biến mất cũng đã hơn 8 tháng, những ngày qua không một ngày nào hắn có thể ngủ trọn vẹn được một giấc nào. Thậm chí có cả đêm không nghĩ ngơi.
Hắn luôn vào gian phòng trước kia của nàng ở hoàng cung, đó là phòng dành cho Hoàng Hậu. Mùi thơm dịu nhẹ không biết từ bao giờ đã biến mất hoàn toàn, cả gian phòng không có một chút bụi nào, những bộ y phục sang trọng cùng đắt đỏ vẫn ở đấy, bàn trang điểm vẫn còn y nguyên kể từ lúc nàng rời đi.
Tám tháng trước đó, khi vào gian phòng đó chỉ thấy một chiếc khăn tay mày hồng nhẹ bị bỏ quên lại trên bàn trang điểm của nàng.
Mẹ kiếp, ngày nào hắn cũng phải nhìn chiếc khăn tay này thay vì là nàng, Hoàng Hậu.
Gần một năm trôi qua rồi, nàng vẫn không muốn trở về bên cạnh hắn? Vì sao vậy? Hắn đã cố gắng thay đổi tất cả mọi chuyện mà.
Thậm chí hắn còn thay cả quỹ đạo khác hẳn so với ban đầu rồi mà.
Gương mặt thất thần cùng sự tiều tuỵ rất dễ nhận ra, chứng tỏ hắn chẳng màn gì đến bản thân cả.
Một Hoàng Hậu bé nhỏ như nàng lại có thể biến mất trong tầm tay hắn như vậy. Cả một thiên hạ chẳng ai nhận ra được Mẫu Nghi của bọn họ sao?
Linh hồn hắn đã bị ăn mòn bởi nàng rồi, nàng lại dám vứt bỏ hắn ở đây mà chạy mất?
“Hoàng Hậu, nàng vậy mà dám vứt bỏ ta ở đây.”
Tiếng nói thê lương vô cùng thê thảm của Cố Vị Dịch vang ở trong gian phòng, chẳng có động tĩnh.
Bây giờ đang là nửa đêm.
Cố Vị Dịch cười khổ, bàn tay lớn đặt ở mặt, thô bạo vuốt lên xuống vài cái để xóa tan sự mệt mỏi.
“Hoàng Hậu của ta, ta đã làm tất cả mọi chuyện như vậy.
Vì sao nàng không thể quay lại nhìn ta như vậy?”
“Hoàng Hậu, ta từ đầu đến cuối đây yêu cầu nàng phải yêu thương ta vô bờ bến đâu?”
“Hoàng Hậu, là ta, là ta van xin nàng hãy thương lấy ta một chút thôi mà, chỉ là một chút thôi.”
“Hoàng Hậu, tình yêu thương của nàng nhiều như vậy vì sao không thể đặt ở chỗ ta một chút, ta chỉ cần xin một chút thôi mà.”
“Hoàng Hậu, ta luôn cầu xin nàng như vậy mà…”
Đêm đó, ở thư phòng Hoàng Đế bốn bề luôn là tiếng van xin đáng thương của hắn.
Nhưng chẳng một ai có thể nghe được, đặt biệt là nàng. Nàng đâu thể thấy dáng vẻ dáng thương ấy…