• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau đó, tất cả mọi người trong hoàng cung đều bận rộn để trang trí cho hôn lễ của nhà vua và hoàng hậu của ngài ấy.

Khúc Tiểu Đàn ngày đêm bận rộn, nhưng không phải cho hôn lễ mà là nàng đang tìm cách để bỏ trốn.

Hình ảnh phản chiếu của nữ tử trong gương, mái tóc đen nhá được chải chuốt tỉ mỉ nhưng đơn giản, gương mắt sắc sảo khuynh thành, nhưng cớ sao lại buồn thế? Sự lo lắng đều hiện rõ trong đôi mắt.

Khắp mọi ngóc ngách đều có người canh giữ. Đi đâu cũng có người giám sát. Hắn… kiểm soát tất cả về nàng.

Căn phòng được trang trí màu đỏ của hỉ sự, trên người nàng mặc bộ phượng bào màu đỏ, đỉnh đầy đá quý hiếm.

Thật sự… phải thuận theo sao?

Không bao lâu nữa, nàng sẽ bái đường cùng hắn… lại một lần nữa làm hoàng hậu. Nhưng, nàng đâu muốn thế?

A Nha tỉ mỉ cày trăm cho nàng, nhưng trang trức được làm bằng đá hồng ngọc nàng thích nhất.

“Tiểu thư, người sao lại buồn thế ạ?”



A Nha không hiểu, tay vừa giúp chủ tử mình đeo trang sức vừa hỏi.

Ánh mắt của Khúc Tiểu Đàn quá mông lung, nàng nhẹ nhàng trả lời: “A Nha, ta hỏi em, nếu em gả cho một người mình không yêu thì có vui không?”

“Không ạ.”

A Nha liền ngay lập tức trả lời, đó chính là câu trả lời duy nhất hiện trong nàng của A Nha.

“A Nha, chính là như vậy. Ta không muốn gả cho người ta không yêu thương…”

Không yêu thương? Nàng thật sự không yêu thương Cố Vị Dịch sao?

“Tiểu thư, em biết lệnh vua là lệnh trời, nhưng người có thể xin đại tướng quân không gả đi nữa. Em không muốn người chịu khổ đâu!”

A Nha đã rưng rưng nước mắt, nàng không muốn để tiểu thư từ nhỏ đến bây giờ do mình chăm sóc lại không được vui vẻ như vậy. Vả lại, tiểu thư chỉ vừa qua độ tuổi trăng tròn không lâu. Còn chưa đến tuổi trưởng thành liền được gả đi.

Hoàng hậu chính là mẫu nghi thiên hạ, vất vả sớm hôm.

Cả hai rơi vào khoảng yên lặng, nàng ngắm nhìn trong gương. Trong đầu liền nảy ra một ý

“A Nha, ta vừa nghĩ ra một chuyện. Em có muốn giúp ta không?”

“Đương nhiên rồi ạ.”

Khúc Tiểu Đàn xoay người lại, đối diện với A Nha.

Nàng nhẹ giọng: “A Nha, chúng ta bỏ trốn đi!”



Lời nói liền lập tức dọa sợ A Nha, nàng quỳ xuống, thái độ thành khẩn: “Tiểu thư, người làm như vậy chính là kháng lệnh vua. Sẽ bị chu di tam tộc.”

Khúc Tiểu Đàn đưa tay đỡ lấy vai của A Nha, cố nhẹ giọng nhất có thể.

“A Nha, phụ thân ta là tể tướng gánh trên vai nhiều nhiệm vụ và công lao nhất của nhà vương triều Cố, đương nhiêm nhà họ Khúc chúng ta sẽ không bị làm sao đâu. Em nghe ta, chúng ta nhỏ tiếng một chút.”

Nàng vừa nói, vừa đề phòng một cái gì đó ở cửa phòng.

Thấy A Nha không phản kháng, nàng liền nói tiếp

“A Nha, ta nói em nghe. Chúng ta làm đúng như vậy chắc chắn sẽ không sao. Nếu mọi chuyện có bị bại lộ, ta chắc chắn sẽ bảo vệ em đến cùng. Yên tâm nhé.”

Khúc Tiểu Đàn cố gắng thuyết A Nha, không thể nào để con bé ở lại được. Cố Vị Dịch không tra ra được tung tích của nàng từ A Nha thì sẽ dùng cực hình với A Nha.

Mặc cho nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, A Nha vẫn cố gật đầu để nghe chủ tử nói.

“A Nha, bây giờ em sẽ chuẩn bị một ít đồ của ta và em, càng cũ kĩ càng tốt nhé. Một lát nữa khi tiến hành hôn lễ, đến khi bắt đầu một nửa ta sẽ viện cớ trở về phòng để thay trang phục khác. Lúc đó em hãy mang đồ đến Ngạn Viên, đó chính là đường duy nhất thông ra một vùng nông thôn. Đó chinh là lối của chúng ta.”

A Nha quỳ gập người xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu thư, em sống chết vẫn theo người!”

“Được rồi được rồi. Em nhỏ tiếng một chút. Hãy nhớ theo như những lời ta nói.”

A Nha gật đầu, đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết.

Đến đây Khúc Tiểu Đàn đã an tâm phần nào. Nàng xoay người nhìn vào bàn trang điểm. Lấy một mảnh giấy màu đỏ để trên môi, bặm nhẹ vài cái.

An phận chờ đến thời khắc bắt đầu hôn lễ.

Bên này, Cố Vị Dịch đã sớm mặc trên người áo hỉ màu đỏ được thêu hình rồng tượng trưng cho nhà vua. Gương mặt trưởng thành của một người lớn và cao to như một ngươi đàn ông trưởng thành.

Vui vẻ ra mặt.

Không bao lâu nữa, nàng sẽ là hoàng hậu của hắn. Chính thức thuộc về hắn, sẽ không phải là của kẻ nàng cả.

Cố Vị Dịch đứng ngồi không yên, không chờ được nữa liền muốn đi qua chỗ của nàng.

Cũng may, vị thái giám đã kịp thời ngăn cản

“Bệ hạ, ngài đừng nóng vội. Sắp đến giờ rồi ạ.”

Cố Vị Dịch từ trước đến giờ đều không hề gấp gáp và nôn nóng như vậy, chỉ có những việc liên quan đến nàng làm cho hắn đứng ngồi không yên.

Nhưng, vì sao lại có cảm giác không yên tâm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK