Trên người của Cố Vị Dịch lúc này chỉ còn lại một mảng màu trắng, y phục khoác bên ngoài không biết từ bao giờ đã cởi ra vứt dưới đất rồi.
Hắn đứng trên cao nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy xuyên thủng qua lớp da mặt bên trong.
Tương đối rằng Khúc Tiểu Đàn vẫn đứng yên, hai tay nàng bấu chặt vào vạt áo, cả người run rẩy không ngừng, nàng lùi về sau lưng ma sát vào tấm rèm như sắp khảm vào nó vậy.
“Hoàng Hậu, nghe lời. Ta sẽ không làm gì, ta không phải là loại người như nàng nghĩ!”
Khúc Tiểu Đàn mở to mắt nhìn hắn.
Cố Vị Dịch, có chó mới tin người.
Cố Vị Dịch nhìn gương mặt sâu xa của nàng, tiến gần lại, từng bước chân của hắn là từng nhịp thở nặng nề của nàng.
Không còn khoảng trống để lui nữa rồi.
Khúc Tiểu Đàn như nghĩ ra được chuyện gì đó, trong lòng thầm mỉm cười tạ ơn.
Nàng đưa tay ra trước ngực, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Giọng nói của nữ nhân vang trong màn đêm yên tĩnh.
“Bệ Hạ, ta nghe nói ngài muốn xâm lược Giang Nam sao?”
Ánh mắt hắn dừng ngay trên người nàng, đáy mắt là một vực thẩm không đáy.
Cố Vị Dịch đưa tay lên xoa tóc, thở dài một hơi liền mỉm cười nhạt:
“Hoàng Hậu, ta thấy từ lúc trở về đến bây giờ nàng không hề nhớ đến ta nhỉ?”
Cố Vị Dịch ngồi xuống trên giường, thái độ hiện ra sự không vui.
“Bệ Hạ, xin hãy trả lời câu hỏi của ta. Ngài thật sự xâm lược đất nước bọn họ?”
Hắn thành thật gật đầu: “Ừm.”
Khúc Tiểu Đàn bây giờ dường như đã nắm được sự chủ động, nàng cách xa khỏi tấm rèm, đứng đối diện trước mặt Cố Vị Dịch đang ngồi trên giường.
“Bệ Hạ, ngài làm vậy có suy nghĩ đến hậu quả không? Bao nhiêu người dân sẽ chết vô tội vì chiến tranh do người gây ra?”
Khoảng lặng có chút tĩnh lặng, hắn nói:
“Chỉ cần lời nàng nói, ta đều nghe theo.”
Ý là?
Khúc Tiểu Đàn dần dần không còn sự tức giận, nàng nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh hắn, trìu mến nói:
“Bệ Hạ, không cần xâm lược cũng không xảy ra chiến tranh có được không?”
Khúc Tiểu Đàn giở giọng ân nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ, thực tế, hai đời cộng lại nàng đã gần 40 tuổi rồi.
Cố Vị Dịch nhìn vào mắt nàng, ánh mắt của hắn chính là một cái vực thẳm không thấy đáy không thể đoán được hắn đang nghĩ gì cả.
Không thể…
Hoàng Hậu nhỏ bé, nàng đang dụ dỗ ta sao? Cho rằng ta là một đứa trẻ chỉ mới lên ba hay sao?
Thực tế, vị hoàng đế ngang tàn này đã trải qua 45 năm trên đời rồi.
Ánh mắt hắn cuồng si nhìn nàng, ra giọng nỉ non:
“Hoàng Hậu, hôn ta một cái liền nghe theo nàng! Có được không?”
Mạng cũng mang ra cho nàng!!!
Khúc Tiểu Đàn kinh ngạc nhìn hắn, nàng xoay đầu nhanh quá nên hiện giờ hai người đang mặt đối mặt mặt, mắt chạm mắt.
Không biết sao mà cảm thấy… ánh mắt của Cố Vị Dịch bây giờ hệt như đang làm nũng vậy…
Hắn kiên nhẫn nhìn nàng, môi bạc còn liếm nhẹ vài cái quyến rũ.
Đây là… đang cố ý sao?
“Chỉ một cái?”
Cố Vị Dịch gật đầu, kiên định nhìn nàng như đang mong chờ.
Khúc Tiểu Đàn dặn lòng, hai tay bấu chặt mảnh y phục trên người, nhóm người về phía trước.
Ngay khi môi nàng chạm vào môi hắn, như đã cảm nhận được hơi ấm, nàng có ý định dứt ra liền bị chặn lại. Cố Vị Dịch
ghì chặt dưới gáy của nàng, ép chặt nàng lại gần hơn nữa. Một bàn tay còn lại ra sức nắm lấy cái eo nhỏ của nàng, kéo nàng lại gần thêm nữa, thân thể nàng như khảm vào người hắn, càng ngày càng không có ý định dừng lại.
Khá lâu sau, như cảm nhận được Khúc Tiểu Đàn không còn khí để thở, hắn luyến tiếc buông nàng ra.
Ánh mắt hiện lên tia dục vọng rõ ràng có thể nhìn ra ngay.
Có lối thoát, Khúc Tiểu Đàn lùi nhanh người về phía sau, đến mức lưng nàng suýt nữa đạp vào thành giường, thở hỗn hển, gương mặt đỏ bừng.
Môi cũng đã có dấu hiện xưng đỏ rồi.
“Cố… Cố Vị Dịch, ngươi đây chính là cố ý!”
Mặc dù nói không ra hơi, nhưng vẫn lấy sức để mắng mỏ Cố Vị Dịch.
Hắn không tức giận, ngược lại còn cười tươi, nụ cười rạng rỡ nhất từ lúc nàng gặp hắn ở Khúc phủ đến bây giờ.
Hoàng Hậu của hắn, vẫn như vậy. Luôn nghĩ đến cho người khác như vậy… đó cũng chính là điểm yếu để hắn có thể hoàn toàn ép buộc được nàng.
“Hoàng Hậu, đã nhiều năm rồi không nghe nàng gọi ta bằng tên. Thật êm tai.”
Hắn rất thích, âm thanh mỗi khi nàng gọi tên hắn luôn như vậy, luôn mềm mại mỏng manh như vậy. Lần nào cũng như kéo hắn từ địa ngục trở về.
Gương mặt của Khúc Tiểu Đàn đỏ như trái cà chua chín, kéo dài đến tận mang tai, nàng lấy tay che miệng, ánh mắt long lanh: “Ngài sẽ giữ đúng lời hứa?”
Hắn như đã thảo mãn, dựa lưng vào thành giường, thống khổ…
Bên tai lại truyền tới âm thanh nỉ non quen thuộc.
“Hoàng Hậu, hôn một cái nữa, đầu ta để nàng dẫm lên!”
Không chịu nỗi nữa, Khúc Tiểu Đàn đứng lên, chỉ tay thẳng vào mặt hắn mà quát lớn:
“Bệ Hạ, ngài đừng có được voi đòi tiên!”
Tiếng quát của Hoàng Hậu trong phòng đã vang ra tới bên ngoài, đám tùy tùng đó vẫn chưa ngủ. Ai nấy đều hướng mắt nhìn vào gian phòng còn ánh lửa sáng mà cười khúc khích.
“Đúng thật là chỉ có Hoàng Hậu mới có thể dám làm như vậy với Bệ Hạ.”
“Hoàng Hậu trở về, cũng là ngày mà cả đất nước chúng ta được bình yên.”
“Bệ Hạ từng nói rằng: Hoàng Hậu chính là người có thể dẫm lên ngài ấy.”
Ánh đèn trong gian phòng đã tắt, xung quanh tối đen như mực. Vị thái giám lớn nhất phân người ở lại canh giữ. Khoảng hơn mười lăm người ở lại, trong đó có mười tên lính chuyên dụng của hoàng gia, ba nữ tử trong đó hai người là người hầu trong hoàng cung một người còn lại chính là A Nha. Cuối cùng là vị thái giám lớn nhất đó cùng với một tên thái giám khác ở lại.