Thì Phỉ liếc nhìn nói: “Vậy em chỉ có thể bán thân trả nợ.”
Hà Ngộ trở về chiến đội, cuối cùng chiến đội cũng đầy đủ thành viên.
Khi Thì Phỉ biết được điều kiện để Hà Ngộ trở lại chiến đội, anh hừ lạnh: “Chiến đội là của em hay của anh? Anh tuyển người đến để đánh thi đấu, không phải đến thi đại học.”
Tô Mộc Hề không khỏi nói móc: “Không phải anh để em đi sao?” Đây là trở mặt không nhận người?!
“Anh đã nói có thể giữ lại thì giữ lại, không thể thì cho đi, anh không thiếu một người như cậu ấy, không có Hà Ngộ thì còn có Lý Ngộ Vương Ngộ.”
Tô Mộc Hề thấp giọng lầm bầm: “Thật vô tình.” Hà Ngộ vì anh mà xích mích với người nhà, còn anh thì ngược lại, hoàn toàn không cảm kích, còn trách cô. Hahaha!
Thì Phỉ dừng lại, giọng dịu lại: “Nếu như em không biết kế hoạch của anh, thì đừng tự đưa ra chủ trương.”
Mấy ngày sau, Phùng Ly tìm Thì Phỉ, bày tỏ muốn học kèm với Hà Ngộ. Thì Phỉ ngược lại hỏi cậu ấy: “Rốt cuộc cậu đến làm tuyển thủ chuyên nghiệp, hay đến tham gia lớp học kèm?”
Phùng Ly ảo não rời đi, chạy đi tìm Tô Mộc Hề, muốn Tô Mộc Hề thay cậu ta nói chuyện.
Phùng Ly vẫn luôn xem Thì Phỉ là thần tượng, cũng muốn trở thành một tuyển thủ học giỏi, năng lực mạnh như Thì Phỉ, cho nên mới nảy sinh ý tưởng cùng Hà Ngộ học kèm. Thật ra thì cậu ta cũng tự biết bản thân, ngay cả lớp mười cũng không học xong, có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thi đậu đại học, cậu ta chỉ là không muốn kém mọi người quá nhiều.
Tô Mộc Hề nhớ đến lời trách móc cách đây không lâu của Thì Phỉ, dĩ nhiên sẽ không tự đi tự chuốc họa vào thân, nhưng Phùng Ly trông rất muốn học, hơn nữa cô vẫn cho rằng vì thể thao điện tử mà làm trễ nải việc học thì cũng không phải là một bước đi sáng suốt…
Tô Mộc Hề cảm thấy khả năng Thì Phỉ đồng ý không lớn, nhưng vẫn muốn vì Phùng Ly mà đấu tranh một chút.
Sau đó có một lần, Thì Phỉ và Tô Mộc Hề ngồi ăn cơm chung, Tô Mộc Hề đã đề cập đến chuyện này.
“Hiếm khi Phùng Ly cũng muốn học, vừa vặn làm bạn với Hà Ngộ, với lại đều sẽ dùng thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, sẽ không ảnh hưởng đến huấn luyện.”
Thì Phỉ ngẩng đầu nhìn cô: “Có muốn anh tổ chức một lớp bổ túc cho em hay không?”
Tô Mộc Hề chớp mắt nói: “Đưa cho em thêm một chút tiền, thì thật ra cũng không có vấn đề.”
“Nói em béo mà em còn vui?”
Tô Mộc Hề lén le lưỡi, không nói thêm gì nữa.
“Một lần cuối cùng, lần sau không được phá lệ.” Thì Phỉ rút tờ giấy lau miệng, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Ở trường thì không học, bây giờ mới muốn thi đại học? Trước đó làm cái gì? Có bệnh gì?”
Mặc dù Thì Phỉ không vui lắm, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận, Tô Mộc Hề vui mừng thay Phùng Ly.
Phùng Ly cũng rất hăng hái, nhưng mà sau khi trải qua một giờ học thì liền muốn từ bỏ, bởi vì đối với cậu ta mà nói, học bài thật sự quá khó khăn. Đám chữ chi chít tối tăm khó hiểu này đối với cậu ta mà nói thì vô cùng giống kinh thư.
Nhưng Tô Mộc Hề lại không cho phép cậu ta từ bỏ, không thể lãng phí cơ hội cô tranh thủ giành được, nếu không cô thật sự sẽ không còn mặt mũi, Phùng Ly đành phải nhắm mắt học, dần dần cũng có khởi sắc.
====
Chiến đội WDF chỉ mới chân nam đá chân chiêu lên đường. Không có vốn liếng hùng hậu, không có nhà tài trợ, không có huấn luyện viên và đội viên chuyên nghiệp, chỉ có một niềm đam mê và khát vọng tốt đẹp với tương lai.
Chu Chính bởi vì đánh bậy đánh bạ bị thương tay nên trở thành huấn luyện viên, Lưu Hạo Vũ không đạt tiêu chuẩn, bị ghẻ lạnh, Phùng Ly ngồi trông coi máy lọc nước, Hà Ngộ mê muội trò chơi mà thi trượt đại học, Thạch Đầu trà trộn vào quán cà phê Internet thi đấu nhưng chưa bao giờ đánh thắng vượt ra vòng thành phố, nữ sinh đại học Nam Tụng Chi hoàn toàn không có kinh nghiệm thi đấu, Thì Phỉ là người duy nhất không bị thương lại từng giành chức vô địch thế giới độ nổi tiếng bùng nổ vậy mà chuyển sang làm sau hậu trường, một nhóm người như thế hợp thành một chiến đội mới tinh —— Chiến đội Wonderful.
Không có ai biết tương lai của WDF sẽ như thế nào, không biết WDF có thể tạo ra một con đường máu trong cuộc thi thành phố hay không, càng không biết WDF có cơ hội tham gia giải đấu hay không, nhưng trong lòng mọi người đều có mục tiêu rất rõ ràng —— tham gia giải đấu, tiến vào trận chung kết. Dù có đi đường vòng, đi sai đường, thì chỉ cần mục tiêu vẫn còn, thì sẽ không lạc đường.
Một trong những lý do khiến mọi người ghét chơi game, chính là mọi người thường cho rằng game là kẻ giết người hủy hoại sức khỏe. Ban đêm ngủ quá muộn, ban ngày không có tinh thần, mí mắt và mắt dường như không bao giờ ngủ đủ, tóc nhờn và khuôn mặt đầy mụn là biểu hiện của sa sút tinh thần, cộng với việc chơi game làm lỡ giờ học bài vở, cho nên khi nói về game, mọi người sẽ ghét cay ghét đắng.
Không thể phủ nhận, thể thao điện tử đúng là rất tiêu hao năng lượng và thời gian, vì sức khỏe của mọi người, các đội mà có điều kiện đều sẽ tuyển huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp về, các đội viên sẽ rèn luyện cơ thể đều đặn mỗi ngày. WDF không có sức mạnh về mặt vốn liếng kia, nên Thì Phỉ đã quy định lịch làm việc và nghỉ ngơi, hơn nữa còn buộc mọi người phải tập thể dục buổi sáng mỗi ngày, nếu như anh ở căn cứ, thì cũng sẽ đi theo mọi người luyện tập, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Mỗi sáng thức dậy lúc 8 giờ tập thể dục buổi sáng, buổi tối đúng 12 giờ nghỉ, buổi trưa có một tiếng nghỉ trưa. Quy tắc như vậy đối với Tô Mộc Hề mà nói thì đã rất hậu đãi rồi, nhưng lại khiến các đội viên khổ không thể tả được.
Những người chơi game dường như luôn có thể tìm thấy giá trị cuộc sống vào đêm khuya, càng khuya càng sung sức, rạng sáng ba bốn giờ mới ngủ, buổi trưa mới thức dậy, đồng hồ sinh học cực kỳ lộn xộn. Bây giờ không những phải điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mà còn phải tập thể dục buổi sáng, quả là ác mộng. Nhưng kể từ khi Hà Ngộ giả vờ ốm trốn tập thể dục buổi sáng bị phát hiện, bị Thì Phỉ phạt chạy nửa tiếng, thì không có ai có suy nghĩ không đúng trốn tập thể dục.
Chiến đội cuối cùng cũng đi vào nề nếp, nhưng việc huấn luyện lại không quá suôn sẻ. Những người này đã quen tự mình chiến đấu, chỉ quan tâm đến số liệu của mình có đẹp hay không, về căn bản thì không coi trọng sự phối hợp, mà Liên minh vương giả vừa vặn lại là một game vô cùng cần sự phối hợp.
Thì Phỉ tìm ra video thi đấu trận chung kết D2, giải thích từng khung hình, anh nhấn mạnh tầm quan trọng của sự phối hợp đồng đội.
Tắt video, Thì Phỉ nói: “Mọi người hẳn đã biết, trong giải đấu thế giới năm ngoái, tôi đã bỏ lỡ trận đấu vòng bảng, lúc ấy người thay thế tôi ra sân là Tần Du, cũng chính là ông chủ hiện tại của ATB. Bởi vì cậu ta mang tiền vào đội, nên yêu cầu duy nhất chính là tham gia trận chung kết, sau nhiều lần cân nhắc câu lạc bộ đã đổi tôi. Cuối cùng trận đấu kia đã thua, cũng may đó chỉ là trận đấu vòng bảng, nhưng sau khi thua trận đấu đó, ưu thế của ATB cũng hoàn toàn mất —— lấy thân phận đội thứ hai vào vòng tiếp theo. Năng lực cá nhân của Tần Du hoàn toàn không tệ, phong cách thi đấu của cậu ta chính là quá đơn độc, không coi trọng sự phối hợp, hơn nữa cậu ta mới gia nhập đội, phong cách và chiến thuật của toàn đội cậu ta đều không biết, có thể dự đoán được kết cục chắc chắn thua trận đấu. Hôm nay tôi nói nhiều như vậy chẳng qua là để cho mọi người hiểu rõ, sự phối hợp, so với năng lực hoạt động cá nhân thì quan trọng hơn nhiều.”
Thạch Đầu đột nhiên giơ tay: “Lão đại anh nghỉ thi đấu là bởi vì điều này sao?”
Hà Ngộ chậm rãi nói: “Em nói thực lực của lão đại mạnh như vậy, đổi ai cũng không nên đổi lão đại chứ, trừ khi…”
Hà Ngộ dừng lại, Thạch Đầu truy hỏi: “Trừ khi cái gì?”
Hà Ngộ hạ giọng, “Trừ khi cố ý nhắm vào.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hà Ngộ, không hiểu sao lại thấy những gì cậu ta nói rất có lý?
Thì Phỉ không để ý đến suy đoán của Hà Ngộ, “Tôi tin rằng mọi người đều yêu thích thể thao điện tử giống như tôi, đến WDF cũng không phải để tùy tiện vui chơi. Nếu như muốn nghiêm túc đi trên con đường này lâu dài, thì điều đầu tiên cần học là sự phối hợp. Mọi người đã chơi Vương giả lâu như vậy rồi, đương nhiên biết những nguyên tắc này, tôi sẽ không nhiều lời nữa. Con đường mà WDF phải đi còn rất dài, cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn, hy vọng chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực. “
Nói xong, anh lại thêm một câu: “Tôi nghỉ thi đấu là bởi vì tôi đã hứa với người nhà.”
Sau đó, mặt phối hợp của chiến đội quả nhiên đã được cải thiện rất nhiều, huấn luyện càng nhiều, thì sự phối hợp giữa các đội viên càng ăn ý hơn, chiến tích cũng càng ngày càng tốt, đánh đâu thắng đó. Nhưng mà những vấn đề mới lại nối tiếp nhau đến.
Dựa vào trạng thái hiện tại của bọn họ, dĩ nhiên có thể đè bẹp mấy tuyển thủ, nhưng có thể so với các chiến đội chuyên nghiệp xuất sắc sao?
Thì Phỉ và Chu Chính chỉ có thể haha.
Thì Phỉ liên lạc với Tái Tư đội trưởng của chiến đội QAQ, Tái Tư cũng được coi là tuyển thủ khá thân thiết với anh trong giới, với tầng giao tình này, Thì Phỉ đã sắp xếp cho WDF một trận đấu tập, đối thủ chính là chiến đội QAQ.
QAQ là một trong những đội mạnh nhất trong làng thể thao điện tử, đè bẹp một WDF mới thành lập đương nhiên cũng không đáng nói. Sau khi thua trận đấu huấn luyện với QAQ, tâm trạng nóng nảy của mọi người trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Thế giới rộng lớn như vậy, bạn nhìn thấy bầu trời có hạn, thì bạn cho rằng “mạnh” cũng có giới hạn, vĩnh viễn không nên cho rằng bản thân rất lợi hại, vĩnh viễn không nên dừng bước chân tiến về phía trước.
Trước khi bắt đầu trận đấu, Thì Phỉ đã dẫn Tô Mộc Hề đi mua đồng phục đội. Quần và giày đều rất dễ, nhưng mấu chốt chính là áo, đi vòng vòng cả mấy cửa hàng chuyên đồ thể thao, cũng không tìm được một chiếc áo phông nào hợp mắt.
Tô Mộc Hề lật từng chiếc áo xem, có chút bối rối: “Tại sao không làm theo yêu cầu?”
Thì Phỉ cũng không quay đầu lại nói: “Đắt.”
“Chúng ta có thể thiết kế logo chiến đội riêng, rồi tìm một nhà sản xuất in lên áo phông màu.”
“Thiết kế cũng rất đắt.”
Tô Mộc Hề đi đằng sau Thì Phỉ, qua một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Em có thể thử.”
Thì Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lên.
Tô Mộc Hề vội vàng nói: “Em nói thử một chút, không chắc chắn được…”
“Tăng thêm tiền.”
Tô Mộc Hề lập tức nói: “Vậy chắc sẽ không có vấn đề.”
Từ nhỏ Tô Mộc Hề đã rất thích vẽ, nguyện vọng của những bạn nhỏ khác đều là làm cảnh sát, nhà khoa học, bác sĩ, chăm sóc người bị thương, vì dân vì nước, chỉ có cô là muốn làm một họa sĩ. Nhưng mà sau đó, điều kiện gia đình càng ngày càng kém, bây giờ thì năng lực tài chính không thể ủng hộ cô tiếp tục vẽ, cô chỉ có thể chôn dưới đáy lòng, xem đó là một giấc mơ xa không với tới được.
Nhưng mà, những năm này cô không hoàn toàn từ bỏ vẽ tranh, cô có rất nhiều tập phác họa, đều là những bức tranh cô vẽ, về sau, cô mua được một chiếc máy tính bảng cũ từ một người bạn, bắt đầu vẽ trên mạng. Sau khi Weibo phổ biến, cô cũng tải mấy bức tranh của mình lên Weibo, dần dần, vậy mà có rất nhiều người hâm mộ.
Chỉ là, cô không muốn để cho mọi người xung quanh biết, vì vậy cô đã giấu nick Weibo clone rất kín, giữ lại một thế giới hai chiều chỉ thuộc về cô, tự do phát huy suy nghĩ riêng tư của mình, không bị gò bó.
Rất nhanh sau đó, Tô Mộc Hề liền thiết kế ra phiên bản logo đầu tiên, Thì Phỉ với tư cách là bên A về căn bản không hề liếc nhìn lần thứ hai, mà đã trực tiếp phủ định. Nguyên nhân là quá tầm thường.
Tô Mộc Hề lại thiết kế ra phiên bản thứ hai, bên A ba ba lại nói vừa nhìn đã quên, không đủ xuất sắc.
Tô Mộc Hề chỉ có thể thiết kế ra phiên bản thứ ba. Lần này là bút họa một con chim ưng, toàn thân màu đỏ, bên A ba ba nói màu sắc quá sáng, thay đổi màu sắc thành hai phiên bản màu đen và màu trắng, cuối cùng bên A ba ba mới gật đầu.
Đã sớm nghe được nghề nhà thiết kế không hề dễ làm, bởi vì bên A không những có ít tiền, mà yêu cầu vừa nhiều vừa biến thái, Tô Mộc Hề xem như đã cảm nhận được.
Trong khi Tô Mộc Hề thiết kế logo, thì Thì Phỉ bắt đầu liên lạc với nhà sản xuất, đợi đến khi logo vừa có, thì nhà sản xuất lập tức bắt đầu làm việc, in hai bộ màu trắng, màu đen. Phía trước áo phông là logo, sau lưng in tên tuyển thủ. Với tư cách là chiếc áo đồng phục phiên bản đầu tiên của WDF, ngoại trừ các tuyển thủ ra, thì Chu Chính và Thì Phỉ cũng có, ngay cả Tô Mộc Hề cũng có phần.
Logo mà Tô Mộc Hề thiết kế nhận được rất nhiều lời khen của mọi người, không biết bọn họ có thực sự cảm thấy đẹp hay không, nhưng dù sao thì Tô Mộc Hề vẫn rất vui vẻ.