Thì Phỉ nhận được cuộc gọi từ chủ tịch Hiệp hội Thể thao điện tử Lưu Hải Minh tại văn phòng của Ôn Tu Viễn.
Trong điện thoại Lưu Hải Minh thở dài thở ngắn, không nghĩ ra tại sao Thì Phỉ lại xâm phạm quyền.
“Cậu nhất định phải tách biệt chuyện xâm phạm quyền với WDF, nhấn mạnh xâm phạm quyền là hành vi cá nhân của cậu, không liên quan gì đến WDF, đừng để cho chuyện này ảnh hưởng đến trận đấu của chiến đội.”
“Ý của tôi cũng là vậy.”
“Vậy thì tốt, tôi cũng sẽ nói như vậy với lãnh đạo cấp cao của Phi Tấn. Còn nửa tháng nữa là trận đấu sẽ bắt đầu, lúc này không thể có thêm chuyện rắc rối được.”
Sau đó, Thì Phỉ lại nhận được cuộc gọi từ một số lạ, nói rằng rất quan tâm đến chiến đội WDF, muốn nói về việc hợp tác.
Thì Phỉ không xác định được hỏi: “Đầu tư?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đúng vậy.”
“Định đầu tư bao nhiêu?”
“Tình hình cụ thể thì chúng ta vẫn nên gặp mặt nói chuyện đi, khi nào anh rảnh?”
“Tôi lúc nào cũng được.”
Thì Phỉ cúp điện thoại, vui vẻ bật dậy từ trên ghế salon, hơi khoe khoang với Ôn Tu Viễn: “Trời không phụ người có lòng, có người muốn đầu tư.”
Ôn Tu Viễn gật đầu, sau đó đứng lên: “Suy nghĩ thật kỹ, đừng hấp tấp.”
Thì Phỉ hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần căn cứ, trang trí tinh tế, không gian thoải mái, không có nhiều người, rất thích hợp thảo luận. Người có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra quán này thu không được nhiều, nhưng ông chủ dường như không thiếu tiền.
Thì Phỉ đến trước, khoảng mười phút sau, có một người khoảng 30 tuổi, vóc dáng trung bình, đeo mắt kính, rất lịch sự.
Người đó đưa danh thiếp của mình ra. Duyệt Linh Capital, trợ lý chủ tịch, Trịnh Trọng.
Thì Phỉ cất danh thiếp, đưa tay phải ra: “Chào anh Trịnh.”
Trịnh Trọng bắt tay: “Chào anh Thì, ngưỡng mộ đã lâu.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trịnh Trọng và Thì Phỉ ngồi mặt đối mặt, Trịnh Trọng giới thiệu tình hình của công ty trước. Bọn họ là một công ty đầu tư vốn đăng ký tại New York, gần đây mới bắt đầu hoạt động kinh doanh ở Trung Quốc, công ty tương đối coi trọng triển vọng tương lai của thể thao điện tử, cho nên mới có ý định hợp tác.
Thì Phỉ đã từng bị Ôn Tu Viễn và Chung Hằng từ chối, bọn họ đều bởi vì không thấy được lợi nhuận của câu lạc bộ mà từ chối đầu tư cho anh, nhưng công ty này tại sao lại tìm tới cửa?
“Tại sao lại chọn hợp tác với tôi?”
“Đầu tiên đương nhiên là sức ảnh hưởng của anh Thì, thứ hai thành tích của chiến đội các bạn trong năm nay quá rõ ràng, chúng tôi vô cùng coi trọng sự phát triển trong tương lai của chiến đội.”
“Anh nên biết, nếu câu lạc bộ không kiếm được tiền, thì đều sẽ lỗ vốn.”
“Chúng tôi nhìn vào giá trị, chứ không phải lợi nhuận.”
“Vậy bên anh sẽ đầu tư bao nhiêu?”
“20 triệu nhân dân tệ. Trước mắt tôi chỉ có thể đưa ra mức giá xấp xỉ cho anh, nếu như anh Thì có ý định hợp tác, số tiền đầu tư có thể bàn lại. Anh Thì không cần phải vội vàng trả lời tôi, loại chuyện đầu tư này vẫn nên là anh tình tôi nguyện mới tốt.”
Sau khi Trịnh Trọng rời đi, Thì Phỉ bình tĩnh lại. Anh tìm kiếm Duyệt Linh Capital trên điện thoại, tin tức tìm được cũng không nhiều, trong đó có nhiều tin tức lặp lại, ngoại trừ biết đây là một công ty vốn vừa trở về từ Mỹ, chủ tịch tên là Tô Bá Tuyền, thì trên mạng cũng không có ảnh của ông ấy.
“Tô Bá Tuyền.” Thì Phỉ lặp lại cái tên này, không biết tại sao, lại khiến cho anh nhớ đến người cha có duyên gặp mặt một lần ở dưới nhà của Tô Mộc Hề.
Thì Phỉ chụp danh thiếp của Trịnh Trọng gửi cho Ôn Tu Viễn, cũng nhắn tin hỏi anh ấy có biết công ty này không.
Ôn Tu Viễn nhanh chóng gọi lại: “Duyệt Linh Capital không tệ, thực lực vốn cũng rất mạnh, nhưng mà vừa mới trở về nước, có thể không quá thích ứng với tình hình thực tế trong nước.”
“Anh đã gặp Tô Bá Tuyền chưa?”
“Ăn tối chung.”
“Có hình không?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Du Nhiên có thể sẽ có, lúc đó cô ấy đi cùng anh, hình như có chụp hình.”
Ôn Tu Viễn cúp điện thoại, không lâu sau, Cố Du Nhiên gửi đến một tấm hình chụp chung: “Người thứ ba từ trái qua là Tô Bá Tuyền.”
Thì Phỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ai là Tô Bá Tuyền, bởi vì ông ấy chính là người mà anh gặp ở dưới nhà của Tô Mộc Hề, cha của Tô Mộc Hề.
Duyệt Linh Capital chủ động đầu tư, mười phần thì hết tám chín phần có liên quan đến Tô Mộc Hề.
Thì Phỉ đã có quyết định, anh gửi tin nhắn cho Trịnh Trọng, từ chối khoản đầu tư của Duyệt Linh Capital.
20 triệu không chỉ có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết của anh, mà còn có thể giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của WDF trong tương lai, nhưng anh không muốn. Bất kể Tô Bá Tuyền đầu tư cho anh với mục đích gì, thì anh cũng không thể nhận lời.
Giữa lúc hết đường xoay sở, thì bỗng nhiên dấy lên hy vọng, nhưng rồi lại nhanh chóng tắt đi, tâm trạng thật sự rất thăng trầm. Nhưng cũng may, duy trì chung một chiến tuyến với Tô Mộc Hề, thì sẽ được cô khích lệ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
====
Thì Phỉ từ chối khoản đầu tư, Tô Bá Tuyền cảm thấy rất ngạc nhiên. Người của ông ấy đã điều tra tất cả tình hình của Thì Phỉ, bao gồm chuyện xâm phạm quyền. Ông ấy phát hiện chiến đội WDF không có vốn đầu tư, cũng không có tài trợ thương mại, nghĩ rằng Thì Phỉ chắc chắn đang thiếu tiền, nên mới mở cửa hàng trực tuyến, thậm chí có hành vi xâm phạm quyền. Dựa theo tình hình hiện tại của WDF, thì khoản đầu tư này là rất cần thiết, tại sao lại từ chối chứ?
Nếu như Mộc Hề biết, vậy lời từ chối của anh ngược lại cũng có lý.
“Ông Tô, làm sao bây giờ?” Trịng Trọng hỏi.
“Trước mắt cứ xem đã.”
Tô Bá Tuyền liếc nhìn thời gian, không nhanh không chậm đứng dậy rời khỏi văn phòng. Ông ấy đã hẹn Đỗ Thanh Linh, buổi tối mời bà ấy cùng đi ăn tối.
Tô Bá Tuyền chọn nhà hàng mà ông ấy và Đỗ Thanh Linh đều sẽ đến vào ngày kỷ niệm ngày cưới, lúc đó luôn là một nhà ba người tới, lần này vốn định dẫn Mộc Hề đi cùng, nhưng Mộc Hề vẫn không chịu tha thứ cho ông ấy, không chịu tiếp xúc quá nhiều với ông ấy, cho nên lần này không dẫn cô đi nữa, vừa vặn hai người bọn họ có thể ôn chuyện một chút. Mối quan hệ giữa ông ấy và Mộc Hề chỉ có thể từ từ xoa dịu, không gấp được.
Khi xe của Tô Bá Tuyền đến, Đỗ Thanh Linh đã đợi sẵn ở dưới lầu. Từ xa đã nhìn thấy bà ấy, dáng người vẫn thướt tha như mười năm trước, có thể nhìn ra bà ấy cũng chú trọng ăn mặc đẹp một chút, đầu tóc gọn gàng, thắt búi sau đầu. Trên người mặc một chiếc sườn xám xanh đậm, kiểu dáng và màu sắc có hơi cũ. Ông ấy nhớ chiếc sườn xám này là ông ấy đã tặng cho bà ấy vào ngày sinh nhật của bà ấy, không ngờ tới bà ấy vẫn còn giữ, đã hơn mười năm trôi qua rồi, bây giờ mặc chiếc sườn xám này còn quyến rũ hơn năm xưa.
Đỗ Thanh Linh nhìn xe của Tô Bá Tuyền chậm rãi dừng lại, bất giác nín thở. Tô Bá Tuyền nói đưa bà ấy đến nhà hàng bọn họ thường đi ăn tối, bà ấy thật sự không tìm được bộ quần áo nào thích hợp để mặc, nên đành phải chọn bộ sườn xám này. Kể từ sau khi ly hôn, bà ấy không mặc lại nữa, không nghĩ tới còn có thể mặc lại, chỉ là lâu quá không mặc, cảm giác rất cẩn trọng.
Ánh mắt của Tô Bá Tuyền nhìn Đỗ Thanh Linh không chút che giấu, bà ấy có chút xấu hổ, nhíu mày nói: “Không còn đẹp như trước nữa.”
“Không, rất đẹp.” Tô Bá Tuyền không chút do dự khen ngợi, hai má của Đỗ Thanh Linh ửng hồng.
Tô Bá Tuyền lịch sự mở cửa xe cho Đỗ Thanh Linh, ông ấy đi vòng qua đuôi xe, lên xe từ bên kia.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tô Bá Tuyền rất muốn biết những năm nay hai mẹ con bọn bà ấy như thế nào, nhưng bà ấy vẫn luôn im lặng, không muốn nói nhiều, bọn họ chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Lúc nói về Mộc Hề, chắc chắn không tránh khỏi nhắc đến Thì Phỉ.
Đỗ Thanh Linh bày tỏ, bà ấy chưa bao giờ hỏi chuyện của Mộc Hề và Thì Phỉ, Mộc Hề đã trưởng thành, chuyện tình cảm cô có quyền tự làm chủ.
“Tình cảm của người trẻ tuổi, cũng không nhất thiết phải báo cáo mọi chuyện với em. Tình cảm của bản thân thất bại, thì không có cách nào hướng dẫn con bé. Huống chi, em cảm thấy cậu bé Thì Phỉ kia cũng không tệ lắm, lịch sự lại hiểu chuyện.”
Tô Bá Tuyền cười khổ, nếu Đỗ Thanh Linh còn như vậy, thì ông ấy lại càng không có tư cách hỏi quá nhiều.
Sở dĩ ông ấy muốn đầu tư vào Thì Phỉ, là vì dựa trên những tin tức từ nhiều phương diện, cảm thấy cậu bé này không tệ, chỉ là còn quá trẻ dễ bốc đồng, nếu như được hướng dẫn hiệu quả, thì có thể tránh việc đi đường vòng. Nhưng mà người trẻ tuổi chịu thiệt một chút, đi đường vòng một chút, cũng không phải là điều xấu. Cho nên việc Thì Phỉ có chấp nhận đầu tư hay không, cũng không thành vấn đề, nếu như cậu ấy có đầy đủ năng lực, thì sớm muộn cũng sẽ có ngày thành công.
====
Thì Phỉ đi ra quán cà phê, trực tiếp đi đến căn cứ.
Đám nhóc con kia vây quanh anh hỏi hết lần này đến lần khác, mọi người đều rất quan tâm đến tương lai của chiến đội, vì để xóa tan những nghi ngờ và lo lắng của mọi người, để cho bọn họ yên tâm tập luyện, anh đã có một cuộc nói chuyện khá lâu với mọi người, anh nói tất cả vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền, thì đều không phải là vấn đề, mà bây giờ tiền không phải là vấn đề.
Trấn an tất cả đội viên xong, thì cũng đã gần 9 giờ, nghĩ đến Mộc Hề vẫn còn ở cửa hàng trực tuyến, nên anh vội vàng chạy đến.
Tinh Tinh nhìn thấy Thì Phỉ trước, anh ra hiệu đừng lên tiếng, Tinh Tinh liền biết điều ngậm miệng, cười híp mắt nhìn Tô Mộc Hề hồn nhiên không nhận ra.
Thì Phỉ đứng sau Tô Mộc Hề một lúc lâu, nhưng cô cũng không phát hiện, có thể thấy cô đang nghiêm túc như thế nào.
Thì Phỉ ngồi xuống bên cạnh cô, cô đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào máy tính, còn anh thì đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào cô. Khuôn mặt cô rất xinh đẹp, lông mi dài tựa như cánh quạt vậy, đôi môi hồng hồng mọng nước, anh đã từng nếm qua, rất mềm, rất ngọt, nếu như không phải là còn người khác ở đây, thì anh nhất định sẽ hôn người đẹp rồi. Có câu nói một ngày không gặp như cách ba thu, có lẽ bọn họ cũng đã hơn một năm không gặp rồi, thật là nhớ.
Tay cô vừa chuẩn bị chạm vào cốc nước bên cạnh, thì Thì Phỉ đã lấy cốc đưa cho cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô cuối cùng cũng chú ý tới, quay đầu, thời điểm nhìn thấy anh, cặp mắt lập tức sáng lên, trong mắt dường như còn có vì sao, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp.
“Anh tới khi nào? Tại sao không có tiếng động?”
“Em quá nghiêm túc.” Thì Phỉ bóp má cô, “Nghe Nam Tụng nói, em không đi ăn cơm.”
“Đa Lan mang đến giúp em rồi. Bọn em đang kiểm tra tồn kho của tất cả các sản phẩm.” Tô Mộc Hề tìm được một tờ đơn từ một xấp tài liệu, đưa cho Thì Phỉ: “Đây là toàn bộ thu nhập của đồ merch, có khoảng 150.000 tệ.”
“Ừ.”
“Những món đã thanh toán nhưng chưa chuyển hàng, đều đã được hoàn lại tiền rồi. Chỉ là hàng hóa còn dư lại rất nhiều, xử lý như thế nào?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Cứ giữ nó trước.” Thì Phỉ quay sang Đa Lan, còn có Tinh Tinh và Tiểu Ngọc bên cạnh cô: “Lô hàng đó tuyệt đối không được bán nữa, nhớ không?”
Thì Phỉ bình thường không nói nhiều, cũng không thích nói đùa, ở căn cứ cũng đều trầm mặt, đám Đa Lan đều có chút sợ anh, hôm nay lúc anh nói câu này, ánh mắt lạnh thấu xương, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cương quyết không cho phép phản kháng, ba người bọn họ đều bị dọa sững sờ, chỉ nhớ gật đầu.
Tô Mộc Hề nhìn ba cái vai rụt lại, thì giật giật tay áo của Thì Phỉ thấp giọng nói: “Anh hung dữ như vậy, sẽ hù bọn họ đấy.”
“Hung dữ sao?”
“Ừm.” Tô Mộc Hề gật đầu.
Thì Phỉ “ừ” một tiếng, như là không thèm để ý: “Cũng đã muộn rồi, đưa em trở về trường.”
Tô Mộc Hề liếc nhìn thời gian, đúng là không còn sớm, ngày mai cô còn phải nộp bài tập, đêm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ.
Thì Phỉ và Tô Mộc Hề một trước một sau rời đi, nhìn cánh cửa đóng lại, Tinh Tinh vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi dài: “Mọi người trên mạng đều nói Mộc Hề không xứng với ông chủ, nhưng em thấy bọn họ rất xứng đôi mà, ông chủ rất dịu dàng với Mộc Hề. Giọng điệu và ánh mắt mà anh ấy vừa mới nói với chúng ta kia, dọa tim em đập loạn.”
Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Cảm giác ông chủ có hơi hung dữ, nhưng mà đối với Mộc Hề lại rất dịu dàng.”
Đa Lan mỉm cười thu dọn đồ đạc, từ chối cho ý kiến. Hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, lúc đó lần đầu bọn họ xuất trong sân nhà của cô ấy, cô ấy đã phát hiện.
Tô Mộc Hề và Thì Phỉ nắm tay nhau đi tới hầm để xe, Tô Mộc Hề không nhịn được hỏi một câu từ đáy lòng: “Từ lúc lên kệ đến bây giờ chỉ thu vào 150.000 tệ, có thể thỏa mãn lòng tham của Trò chơi Phi Tấn không?”
Thì Phỉ bật cười, lại không thể giấu cô. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Yêu cầu của bọn họ quả thực cao hơn thế này, yên tâm, Thì Lam sẽ giảm tiền bồi thường xuống.”
Tô Mộc Hề lo lắng nói: “Em cảm thấy một công ty lớn như Phi Tấn, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”
“Chiều nay anh đã đi gặp một vài người, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.”
Tô Mộc Hề ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Ừm, em tin anh.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Phỉ mím môi, trong lòng mềm nhũn, đưa tay lên xoa xoa đầu tóc cô, sau đó ôm chặt lấy bờ vai của cô.
Tô Mộc Hề đột nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu lấy ra một cây kẹo mút vị sữa dâu Fujiya [1], cười tủm tỉm đưa cho Thì Phỉ: “Cho anh.”
[1] Fujiya Co. Ltd. là một chuỗi cửa hàng bánh kẹo và nhà hàng trên toàn quốc tại Nhật Bản.
Thì Phỉ nhìn thấy giấy gói kẹo, cố tình buộc tội: “Em lấy trộm trong cửa hàng.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Không phải, bao bì bên ngoài bị hỏng, không thể bán được.” Tô Mộc Hề cuống cuồng giải thích, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thì Phỉ, thì biết anh đang trêu chọc cô, cặp mắt hổ phách nhìn anh, mở giấy gói rồi nhét vào miệng: “Anh không muốn thì quên đi.”
Tô Mộc Hề không hề để ý tới anh, sải bước đến bên cạnh xe, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô từ phía sau, xoay người cô lại, cô ngã vào vòng tay của anh, nụ hôn của anh cũng rơi xuống môi cô.
Lưỡi của Thì Phỉ trượt vào hàm răng đang hé mở của cô, mùi dâu tây tràn ngập vị giác, anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô nhưng không kiềm được mà đè cô lên cửa xe, tay đặt lên cái eo muốn giãy giụa của cô, hai chân kẹp giữa chân của cô, để cho cô không có lực vùng vẫy.
Tô Mộc Hề bị hôn đến đầu óc rối mù, thì anh mới chịu bỏ qua cho cô, nhưng mà trước khi rời đi, đầu lưỡi còn lướt một vòng, cuốn lấy kẹo mút của cô.
Tô Mộc Hề sững sờ nhìn anh đắc ý ngậm kẹo trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại lấy ra một cây kẹo mút khác từ trong túi xách đưa cho Thì Phỉ: “Còn cái mới, anh không cần…” Tô Mộc Hề không nói được, cúi đầu thật thấp, trên mặt càng thêm ửng hồng, hơn nữa còn lan ra cần cổ trắng nõn.
Thì Phỉ cúi người khẽ cắn lỗ tai đỏ bừng của cô, nói nhỏ bên tai cô: “Anh chỉ thích ăn của em.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nụ hôn kẹo mút.
Tôi cũng muốn ăn một cây kẹo mút vị sữa dâu Fujiya!