Từ khi tin tức Tô Mộc Hề là trợ lý của Thì Phỉ được lan truyền trong trường, thì việc tốt là mối quan hệ giữa cô và Thì Phỉ cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, việc xấu là luôn có người đến tìm cô hỏi chuyện về Thì Phỉ và WDF.
Tô Mộc Hề vẫn luôn nói năng thận trọng, chuyện liên quan đến chiến đội, thì đều lấy thông tin trên Weibo làm chuẩn, còn chuyện liên quan đến Thì Phỉ và các đội viên, thì xin lỗi vì đó là chuyện riêng tư, không tiện tiết lộ.
Mặc dù mọi người đều tươi cười chào hỏi Tô Mộc Hề, nhưng có thể sau lưng đều đang chỉ trích cô cố làm ra vẻ, chỉ làm một cô trợ lý mà thôi, lại tưởng rằng mình là quản lý? Quá đề cao bản thân rồi.
Tô Mộc Hề biết bọn họ đều không thích cô, cô thì sao cũng được, cô cũng không phải là Nhân dân tệ, không cần mọi người đều thích cô, cô không tham lam, bạn không cần nhiều, một hai người bạn tri kỷ là đủ.
====
Gần đây WDF vẫn luôn tích cực tập luyện, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi khu vực sắp tới.
Thông qua trận đấu thành phố và phân trạm WDF đã tạo dựng được tên tuổi của mình, có không ít chiến đội chuyên nghiệp có thực lực chủ động đề nghị WDF tổ chức các trận đấu huấn luyện, WDF dĩ nhiên rất sẵn lòng tham gia, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
WDF đã tham gia một số trận đấu huấn luyện, có thua có thắng, đối với một WDF luôn xuôi gió xuôi nước thì đây là cơ hội rèn luyện rất tốt, vừa có thể tiếp xúc với nhiều lối chơi và phong cách hơn, vừa có thể để bọn họ biết thực lực của bọn họ còn kém xa chưa đạt đến mức đánh đâu thắng đó.
Vào đêm Giáng sinh ngày 24 tháng 12, trận đấu khu vực chính thức mở màn.
Giáng sinh năm nay đối với mỗi một thành viên của WDF mà nói, thì đều không hề dễ dàng.
Trước khi thi đấu thì tiến hành chia bảng rút thăm, WDF ở bảng A, ATB ở bảng C, không có cơ hội gặp nhau ở vòng bảng, Hà Ngộ còn nói thật đáng tiếc.
Phùng Ly nói: “Đấu vòng loại gặp được ATB mới hay, một đòn chí mạng, tuyệt không có khả năng sống sót.”
Hà Ngộ vỗ tay, khen Phùng Ly lãnh khốc vô tình.
Vào đêm Giáng sinh, cuộc thi khu vực chính thức bắt đầu, bốn trận đấu nhóm nhỏ được tổ chức đồng thời.
Tần Du cũng xuất chiến trong trận đấu vòng bảng, vẫn đảm nhiệm ADC. Lưu Hạo Vũ không có cơ hội thi đấu, thật ra thì đây là một kết quả có thể đoán trước, một người mới đánh chuyên nghiệp được vài tháng, mà muốn ra mặt với những tuyển có thực lực của ATB, quá khó rồi. Phùng Ly cũng không phải đã ngồi trên ghế dự bị nửa năm sao?
Thì Phỉ và Chu Chính cố tình đi xem trận đấu của ATB, Chu Chính nói: “Tần Du vừa làm ông chủ, vừa làm đội viên, nhất tâm nhị dụng [1], trận đấu này e là đánh không tốt.”
[1] Nhất tâm nhị dụng (一心二用): Vừa làm cái này vừa làm cái kia, mất tập trung nên bị ảnh hưởng.
Sự thật đã chứng minh, Chu Chính không nói sai. Trận đấu vòng bản đầu tiên ATB đã thua, ADC Tần Du phải gánh trách nhiệm lớn nhất.
Mặc dù WDF mở đầu suôn sẻ, thuận lợi thắng được trận thứ 2, nhưng trong trận thứ 3, thì lại đối đầu với chiến đội IN – chiến đội từng vào trận chung kết thế giới D2 với ATB, để thua với cách biệt khá nhỏ, cuối cùng đạt hạng nhì vào vòng kế tiếp, nằm trong top tám.
Tiếp theo, WDF đối đầu với QAQ hạng nhất của bảng B, WDF đã từng thua QAQ trong một trận đấu huấn luyện. Lần này, WDF sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự, phải mất đến 2 ván mới loại được QAQ, thành công vào top bốn, giành được vé vào cửa trận chung kết quốc gia.
Mặc dù ATB đã để thua trận vòng bảng đầu, nhưng chiến đội đã nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, thuận lợi tiến vào top bốn.
Đối thủ của WDF trong top bốn, chính là ATB. Thật là hợp với câu châm ngôn xưa, không phải oan gia không gặp mặt.
Vào ngày diễn ra trận bán kết, Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến đều trốn học, chen chúc trong đám người tìm một chỗ đứng.
Trước khi bắt đầu trận đấu, Tần Du dẫn đội viên của anh ta chủ động tới chào hỏi WDF, nói là chào hỏi, chứ thực chất chính là tới thị uy, không chỉ dẫn Lưu Hạo Vũ theo, mà còn mượn Phùng Ly để hạ thấp Thì Phỉ và WDF.
Mặt của Tần Du đầy vẻ khinh thường, nhưng lại giả bộ thân thiết: “Nếu như cậu thật sự thiếu người thì hãy nói cho tôi biết, tôi có thể sắp xếp người tới giúp cậu. Cậu thì tốt rồi, một người dự bị tùy tùy tiện tiện mà cậu cũng dám dùng, thua thì cậu sẽ hối hận đấy.”
Thì Phỉ ngăn Phùng Ly đang vô cùng tức giận ở phía sau, ung dung thản nhiên nói: “Cậu có thể thắng đi rồi tới nói với tôi những lời này.”
Tần Du cười, kéo Lưu Hạo Vũ đến bên cạnh, chỉ vào WDF nói: “Các cậu không phải là đồng đội cũ sao? Tại sao không nói chuyện?”
Lưu Hạo Vũ cúi đầu, không nói lời nào, đương nhiên WDF bên này cũng sẽ không có sắc mặt tốt nhìn anh ta.
Tần Du đặt tay lên vai Thì Phỉ, bị Thì Phỉ trực tiếp hất ra, Tần Du nén giận, tiếp tục cười híp mắt nói: “Con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp, Hạo Vũ có thể hiểu được sân chơi nào thích hợp để cậu ấy phát triển hơn, đây là chuyện tốt mà. Anh em, thì lòng dạ phải rộng rãi một chút, cậu với Chu Chính không phải cũng đi sao? Tôi có nói những lời mặn lời nhạt với các cậu sao? Không có mà, cho dù xa nhau thì vẫn là anh em tốt!”
Thì Phỉ cười nhạt: “Đội trưởng Tần quá lo lắng rồi, từ trước đến nay tôi chưa từng là anh em với cậu.” Dứt lời, không thèm nhìn Tần Du nữa, quay đầu nói với người phía sau: “Chuẩn bị đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Tần Du từ trước đến nay luôn được sao vây quanh trăng, nào chịu được sự chế nhạo này?
Nhất là khi những đội viên khác trong đội rối rít chào hỏi Thì Phỉ và Chu Chính, một tiếng lão đại hai tiếng anh rất nhiệt tình, Thì Phỉ rời đi lâu như vậy, nhưng bọn họ vẫn còn gọi anh là “lão đại” như ngày xưa, mỗi một chữ như đang muốn tát vào mặt Tần Du.
Tần Du nghiến răng nghiến lợi quát: “Không nói lời nào thì nghẹn chết mấy người sao?”
Các đội viên bị anh ta quát không dám lên tiếng, rối rít cúi đầu.
Tần Du càng nghĩ càng tức giận, càng cảm thấy đáng ghét, anh ta hạ quyết tâm nhất định phải để cho Thì Phỉ mất mặt.
Thì Phỉ và Phùng Ly nói chuyện một hồi, khuyên cậu ấy không nên để mấy lời của Tần Du trong lòng, chiến thắng trận đấu chính là cách trả thù tốt nhất đối với Tần Du.
Phùng Ly gật đầu không ngừng: “Yên tâm đi lão đại, em hiểu rồi.”
Thì Phỉ vỗ vỗ bả vai cậu ấy: “Cố gắng lên.”
Tuyển thủ của hai bên lần lượt bước lên sân khấu, Lưu Hạo Vũ xuất hiện bên phía ATB, vị trí vẫn là lớp giữa.
Cốc Yến Yến ở dưới khán đài tức giận bất bình nói: “Bọn họ rõ ràng muốn chọc tức chúng ta, phi, thật không biết xấu hổ.”
Ai nói không phải đâu? Tô Mộc Hề chỉ hy vọng mọi người có thể phát huy trình độ của mình, không bị Tần Du và Lưu Hạo Vũ làm ảnh hưởng.
Ván đầu tiên của trận đấu bắt đầu, WDF dẫn trước về lượng máu và một tháp, sau đó, lớp giữa và đánh dã của ATB chủ động đưa đầu người, WDF lại thừa thắng truy kích, giành được hai tháp phòng thủ của lớp giữa. Lưu Hạo Vũ liên tiếp phạm sai lầm, được cái này mất cái kia, làm cả đội ATB đều hỗn loạn.
Thế trận dần dần mở rộng, nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì WDF sẽ thắng ván đầu tiên. Nhưng vào lúc này, màn hình đột nhiên bất động.
Phản ứng đầu tiên của WDF là nhìn về phía đội đối phương, nếu chỉ có mình mình bị đứng, thì chẳng phải là đứng chờ chết sao? Cũng may là một đám người ATB cũng đang trố mắt nhìn nhau, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Ngộ: “Đây là tiết tấu gì vậy?”
Phùng Ly suy đoán: “Không phải là hệ thống bị sập chứ?”
Thạch Đầu nhìn con trỏ đang quay nói, “Tôi thấy giống như đứt mạng.”
Sau đó, ban tổ chức thông báo lỗi mạng, trận đấu bị tạm dừng.
Tuyển thủ trên sân khấu ngẩn ra, khán giả phía dưới cũng bối rối. Các khán giả thì thầm với nhau, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn.
Thì Phỉ và Chu Chính vẫn đứng bên cạnh sân khấu nhìn nhau, Chu Chính nói: “Tôi đi tìm người quen hỏi một chút.”
Tâm trạng của các đội viên buông lỏng, dù sao thì bọn họ cũng có ưu thế, sau khi mạng bình thường lại, bọn họ vẫn có thể thắng được ván này.
Thì Phỉ thì không lạc quan như vậy nữa, chỉ sợ rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chu Chính đi rồi trở về, không nói lời nào, chỉ nói phải đợi một lát.
Thật ra thì, Chu Chính sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của đội viên, anh ấy nhân lúc các đội viên không chú ý, lén dán sát bên tai Thì Phỉ nói: “Giây điện bị người ta rút.”
Là bị rút, không phải tụt. Sau khi nghe những lời này, mi tâm của Thì Phỉ càng nhíu chặt hơn.
Tô Mộc Hề ngồi trên khán đài, theo dõi nhất cử nhất động của các thành viên và Thì Phỉ, trái tim bị kéo theo.
Cốc Yến Yến ở một bên lẩm bẩm: “Được rồi, mạng Internet sao lại xảy ra trục trặc chứ?”
Tô Mộc Hề nhìn Thì Phỉ, vẻ mặt của anh cứng lại, cách hơn nửa hội trường, bị cô nhìn rõ. Dưới sự ảnh hưởng của Thì Phỉ, cô cũng cảm thấy tình hình hiện tại không mấy lạc quan.
Khoảng 5 phút sau, nhân viên ban tổ chức bước ra giữa sân khấu nói: “Thật xin lỗi bởi vì mạng Internet gặp trục trặc nên trận đấu bị gián đoạn, kỹ sư đã khôi phục lại mạng Internet, dựa theo thể lệ cuộc thi, ván này WDF và ATB sẽ tái đấu. Xin mời đội viên hai bên chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa.”
Tái đấu? Đây chẳng phải là tất cả ưu thế của WDF đều biến mất sao! Không chỉ có các đội viên WDF bất mãn, mà tiếng bàn tán dưới khán đài cũng ngày càng lớn hơn, xen lẫn nhiều tiếng la ó trong đó.
Lúc Phùng Ly muốn đứng lên trang luận, thì bị Nam Tụng túm lấy góc áo kéo ngồi xuống. Phùng Ly nhìn Nam Tụng, sau đó nhìn Thì Phỉ ở bên cạnh sân khấu, Thì Phỉ cũng lắc đầu với cậu ấy.
Phùng Ly kêu “mẹ” một tiếng: “Thế này mà không phải là cố tình ngắt kết nối thì tôi sẽ chặt đầu mình!”
Hà Ngộ: “Ông chủ cũ của cậu thật không biết xấu hổ.”
Phùng Ly tiếp tục văng những câu chửi thề: “Đúng, quá mẹ nó không biết xấu hổ.”
Mặc dù Thạch Đầu không lên tiếng, nhưng cũng giận đến ngực không ngừng phập phồng.
Lúc này nói gì thì cũng vô ích, dựa vào lý lẽ mà tranh luận thì rất có thể sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu, mất nhiều hơn được.
Thì Phỉ nắm chặt quả đấm, hít thở sâu.
ATB thì rất háo hức tái đấu, bởi vì bọn họ đã bị tụt lại quá xa, thua là không còn gì nghi ngờ nữa, nhưng mà tái đấu, thì bọn họ còn có cơ hội.
Trước khi bắt đầu trận tái đấu, Thì Phỉ nói: “Thận trọng vững vàng, đừng để bị cảm xúc ảnh hưởng, phát huy như bình thường là được.” Thì Phỉ nhìn về phía ATB, Tần Du vừa vặn cũng nhìn anh.
Mặt của Tần Du đầy vẻ khiêu khích, làm động tác ngón tay hướng xuống, khóe miệng của Thì Phỉ nhếch lên, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tần Du, nhưng lại nói với các đội viên của mình: “ATB hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta.”
Trước khi gặp phải sự cố mạng, biểu hiện của Cố Nam Sơn đặc biệt xuất sắc, nhất là khi so sánh với Lưu Hạo Vũ, quả là tuyệt vời.
Vào đầu ván mới, ATB ưu tiên B&P, ATB đầu tiên BAN Cố Nam Sơn sử dụng anh hùng như ván trước.
Mọi người đều bị chọc tức, nhưng Cố Nam Sơn, người bị cấm dùng anh hùng lại rất bình tĩnh, cấm dùng anh hùng đối với cậu ấy mà nói thì không có khác biệt, cậu ấy cũng sẽ không để cho đối phương có trái cây ăn ngon.
Sau thời gian tạm dừng, tái đấu, B&P, tâm trạng của mọi người ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng. Khán giả đều toát mồ hôi lạnh cho WDF, lo lắng cho bọn họ trong trận đấu.
Cốc Yến Yến mù chơi game không nhìn ra điểm ngoằn ngoèo trong đó, kéo ống tay áo của Tô Mộc Hề hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh hùng mà Nam Sơn dùng ở ván trước đã bị cấm.”
Cốc Yến Yến vẫn chưa rõ, “Sẽ có ảnh hưởng sao?”
Mặt Tô Mộc Hề đầy vẻ ảm đạm nói: “Đương nhiên, ván trước là nhờ có Nam Sơn ngăn cản đối phương. Bây giờ không chỉ phải thay đổi anh hùng, mà còn phải đổi chiến thuật.”
Vừa nói, Tô Mộc Hề vừa nhìn Tần Du, càng nhìn càng thấy chướng mắt: “Rắn chuột một ổ, ăn cánh với nhau.”
“Có ý gì?”
“Nhất định là ATB mua người của ban tổ chức, không chỉ có phá mạng Internet, mà còn đòi tái đấu, chính là không muốn để cho chúng ta thắng.”
“Buồn nôn vậy! Quá tệ! Móa! Xấu xa xấu xa!”
====
Trận đấu được bắt đầu lại lần nữa với khí thế hừng hực, WDF bên này đang kìm nén trong lòng, thù mới hận cũ muốn cùng trả thù, cách đánh hơi vì cái lợi trước mắt, mà mất đi tiết tấu vốn có, dẫn đến bị đối phương nắm mũi dắt đi, cuối cùng, ATB dẫn đầu đập thạch anh, WDF thua ván đầu tiên.
Niềm vui của ATB bên kia giống như đã thắng được cả trận.
Là phe thua cuộc, tâm trạng của mọi người đều chán nản.
Thì Phỉ tập hợp mọi người lại với nhau, không muốn tạo thêm bất kỳ áp lực gì cho bọn họ, chỉ yêu cầu mọi người tạo thành một vòng tròn rồi nói: “Cố gắng lên, mọi người là niềm tự hào của tôi.”
Tiếp theo, Chu Chính lại nói về một số điểm cần đặc biệt chú ý, đặc biệt là bạn phải ổn định tiết tấu, không được nóng vội.
Trước khi bắt đầu ván thứ hai, các đội viên đều phấn chấn lên sân khấu, trước khi ngồi vào chỗ thì tạo thành một vòng tròn, khuỷu tay hướng vào nhau, cổ vũ lẫn nhau.
Đội viên của WDF còn rất trẻ, cảm xúc rất dễ bị tác động bởi các yếu tố bên ngoài. Nhưng mà bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay thì đã vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người, mỗi một trận đấu bọn họ thắng được đều kiếm được tiền, cho nên bọn họ không bị áp lực tinh thần. Nhưng ATB thì không, thành tích tốt của năm ngoái chính là gánh nặng nặng trĩu của năm nay, bọn họ thắng trận mới là chuyện bình thường, thua trận sẽ bị chỉ trích và phê bình.
Các đội viên của WDF thoải mái ra trận, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi ván đấu trước. Trong ván thứ hai, ATB muốn tiếp tục giữ lợi thế, nhưng đã quá cố gắng, mắc sai lầm tương tự như WDF.
Ở ván này, không đứt mạng, không cúp điện, WDF đập đổ thạch anh của đối phương, thuận lời giành chiến thắng.
Tô Mộc Hề thấy mà kích động, vào một giây giành được chiến thắng kia đã ôm chặt lấy Cốc Yến Yến. Mặc dù Cốc Yến Yến không hiểu rõ, nhưng vẫn biết đến từ WIN này, vì vậy làm theo Tô Mộc Hề cổ vũ.
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, những người trẻ tuổi trên sân khấu kích động ôm nhau.
Trong ván đấu quyết định tiếp theo, ở phần B&P, âm mưu của ATB đã bị Chu Chính – người cũng xuất thân từ ATB nhìn thấu, ATB bị WDF buộc phải lựa chọn một dàn tướng không có lợi thế gì, bọn họ phải chơi loại thật tốt để giành chiến thắng trong cả ván đấu. Trong trận đấu, ATB đã chơi rất vất vả giống như dự đoán, chỉ lo việc thu thập đầu, mà không để ý đến chân, sau nhiều đợt đoàn đội chiến đã bị WDF đánh ra kết quả 0 – 2, 0 – 3. Sự tự tin của ATB bị thổi bay, bắt đầu sợ trước sợ sau. Vào phút thứ 28 của trận đấu, WDF đã tấn công điểm cao của ATB từ đường giữa, mặc dù đối phương có tới 3 người để ngăn chặn, nhưng vẫn như muối bỏ biển, thắng thua của trận đấu đã được định đoạt.
WDF đã đánh bại chiến đội ATB vô địch thế giới năm trước với tỷ số 2: 1!
Các thành viên đã nhảy xuống sân khấu, vây quanh Thì Phỉ và Chu Chính ở giữa, mọi người ôm chặt lấy nhau.
Thắng được trận đấu này, không chỉ thắng điểm tích lũy, mà còn là cách trả thù tốt nhất đối với ATB.
ATB thua trận, hụt trận chung kết, Tần Du tức giận ném tai nghe và chuột, không đợi hai bên bắt tay mà rời đi. Vừa thua trận đấu, vừa thua mất tinh thi đấu thần thể thao điện tử.
Chung Sở An đến muộn, bỏ lỡ trận đấu, chỉ biết là đã thắng, anh ấy vẫy tay gọi mọi người: “Đi! Buổi tối đi ăn mừng!”
Mặc dù thắng trận, nhưng Thì Phỉ không có ý định để buông xuôi chuyện này. Anh đã tố cáo với ban tổ chức giải đấu: Trong trận bán kết của WDF vs ATB, có người đã động tay động chân với mạng Internet, không chỉ khiến trận đấu bị tạm dừng, mà còn làm cho công chúng nảy sinh hoài nghi về tính công bằng của trận đấu, yêu cầu ban tổ chức điều tra kỹ lưỡng vấn đề này.
Nhưng lời tố cáo của anh, lại giống như đá chìm đáy biển vậy, không có bất kỳ sự phản hồi nào.
Trong trận chung kết diễn ra vào ngày hôm sau, WDF lại để thua đội mạnh IN lần nữa, vuột mất chiếc cúp vô địch.
Trong giải đấu D2 năm ngoái, thành tích của IN rất kém, cả đường đều chạy trốn, không vượt qua được vòng loại. Năm nay bọn họ đã đào được Tam Thủy – người đánh dã nổi tiếng với mức lương cao, thực lực của bọn họ vốn cũng không hề yếu, bây giờ lại như hổ mọc thêm cánh, bọn họ không chỉ có thực lực mạnh hơn, mà phối hợp cũng ăn ý hơn, lối đánh gió thổi không lọt, WDF không thể bắt được bất kỳ sai lầm nào. Thua trước IN, WDF cam tâm tình nguyện.
Mặc dù chỉ giành được giải á quân, nhưng thành tích của WDF khá nổi bật, đặc biệt là với một chiến đội mới thành lập chưa đầy nửa năm mà nói, thì việc đạt được thành tích như vậy đã vô cùng kỳ diệu! WDF đã làm được rất nhiều điều mà các đội mạnh nổi tiếng cũng không thể làm được! WDF đã tạo ra kỳ tích, hơn nữa sẽ còn tiếp tục tạo ra kỳ tích! Giống như tên của bọn họ, Wonderful!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※