Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Mộc Hề ở nhà cả buổi sáng với Đỗ Thanh Linh, mua thức ăn, dọn dẹp vệ sinh. Sau bữa trưa, thì lên đường đến căn cứ.
Cô vừa mới bước xuống tầng hai, thì người phụ nữ đối diện đã thu hút sự chú ý của cô. Người ở trong tiểu khu này đều là những người bình thường, nhưng quần áo của người này thì không hề rẻ, trang điểm tinh xảo, hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường, quan trọng nhất là nhìn hơi quen mắt.
Tô Mộc Hề vừa xuống cầu thang, vừa nhớ lại xem mình đã gặp ở đâu chưa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa truyền từ tầng trên tới, Tô Mộc Hề đột nhiên nhớ ra mình thật sự đã từng gặp bà ta, nhưng chỉ gặp một lần vào nhiều năm về trước, cho nên ấn tượng rất mơ hồ.
Tô Mộc Hề vội vàng chạy lên lầu, người phụ nữ kia đã vào nhà, không biết sẽ nói gì với mẹ. Cô đứng ở cửa một lúc, hít sâu một hơi, sắp xếp lại lời nói, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đỗ Thanh Linh thấy Tô Mộc Hề trở lại, thì có hơi kinh ngạc, đứng lên nói: “Có phải quên lấy đồ gì không?”
Tô Mộc Hề không để ý đến mẹ, đi thẳng tới chỗ bà ta, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon.
Thật nực cười, một người phụ nữ phá hoại gia đình của người khác, vậy mà lại có thể vào nhà người ta hết lần này đến lần khác, ngồi trên ghế salon của người ta, uống trà do chính thất pha, mà còn tự tin như vậy.
Tô Mộc Hề kìm nén cơn giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Vị… dì này.”
Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đông cứng lại.
Tô Mộc Hề dĩ nhiên biết được, bà ta chỉ mới ngoài ba mươi, trước kia lúc dụ dỗ Tô Bá Tuyền, bà ta chỉ mới ngoài hai mươi. Vả lại, người vợ mới này của Tô Bá Tuyền, cô gọi là dì thì cũng xem như đã kính trọng bà ta.
“Tôi thấy bà cũng trạc tuổi mẹ tôi, nên tôi sẽ gọi bà một cách kính trọng, dì. Tôi nói này dì, tôi mặc kệ bà và Tô Bá Tuyền là mối quan hệ như thế nào, nhưng mong bà đừng tới nhà tôi làm phiền mẹ tôi. Tôi không biết bà tới đây có mục đích gì, tôi cũng không muốn biết, nhưng nơi này không hoan nghênh bà, mờ bà lập tức rời đi.”
Đỗ Thanh Linh ở phía sau kéo cánh tay của cô, ra hiệu cô đừng tranh cãi, nhưng lại bị cô hất ra: “Mẹ đừng để ý.”
Nguyễn Nhược Hoa vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn hảo: “Con gái cô miệng mồn thật lanh lợi.”
Tô Mộc Hề nhướng mày: “Đâu chỉ vậy, tính khí tôi còn không tốt nữa, làm tôi nóng tính thì tôi sẽ đánh người đó.”
Nguyễn Nhược Hoa dường như nghe thấy câu nói đùa, cười nói: “Đánh người? Đánh người là phạm pháp.”
“Tất nhiên, có là cảnh sát thì cũng mặc kệ, nhiều nhất chỉ phạt chút tiền. Bà nói đi, bà muốn cho tôi bị phạt nhiều một chút, hay là phạt ít một chút. Phạt càng nhiều thì đánh càng nặng, phạt càng nhẹ thì đánh càng nhẹ. Tự bà chọn đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhược Hoa cuối cùng cũng lộ ra vẻ lo lắng, tay sờ túi da, đứng thẳng lưng, nói với mẹ: “Tôi tới chỉ là tìm cô ôn chuyện một chút, không ngờ con gái cô lại có thành kiến với tôi sâu như vậy.”
Tô Mộc Hề nắm chặt nắm đấm, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và giọng nói không run: “Ôn chuyện? Mẹ tôi với bà rất thân quen sao? Nhưng mà tại sao tôi chưa từng nhìn thấy bà? À… Tôi nhớ ra rồi, lúc ba mẹ tôi ly hôn đã từng thấy một lần, khi đó bà tới để diễu võ dương oai phải không?” Sắc mặt của Tô Mộc Hề trầm xuống: “Chính thất và tiểu tam, tới mức độ có thể ôn chuyện từ hồi nào vậy?”
Nguyễn Nhược Hoa nhìn Đỗ Thanh Linh ở sau lưng Tô Mộc Hề, nở nụ cười: “Bà Đỗ, tôi nghĩ giữa chúng ta có phải đã có hiểu lầm gì hay không?”
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ người trước đây tìm tới cửa, bảo mẹ tôi ly hôn với ba tôi không phải là bà sao?”
Đỗ Thanh Linh lại kéo cánh tay của Tô Mộc Hề: “Mộc Hề, đừng như vậy.”
Nguyễn Nhược Hoa: “Tôi và anh Tô chỉ là bạn, lần này tôi đến đây chỉ để ôn chuyên cũ, tôi nghĩ hai người đã hiểu lầm tôi và anh Tô rồi.”
Tô Mộc Hề hoàn toàn phớt lờ lời ngụy biện của bà ta, chỉ vào cửa nói: “Mời ba lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ nói Tô Bá Tuyền, để cho ông ấy đến bệnh viện đón bà.”
Nguyễn Nhược Hoa cuối cùng cũng không thể ngồi yên, cầm ví rời đi.
Sau khi bà ấy rời đi, chân của Tô Mộc Hề mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất. Khí thế phách lối vừa rồi, đều tan thành mây khói, nước mắt tuôn rơi, hoàn toàn đổi thành một người khác.
Tô Mộc Hề khóc, Đỗ Thanh Linh cũng khóc theo, bà ấy kéo Tô Mộc Hề đứng lên ngồi xuống ghế salon.
Tô Mộc Hề lau mặt, nghẹn ngào nói: “Cho con cách liên lạc của Tô Bá Tuyền.”
“Bỏ đi Mộc Hề.”
“Bỏ đi cái gì, không thể bỏ.”
Đỗ Thanh Linh ngồi bất động, Tô Mộc Hề đứng dậy định tự mình đi tìm, nhưng chân lại mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng nổi.
Đỗ Thanh Linh muốn đỡ cô, nhưng cô đã sải bước đi về phía phòng ngủ chính. Đỗ Thanh Linh vội vàng đứng dậy đi theo.
Tô Mộc Hề lục trong tủ đầu giường ra danh thiếp của Tô Bá Tuyền, lấy điện thoại ra, gọi cho ông ấy. Đỗ Thanh Linh muốn ngăn cản, nhưng lại Tô Mộc Hề tránh.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng của đối phương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Mộc Hề?”
Tô Mộc Hề không hỏi tại sao ông ấy lại lưu số của cô, không có ý nghĩa, mà vội vàng nói: “Làm phiền ông quản tốt người bên gối của ông, đừng làm phiền mẹ tôi nữa. Làm phiên ông có tự trọng một chút, ông và mẹ tôi đã ly hôn nhiều năm rồi, ông đừng tới làm phiền bà ấy nữa.”
“Con nói gì vậy?”
“Ông đi hỏi người phụ nữ họ… Nguyễn kia đi,” Tô Mộc Hề cố gắng tìm manh mối trong đầu, chắc chắn nói: “Đúng, chính là họ Nguyễn! Tám năm trước chính là bà ấy đã đến nhà chúng tôi, bây giờ lại tới, bà ấy dựa vào cái gì? Tô Bá Tuyền, ông thật đáng ghét. Cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông.”
Nói xong, không cho ông ấy cơ hội nói gì, Tô Mộc Hề liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, cô liền mất kiềm chế mà khóc. Những kí ức núp sâu trong tâm trí cô lại hiện lên lần nữa, càng ngày càng rõ ràng hơn, vốn tưởng rằng, cô đều đã quên hết rồi.
Khi đó, cả nhà bọn họ còn ở trong một căn nhà lớn. Có một hôm sau khi tan học, cô đang vẽ tranh trong phòng, thì người phụ nữ họ Nguyễn đến. Cô chỉ nhớ cô đã lặng lẽ mở hé cửa, nghe được bà ta nói: “Hy vọng cô có thể đồng ý ly hôn. Cô không thể cho anh ấy tương lai tốt hơn, cô chỉ làm liên lụy anh ấy.”
Đỗ Thanh Linh ôm vai Tô Mộc Hề, cùng khóc với cô: “Xin lỗi, mẹ đã để cho con chịu tủi thân.”
“Là bọn họ có lỗi với chúng ta, bọn họ mới là người phải xin lỗi.” Tô Mộc Hề vừa khóc vừa nói, nhìn thấy mẹ không nhúc nhích trên vai mình, cô liền ôm lấy bà ấy: “Mẹ, con đã trưởng thành rồi, con bảo đảm sẽ bảo vệ mẹ, không ai có thể tiếp tục bắt nạt mẹ.”
====
Lúc Tô Mộc Hề tới căn cứ, thì đã ba giờ chiều.
Trong phòng khách, Nam Tụng và những người khác đang tập luyện chăm chỉ. Chu Chính chỉ vào phòng họp, ra hiệu Thì Phỉ đang ở trong.
Tô Mộc Hề gật đầu một cái, rồi đi thẳng vào phòng họp. Thì Phỉ ngồi vào bàn họp, trên bàn đặt một cái máy tính xách tay, anh đang chăm chú nhìn máy tính, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nghe thấy động tĩnh, Thì Phỉ ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười, gọi cô đến ngồi bên cạnh anh, Tô Mộc Hề ngoan ngoãn bước tới.
“Ngày hôm qua không phải em hỏi anh phát sóng trực tiếp là gì sao? Chính là cái này.”
Thì Phỉ chỉ vào màn hình máy tính, Tô Mộc Hề nhìn thấy logo chuyển động của một trang web hiển thị ở góc trên bên trái màn hình, phía sau là chữ live, thẫn thờ gật đầu một cái.
Thì Phỉ nhận thấy sự khác lạ của Tô Mộc Hề, quay mặt cô về phía anh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô. Tô Mộc Hề vỗ tay anh, tiếp tục nhìn vào màn hình.
Không đúng, thần sắc không đúng, nếu nhìn kỹ, thì sẽ thấy mắt hơi đỏ, cũng hơi sưng.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tô Mộc Hề biết, nếu như kiên quyết nói không sao, thì anh nhất định không tin, nên chỉ nói đơn giản: “Em với mẹ có chút tranh chấp nhỏ. Không sao rồi.”
“Thật sao?” Thì Phỉ vẫn chưa tin lắm.
Tô Mộc Hề gật đầu, chỉ vào màn hình nói: “Vậy phát sóng trực tiếp rốt cuộc là như thế nào? Anh với số tiền của anh họ rốt cuộc đang có dự định gì?”
Thì Phỉ nhìn cô một hồi dường như không tin lắm, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, liền kéo lại suy nghĩ, kể cho cô nghe về những dự định và kế hoạch của mình.
“Vì vậy, anh muốn làm một nền tảng phát sóng trực tiếp, bao gồm phát sóng trực tiếp và tiếp sóng các trận đấu, còn có một người chơi phát trực tiếp?”
“Là như vậy.”
“Sẽ có người xem không? Ví dụ như em, ngay cả phát sóng trực tiếp là gì cũng không biết.”
“Hẳn là có, các game thủ đối với cái này có nhu cầu tương đối cao.”
“Nhưng mà trên thị trường không phải đã có rồi sao? Giống như cái này.” Tô Mộc Hề đưa ngón tay chỉ màn hình.
Thì Phỉ di chuyển con chuột, nhấp vào trang chủ của trang web video: “Rất nhiều người đều không biết trang web này có chức năng phát sóng trực tiếp, nghĩ rằng chỉ là một trang web động. Không có quảng cáo, nội dung lại không đủ tốt, đương nhiên sẽ không thể thu hút sự chú ý.”
Có vẻ đúng là như vậy, nhưng Tô Mộc Hề vẫn có tâm thế hoài nghi đối với khán giả mục tiêu: “Chi bằng làm một bản nghiên cứu thị trường, xem rốt cuộc nhu cầu của mọi người đối với cái này là bao nhiêu?”
Mắt Thì Phỉ sáng rực lên, mím môi cười.
Tô Mộc Hề nhíu mày: “Anh cười cái gì?”
“Chúng ta ăn ý như vậy, đương nhiên rất vui.” Thì Phỉ bóp mặt cô, nhào nặn một lúc lâu, “Anh đã nhờ Chung Sở An đăng lên diễn đàn của trường rồi, sinh viên trong trường chơi game cũng tương đối nhiều. Anh đã đăng ký tài khoản trên trang web này, từ nay sẽ đăng một số video chơi game, xem có thể thu hút được bao nhiêu sự chú ý.”
Biết được mình và Thì Phỉ có suy nghĩ giống nhau, trong lòng liền có chút vui vẻ, điều không vui vướng mắc trong lòng cũng biến mất đi không ít.
“Em thật sự không tính chơi Liên minh Vương giả sao?”
“Em không thể, anh cũng biết ngay cả gỡ mìn em cũng không chơi được mà.”
“Không sao, anh dạy em.”
Thì Phỉ mở Liên minh Vương giả ra, đăng ký tài khoản mới, tay nắm tay dạy thực hành.
Thật ra thì Tô Mộc Hề cảm thấy mình không hề ngốc, nhưng tại sao khi đối mặt với Liên minh Vương giả, thì lại cảm thấy não không đủ dùng chứ? Đây rốt cuộc là trò chơi thần tiên gì vậy? Tại sao lại có nhiều tướng và kỹ năng như vậy? Cô rốt cuộc phải nhớ cái nào?
Thì Phỉ: “Cùng với việc cấp độ càng ngày càng cao, thì sẽ được mở khóa nhiều tướng hơn, nhưng điều đó không quan trọng, em chỉ cần dùng hết mấy tướng là có thể đánh tới vương giả.”
“Vậy anh thì sao? Anh có thể chơi được bao nhiêu tướng?”
“Hơn 100.”
“1 …” Tô Mộc Hề nuốt hết mấy con số sau và sự kinh ngạc vào bụng, đúng là không thể tưởng tưởng nổi. Mỗi một tướng có biết bao kỹ năng, còn có đại chiêu gì đó, thời gian hồi chiêu, còn có nhiều phím kỹ năng như vậy, cô nhớ một cái cũng cảm thấy vất vả, mà anh lại có thể chơi mấy trăm cái. Chẳng trách anh có thể nhớ các điều mục pháp luật nhanh như vậy, hóa ra đều là chơi game mà luyện ra.
Tô Mộc Hề đã chơi mấy ván dưới sự áp bức của Thì Phỉ, dần dần cũng tìm được niềm vui, chơi rất thú vị. Chẳng trách có nhiều người mê như vậy.
Thì Phỉ: “Chương trình truyền hình cấm chiếu các nội dung liên quan đến game, nên đã hạn chế phần lớn sự phát triển của thể thao điện tử. Do đó, thị trường cần một nền tảng như thế này lọt vào tầm mắt của công chúng, để thay thế sự thiếu sót của chương trình truyền hình.”
Tô Mộc Hề: “Anh họ chắc cũng cảm thấy rất có triển vọng, cho nên mới sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy.”
Thì Phỉ mỉm cười chạm vào mái tóc đuôi ngựa của cô, một lần, rồi lại một lần nữa: “Em bây giờ là chuột bạch nhỏ của anh, mỗi ngày phải chơi hai ván, một tuần sau nói cho anh biết cảm nhận của em, còn có nhu cầu nữa.”
Tô Mộc Hề: “…”
Đã biết, anh chỉ biết lợi dụng cô! Tô Mộc Hề tức giận trừng anh, nhưng anh lại đến gần hôn mặt cô, cô dĩ nhiên sẽ không cho hôn! Anh sáp tới, thì cô tránh, vào đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Tô Mộc Hề dùng một tay đẩy mặt của anh ra, tay kia lấy điện thoại ra khỏi cặp sách, nhìn thấy dãy số trên màn hình, nụ cười lập tức đông cứng lại, không chút do dự mà cúp máy.
“Ai vậy?”
“Gọi lộn số.”
Sau đó, điện thoại lại reo, Tô Mộc Hề vẫn cúp máy.
Tô Bá Tuyền gửi tin nhắn: Mộc Hề, ba đang ở dưới lầu, có thể xuống đây một chuyến không, chúng ta nói chuyện một chút.
Tô Mộc Hề đọc xong, mặt không chút cảm xúc, dứt khoát tắt máy, cất điện thoại vào cặp.
Tô Mộc Hề hành động rất bất thường, Thì Phỉ không thể nào không nhìn thấy điều đó, có lẽ cặp mắt sưng đỏ cũng liên quan đến chuyện này, nhưng nhìn ra được cô không muốn nói nhiều, mặc dù rất muốn biết, nhưng anh vẫn kiềm chế không nhắc đến, hơn nữa còn tìm cách dời sự chú ý của cô, kéo cô cùng táy máy nghiên cứu cách thu và phát trên trang web.
Sau đó, thừa dịp Tô Mộc Hề đi vệ sinh, Thì Phỉ đi tới bên cửa sổ, thấy Tô Bá Tuyền đang ở dưới lầu.
Tô Mộc Hề ở lại căn cứ đến 9 giờ tối, Thì Phỉ đưa cô về nhà.
Tô Mộc Hề vốn định trở về trường, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, lo mẹ buồn khóc ở nhà một mình, nên quyết định về nhà.
Trên đường trở về, một tay của Thì Phỉ lái xe, một tay nắm tay Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề đặt tay của anh lên vô lăng, nhưng anh lại kiên trì, đưa tay tới nắm tay cô.
“Có một chuyện, anh muốn nói với em, em đừng tức giận.” Khuôn mặt của Thì Phỉ ẩn hiện trong ánh sáng tối mờ trong xe, càng thêm nghiêm túc.
“Anh ngoại tình?”