• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc em cười vẫn là đẹp nhất….

Thì Phỉ không khỏi lên giọng, “Cái dáng vẻ giấu giếm này của em mà nói với anh là không sao, em cảm thấy anh sẽ tin?”

Đột nhiên, nước mắt của Tô Mộc Hề chảy xuống. Thì Phỉ bị dọa sợ, cho rằng mình nói gì không phải, lập tức luống cuống. Anh là nhà vô địch thể thao điện tử thế giới, nhưng mà đối mặt với nước mắt của cô, lại bất lực.

Tô Mộc Hề nhân cơ hội rút cánh tay bị anh nắm ra, vội vàng lau đi nước mắt, “Em về ký túc xá trước, có chuyện thì ngày mai nói.”

Thì Phỉ không ngăn cô nữa, sững sờ nhìn bóng lưng cô rời đi, trong đầu vẫn hiện lên dáng vẻ cô rơi nước mắt.

Anh không thể nghĩ ra, rốt cuộc cô làm sao?

Thì Phỉ cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, thở dài.

Khi Thì Phỉ trở lại ký túc xá, Chung Sở An đang chỉnh lại quần áo trước gương, thấy Thì Phỉ thì hỏi: “Không phải cậu mời Mộc Hề đi ăn sao? Sao lại quay về?”

Thì Phỉ không trả lời, kéo ghế ngồi xuống.

Chung Sở An thấy Thì Phỉ mất hồn, thì quơ quơ tay trước mắt anh, “Này, cậu sao vậy?”

Thì Phỉ nhìn chằm chằm Chung Sở An một lúc, cậu ta luôn biết cách đối xử với con gái, có lẽ cậu ta có thể giúp. Vì vậy, Thì Phỉ đã sắp xếp lại từ ngữ, hỏi: “Tại sao con gái lại khóc?”

Chung Sở An rất ngạc nhiên, vị trước mặt này là Thì Phỉ sao? Một Thì Phỉ thẳng nam như sắt thép mà sẽ quan tâm đến việc tại sao con gái khóc?

Chung Sở An nhìn Thì Phỉ từ trên xuống dưới, xác định anh chính là Thì Phỉ chứ không phải Phỉ Thì, hỏi: “Ai khóc?”

“Cậu không cần quan tâm.”

Chung Sở An lực bất tòng tâm buông tay, “Cậu không thẳng thắn như thế này, thì làm sao tôi giúp cậu phân tích.”

Thì Phỉ bực bội vò đầu, hơi ấp úng thấp giọng nói: “Tô… Tô Mộc Hề.”

Chung Sở An “Zhh” một tiếng: “Gần đây cậu có vẻ quá quan tâm đến Mộc Hề đó.”

Thì Phỉ biện giải cho mình: “Em ấy là trợ lý của tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm đến sự thay đổi cảm xúc của em ấy, ngộ nhỡ  ảnh hưởng đến công việc thì sao?”

Chung Sở An nói: “Cậu đã bóc lột sức lao động của người ta rồi, mà còn muốn can thiệp vào đời tư của người ta, ông chủ như cậu cũng làm quá rồi!”

Chung Sở An kéo ghế ngồi đối diện với Thì Phỉ, “Nói rõ đi, có chuyện gì? Là cậu làm cho Mộc Hề khóc?”

“Không phải tôi.” Thì Phỉ lập tức phủ nhận, rồi lại lẩm bẩm: “Là tôi thì tốt rồi, ít nhất tôi biết tại sao em ấy lại khóc.”

Chung Sở An không nghe rõ tiếng lẩm bẩm của anh, cau mày hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Cậu chỉ cần nói cho tôi, tại sao em ấy lại khóc là được.”

Chung Sở An nhướng mày nhìn Thì Phỉ, tìm anh ta hỏi ý kiến mà còn dám kiêu ngạo như vậy? Vì vậy nói: “Cũng không phải là cậu làm cho em ấy khóc, thì sao cậu lại quan tâm tại sao em ấy khóc?”

Thì Phỉ sa sầm mặt: “Không phải cậu có chuyện sao? Cút mau.” Nếu không giúp được gì thì đừng ở đây mà đắc ý.

“Cậu nhìn cậu đi, gấp cái gì?” Chung Sở An lấy áo khoác của mình mặc vào, cố ý nói: “Tôi phải đi hẹn hò đây, không quấy sự thanh tịnh đẹp đẽ một thân cô đơn của cậu. Bye bye.”

Thì Phỉ châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc là ai làm cho cô khóc?

Ngay lúc Thì Phỉ đang đau đầu suy nghĩ, thì Đại Nhiên quay về, cậu ta đang chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện.

Đại Nhiên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thì Phỉ, cảm thấy rất hiếm khi: “Ngọn gió nào thổi cậu đến đây?”

“Cậu tới thật đúng lúc, tôi hỏi cậu một chút, tại sao con gái lại khóc?”

Đại Nhiên đẩy mắt kính, hơi ngượng ngùng cười nói: “Cậu có chắc là muốn hỏi tôi?”

“Ừ, nói đi, tại sao?”

“Khóc mà, chắc chắn là gặp phải chuyện buồn. Ví dụ như, không mua được mô hình tự làm [1] mà mình muốn, không ăn được những món mà mình muốn, không đủ tiền để tiêu, mất điện thoại ví tiền vân vân, có quá nhiều nguyên nhân để khóc.”

[1] Mô hình tự làm hay Garage Kits:  là dòng mô hình tĩnh nhưng người chơi cần “lao động” nhiều, cụ thể ở đây là phải tự ráp và sơn cho nó, dòng này khá kén người chơi.



Thì Phỉ xua tay nói: “Được rồi, cậu đi học đi.”

“Sao vậy? Tôi nói không đúng sao?”

Thì Phỉ qua loa lấy lệ gật đầu, “Hoàn toàn đúng.”

Đại Nhiên đột nhiên vỗ đùi nói: “Đúng rồi, tôi quên lấy đồ chuyển phát nhanh.” Nói xong thì chạy nhanh ra phòng ký túc.

Thì Phỉ nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra manh mối gì, xem ra chỉ có thể chờ tâm trạng của Tô Mộc Hề tốt hơn, rồi hỏi thẳng cô. Thì Phỉ ngậm điếu thuốc, bật máy tính, đăng nhập vào trò chơi, nhìn thấy Hà Ngộ trong danh sách bạn bè đang online, trong lòng đột nhiên chợt lóe lên.

Nhấp vào hình đại diện của Hà Ngộ, khung trò chuyện xuất hiện.

Fei: Cậu đang ở đâu? Nhà hay căn cứ?

Hà Ngộ nhanh chóng trả lời: Căn cứ, vừa mới đến.

Fei: Có chuyện muốn hỏi cậu.

sky: Có chuyện gì vậy lão đại?

Còn kèm theo một biểu tượng dấu chấm hỏi.

Fei: Cậu rất thân với Mộc Hề?

sky: Vâng, bọn em là hàng xóm hơn mười năm.

Fei: Sức khỏe của mẹ Mộc Hề không tốt sao?

sky: Đúng vậy, chị Mộc Hề rất đáng thương, năm ngoái mẹ chị ấy được chẩn đoán ung thư vú, vì chữa bệnh mà phải vay mượn rất nhiều tiền, lúc đó Mộc Hề đã nghỉ học nửa năm, chính là để chăm mẹ.

Hóa ra cô nghỉ học là bởi vì chuyện này. Anh hít một hơi thuốc lá, ngón tay tiếp tục gõ bàn phím: Những người khác trong nhà em ấy đâu?

sky: Gia đình chị ấy chỉ có hai mẹ con chị ấy sống nương tựa lẫn nhau thôi. Em nói cho anh biết, thì anh đừng có nói ra bên ngoài đấy, thấy anh là lão đại cấp trên nên em mới nói. Ba mẹ chị ấy đã ly hôn rồi, mẹ chị ấy sau khi ly hôn đã dẫn chị ấy dọn về sống bên cạnh nhà em. Nghe nói, ngày xưa mẹ chị ấy vì lấy ba chị ấy, mà đã không qua lại với người nhà, cho nên bọn họ gần như không có bạn bè thân thích gì. Ba chị ấy thật sự không ra gì, có tiền liền vứt bỏ vợ, cho nên nói đàn ông mà có tiền thì sẽ trở nên xấu xa!

Cách màn hình, Thì Phỉ cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tức tối bất bình của Hà Ngộ.

Fei: Cuối tuần này Mộc Hề có về nhà không?

sky: Hình như có, cuối mỗi tuần chị Mộc Hề đều về nhà. Trước đây vì chữa bệnh cho mẹ, mà chị ấy đã mượn rất nhiều tiền, vì để trả nợ, mà khoảng thời gian trước dì Đỗ còn đến siêu thị làm việc, nhưng mà cơ thể dì ấy không chịu được, chị Mộc Hề biết được liền không cho dì ấy đi nữa. Chị Mộc Hề thật sự rất đáng thương, vừa đi học, vừa đi làm.

Phía sau còn có một câu nói nữa, nhưng Hà Ngộ không dám nói. Chị Mộc Hề vừa đi học, vừa đi làm, còn bị anh bóc lột, anh nói xem có đáng thương hay không?

Thì Phỉ trầm ngâm tắt khung trò chuyện. Chẳng lẽ hôm nay cô khóc, là vì có liên quan đến mẹ cô sao?

Đột nhiên vang lên một tiếng “rầm” thật lớn, cửa phòng ký túc bị đạp mạnh mở ra, Đại Nhiên ôm mấy thùng chuyển phát nhanh đi vào, bày đống đồ chuyển phát trên mặt đất, bóc từng cái một. Thì Phỉ nhìn, đều là quần áo.

“Cậu đều mua trên mạng?”

Đại Nhiên cầm một chiếc áo phông lên thay, “Đương nhiên, nhiều loại, lại tiết kiệm thời gian.”

“Lỡ như không vừa thì sao? Chất lượng không tốt thì sao?”

“Trả lại, nhưng mà chỉ cần không phải quá tệ, thì tôi sẽ không trả lại, quá phiền phức.” Vừa nói, anh ta lại thay một cái áo phông khác, nhìn trái phải trước gương, cởi ra rồi thử một cái khác.

Thì Phỉ không có tâm trạng nhìn anh ta thử từng bộ một, cầm điện thoại lên do dự, rốt cuộc có nên an ủi cô hay không? An ủi thế nào cho thích hợp?

Thảo nào cô yêu tiền như vậy, hóa ra hoàn cảnh gia đình là như thế. Vừa nghĩ đến dáng vẻ cô khóc, anh lại cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng bị một đôi tay nắm lấy, rất khó chịu.

Anh cầm điện thoại lên, gõ mấy chữ trong hộp thoại: Đừng buồn. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy là câu nói thừa, vì vậy bấm vào phím xóa.

Dáng vẻ em khóc khó coi… Tiếp tục xóa.

Lúc em cười vẫn là đẹp nhất… Tiếp tục xóa.

Thì Phỉ rất phiền não, tay cào cào mái tóc ngắn của mình, lại châm một điếu thuốc khác.

Cứ viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng chỉ gửi một câu: Hết tiết ngày mai đến căn cứ một chuyến, có chuyện.

====

Khi Tô Mộc Hề nhận được tin nhắn kia, thì cô đang ở trên giường đọc sách, cầm điện thoại lên nhìn một cái, rồi thả lại chỗ cũ. Qua một lúc sau, mới cầm điện thoại lên trả lời: Được.

Qua một đêm, tâm trạng của Tô Mộc Hề đã tốt hơn rất nhiều. Điều mà cô không nghĩ tới, chính là cái mà Thì Phỉ gọi là có chuyện, chính là muốn tăng lương cho cô.

Điều này thực sự bất ngờ.

Thì Phỉ nghiêm túc nói: “Thấy biểu hiện khắp các mặt gần đây của em cũng không tệ, vừa làm trợ lý, vừa làm nhà thiết kế, còn phải kiêm luôn làm giáo viên dạy bổ túc, cũng rất vất vả, vì vậy anh đã bàn bạc với Chu Chính, nên tăng lương cho em.”

Chu Chính ngồi bên cạnh Thì Phỉ quay đầu lại nhìn anh, mặt đầy vẻ khó hiểu. Cậu bàn chuyện tăng lương cho Mộc Hề từ lúc nào? Sao tôi lại không biết?

Thì Phỉ vẫn ngồi thẳng, mặc cho Chu Chính quăng ánh mắt dò xét tới, sắc mặt anh vẫn không thay đổi.

Tô Mộc Hề cố kiềm chế niềm vui, nhỏ giọng hỏi: “Định tăng bao nhiêu, có tiện tiết lộ không?”

Thì Phỉ lo cô không hài lòng, thử thăm dò nói: “Một nghìn rưỡi?”

Không phải là tăng lương gấp đôi sao? Tô Mộc Hề vô cùng mừng rỡ, không ngừng gật đầu.

Thì Phỉ yên tâm: “Vậy cứ quyết định như thế.”

Ánh mắt của Tô Mộc Hề đầy sao, nịnh nọt: “Cám ơn ông chủ, ông chủ thật hào phóng.”

Từ trước đến giờ cứ nghe cô nói mình keo kiệt, đột nhiên nói mình hào phóng như vậy, Thì Phỉ cảm thấy hơi xấu hổ, tay nắm chặt để bên miệng ho khan. Nhưng mà, cô cũng quá dễ dụ rồi, ngày hôm qua còn buồn bã như vậy, hôm nay vừa nói đến chuyện tăng lương, thì đã lập tức vô cùng phấn khích.

Thì Phỉ kéo mạch suy nghĩ về, nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, anh định sẽ thiết kế hình ảnh hoạt hình cho mọi người, để tiện cho việc quảng bá sau này.”

Tô Mộc Hề vừa nghe xong, thì tâm trạng liền tụt xuống, hóa ra đang chờ cô nhảy vào. Cho nên nói, trên đời này không hề có bữa cơm miễn phí.

Thiết kế hình ảnh hoạt hình thì không khó, cô đã vẽ trên Weibo của mình từ lâu, chỉ là cô không thể để cho Thì Phỉ biết được, cô phải ra vẻ công việc này rất khó, nhưng cho dù rất khó, thì cô vẫn sẽ cố gắng hoàn thành.

Sau khi họp với Thì Phỉ xong, Tô Mộc Hề lại bổ túc cho Hà Ngộ và Phùng Ly xong rồi mới rời đi, đúng lúc Thì Phỉ cũng trở về trường, nên bọn họ cùng nhau rời đi.

Sau khi lên xe, Thì Phỉ lấy một cái hộp từ phía sau đưa cho Tô Mộc Hề, “Khoảng thời gian trước bận thi đấu, không có chú ý, ngày hôm qua vốn định đưa cho em.”

Tô Mộc Hề mượn ánh đèn đường, thấy rõ nét chữ và hoa văn in trên hộp, chính là chiếc máy tính bảng mà bọn họ nhìn thấy trong cửa hàng lần trước. Lúc đó cô còn tưởng anh đang nói đùa, nên cũng không để tâm chuyện này, không nghĩ tới anh lại cho là thật. Chiếc máy tính bảng cô đang dùng đã quá cũ, không dùng tốt nữa, món quà này của Thì Phỉ chính là đang giúp một người đang gặp nạn.

Thì Phỉ của ngày hôm nay hào phóng đến mức cô không dám tin, luôn lo anh có mưu đồ gì khác. Nhưng dường như là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, anh cũng chưa từng yêu cầu điều gì.

Khi sắp đến trường, Tô Mộc Hề nhận được tin nhắn của Cốc Yến Yến, bảo lúc cô về ký túc, thì giúp cô ấy lấy đồ chuyển phát nhanh. 

Tô Mộc Hề đành phải nói Thì Phỉ vòng lại.

Lúc nhận đồ chuyển phát nhanh, người chuyển phát nhanh vô cùng bận rộn, người đến lấy đồ chuyển phát nhanh tấp nập. Lần đầu tiên Thì Phỉ biết được, mua sắm trực tuyến đã trở nên phổ biến như vậy.

Cốc Yến Yến là một chuyên gia mua sắm trực tuyến, lần này tổng cộng có bốn món chuyển phát nhanh, Tô Mộc Hề chật vật ôm lên xe của Thì Phỉ.

Thì Phỉ đếm hộp chuyển phát nhanh nói, “Các em thường xuyên mua sắm trên mạng sao?”

“Bạn cùng phòng của em mua rất nhiều, mua trên mạng thật ra khá tiện lợi, hơn nữa có vài món, mua ở cửa hàng thì đắt, nhưng trên mạng sẽ rẻ hơn một chút.”

“Không sợ mua phải hàng giả sao?”

“Đây chính là rủi ro của mua sắm trực tuyến, nhưng những người thích mua sắm trực tuyến thường không nghĩ rằng mình sẽ mua phải hàng giả.”

Thì Phỉ trầm ngâm gật đầu. Xe dừng bên ngoài ký túc xá của Tô Mộc Hề, Tô Mộc Hề ôm đồ chuyển phát nhanh xuống xe, không quên chào tạm biệt Thì Phỉ: “Cảm ơn ông chủ. Tạm biệt ông chủ.”

Thì Phỉ dặn dò: “Đừng quên công việc đã giao cho em, tốt nhất tuần này hãy đưa bản phác thảo cho anh.”

Tăng tiền lương, còn nhận được chiếc máy tính bảng yêu thích, thì công việc gì cũng không thành vấn đề. Tô Mộc Hề vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, hào hứng nói: “Ông chủ yên tâm, để em lo!”

====

Từ sau khi WDF giành được hạng nhất trận đấu chia bảng, số điện thoại của Tô Mộc Hề sắp bị nổ tung. Bởi vì trên đơn đăng ký thi đấu để số điện thoại của cô, không biết sao lại bị lộ, nên có rất nhiều người nghe danh mà tới, muốn gia nhập chiến đội WDF.

Tô Mộc Hề không chịu nổi việc mỗi ngày bị quấy rầy, nên chỉ có thể để điện thoại ở ký túc xá, căn bản không dám mang ra ngoài.

Đúng lúc Thì Phỉ muốn tuyển hai người dự bị cho đội, nên nhân cơ hội này, chọn ra người tốt nhất. Nhưng ngay sau đó phát hiện ra phương pháp này không khả thi, năng lực của những người này không đạt, chỉ dựa vào bầu nhiệt huyết mà muốn thi đấu chuyên nghiệp, năng lực lại kém xa trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp, muốn chọn thành viên bằng cách này, thì chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển.

Cuối cùng vẫn là thông qua sự giới thiệu của người quen, tìm được hai thành viên có điều kiện tốt về mọi mặt. Thành viên dự bị rốt cuộc cũng có, nhưng mà tuyển thủ chủ lực vẫn còn chưa quyết định được.

Cố Nam Sơn còn phải đi học, mỗi ngày chỉ có hai tiếng luyện tập, nhưng vì nhất thời không tìm được ứng viên thích hợp, tạm thời chỉ có thể như vậy, cho nên mọi người đều trân trọng hai tiếng phối hợp mỗi tối này.

Vào tuần thứ hai của tháng 12, mặc dù vẫn chưa chốt danh sách chính thức, nhưng Cố Nam Sơn về cơ bản đã xác định chắc chắn mình sẽ được tuyển thẳng, vì vậy bất chấp sự phản đối của Cố Du Nhiên, nhất quyết chuyển đến căn cứ, ăn ở cùng mọi người, nắm bắt thời gian huấn luyện, chuẩn bị cho trận đấu khu vực.

Cố Du Nhiên lời tốt lời xấu đều đã nói hết rồi, nhưng Cố Nam Sơn vẫn nhất quyết muốn đến WDF, vì vậy Cố Du Nhiên đã chĩa mũi dùi về phía Thì Phỉ. Mỗi ngày Cố Du Nhiều đều gọi cho Thì Phì, yêu cầu Thì Phỉ đuổi Cố Nam Sơn đi.

Thì Phỉ không chịu được sự quấy rối, gửi tin nhắn cho Ôn Tu Viễn: Thư ký Cố hình như quá nhàn rỗi, cứ muốn quản chiến đội của em là sao?

Ôn Tu Viễn nhanh chóng trả lời: Cô ấy sẽ không tìm em nữa.

Sau đó, Cố Du Nhiên quả nhiên không làm phiền Thì Phỉ nữa.

Một Cố Nam Sơn hơi tự kỷ hồi nhỏ dường như lại thích ứng rất tốt với đại gia đình này ở căn cứ, còn chủ động giúp Hà Ngộ bổ túc, giảm áp lực cho Tô Mộc Hề.

Khi cuộc bình chọn hot girl hot boy của Đại học C sắp đi đến hồi kết, thì Thì Phỉ nghe nói người giành hạng nhất sẽ phải ghi tiết mục radio, nên anh đã huy động tất cả lực lượng xung quanh bỏ phiếu cho Hạ Mộ Ngôn và Tần Uyển, để cho số phiếu của bọn họ dẫn đầu. Kết quả sau cùng đương nhiên đúng như mong muốn của anh, Hạ Mộ Ngôn và Tần Uyển giành được hạng, tiếp tục là hot girl hot boy của Đại học C.

Người không biết thì cảm thấy rất tiếc, Tô Mộc Hề thì cũng được thôi, nhưng Thì Phỉ thì đúng là nên giành hạng nhất!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thì Phỉ thâm tình: Yên tâm, sau này có anh ở bên em.

Tô Mộc Hề: Thật ra thứ em cần chính là tiền.

Thì Phỉ: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK