Sau khi xác định được phương hướng kinh doanh, Thì Phỉ đã đi tìm Ôn Tu Viễn.
Đối với việc Thì Phỉ mở cửa hàng online, Ôn Tu Viễn không có phản đối, chỉ nói: “Em vẫn còn trẻ, hãy làm những gì mình muốn, không làm thì sao biết có khả thi hay không?”
Ôn Tu Viễn giúp Thì Phỉ tìm một vài nhà cung cấp, ngày Cố Du Nhiên tìm Thì Phỉ ở căn cứ, chính là vì chuyện của nhà cung cấp.
Thì Phỉ cũng đã hỏi ý kiến của các đội viên, mọi người đều hiểu, chiến đội mà cứ không có thu nhập thì sẽ không được, ngồi không mà ăn thì đến núi cũng hết, cho nên, đối với việc mở cửa hàng online để kiếm tiền, mọi người đều ủng hộ. Còn gọi đùa là “Hũ tiền”.
Học kỳ sắp kết thúc, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến, không chỉ có Tô Mộc Hề phải chuẩn bị cho kỳ thi, mà Thì Phỉ, Nam Tụng cũng không thể chạy trốn được. Cũng may mà trận đấu quốc gia diễn ra vào tháng hai, sau Tết Nguyên đán, thời gian luyện tập vẫn tương đối nhiều, nên Thì Phỉ để cho Nam Tụng trở về trường ôn tập, chính anh cũng dọn về trường, chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Tô Mộc Hề và bạn cùng phòng đều đến thư viện ôn bài với nhau mỗi ngày, hôm nay khi bọn họ vừa mới tới cửa thư viện, thì Thì Phỉ đã gọi điện tới.
Cúp điện thoại, cô nói với Cốc Yến Yến: “Thì Phỉ muốn đến tìm cậu rút những điểm chính.”
Tam Tam kích động: “Nói như vậy là chúng ta sắp được gặp Thì Phỉ thật sao?”
“Đúng vậy, sống.” Tô Mộc Hề nói xong, thì hít một hơi, bước lên bậc thềm dài trước cửa thư viện, không biết nhà thiết kế có vấn đề gì về đầu óc hay không, tại sao mặt tiền của thư viện lại muốn thiết kế bậc thềm cao như vậy, mỗi lần bước tới bậc cuối cùng chân đều đau đến mức hoài nghi nhân sinh.
Mỗi ngày vì để chiếm được một chỗ trong phòng tự học, mà Tô Mộc Hề và bạn cùng phòng đều phải dậy sớm hơn cả lúc có tiết học. Còn chưa đến tám giờ, phòng tự học thứ hai đã chật kín người, chỉ có bên cạnh Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến là còn hai chỗ trống, đã có hơn năm người đến hỏi có thể ngồi ở đây hay không.
Tô Mộc Hề nhắn tin cho Thì Phỉ: “Còn không tới nữa thì không giữ được chỗ đâu.”
Cô vừa mới bấm gửi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thì Phỉ, bên cạnh anh là Chung Sở An cao ngang anh.
Thì Phỉ mặc áo khoác bóng chày màu trắng xám, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, đang nhìn xung quanh. Tô Mộc Hề giơ cánh tay về phía anh, Thì Phỉ thấy được, liền đi thẳng về phía cô.
Tam Tam kề sát tai Tô Mộc Hề: “Đúng là đẹp trai mà! Chân thật dài! Không được không được. Cậu thật sự không cân nhắc chút nào sao?”
Tô Mộc Hề đẩy đầu Tam Tam ra, giả bộ nghiêm túc nói: “Mau đọc sách!”
Chung Sở An nhìn hai chỗ trống đối diện, nói với Thì Phỉ: “Thấy cậu muốn thi điểm cao, cậu có thể ngồi bên cạnh Yến Yến.”
Thấy Thì Phỉ ngồi xuống, Chung Sở An lại nói thêm một câu: “Rút điểm chính xong thì mau mau đổi lại.”
Thì Phỉ cũng không có nhiều lớp trong một học kỳ, nhưng phải thừa nhận rằng, hiệu suất học tập của anh rất cao, một cuốn sách luật dày cộp, chỉ với những điểm chính đơn giản mà Cốc Yến Yến chỉ cho anh, mà anh đã đọc xong trong một ngày, gần như đã nhớ tất cả điều khoản, làm bài cũng rất thành thạo.
Cốc Yến Yến nhìn mà tức giận! Cô tốn bao nhiêu tế bào não cũng không thể nhớ được điều khoản ngay, nhưng Thì Phỉ chỉ liếc mắt đọc một chút liền nhớ. Đúng là không công bằng đến mức muốn vỗ ngực dậm chân!
Chung Sở An đã học năm tư, không cần thi cuối kỳ, đến phòng tự học cũng chỉ để viết luận văn tốt nghiệp. Còn chưa tới sáu giờ chiều, anh ấy đã kéo Cốc Yến Yến đi ra thế giới của hai người. Phòng tự học đóng cửa lúc 10 giờ, đám Tô Mộc Hề ở lại đến 9 giờ 30, mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị về ký túc xá.
Trước khi tách ra, Thì Phỉ nói: “Ngày mai chiếm chỗ cho anh. Anh không thể dậy quá sớm.”
Tô Mộc Hề thầm ai oán thật quá lười!
Sau khi tạm biệt Thì Phỉ, Tam Tam thấp giọng hỏi: “Ngày mai ông chủ của cậu còn đến?”
“Đúng vậy.”
Tam Tam vội vàng lấy điện thoại gửi tin nhắn, “Bạn học của tớ vừa hỏi, nếu như biết ngày mai Thì Phỉ còn đến, thì cô ấy nhất định cũng sẽ đến thư viện!”
Điều này cũng đã nhắc nhở Tô Mộc Hề, nói không chừng chỗ ngày mai sẽ đắt đỏ hơn, vẫn nến đến sớm hơn một chút!
Mấy ngày Thì Phỉ đến phòng tự học thứ hai của thư viện, đã không còn là tin tức gì nữa, nhưng mà chỗ lại càng khó chiếm hơn trước kia, mỗi lần đều phải xếp hàng trước cửa phòng tự học mới có thể giành được chỗ.
Hôm nay, Tô Mộc Hề đến sớm hơn hôm trước 15 phút, đoàn người bên ngoài phòng tự học đã xếp mấy khúc quẹo rồi, đợi đến khi cô vào phòng tự học, thì gần như đã không còn bàn trống nữa. Lúc Tô Mộc Hề đang tìm một chỗ, thì nghe thấy có người khẽ gọi tên cô.
Tô Mộc Hề nghe tiếng nhìn sang, hóa ra là Hạ Mộ Ngôn.
“Đàn anh, cũng đến học à.”
“Ngồi ở đây đi, chỗ này không có người.”
Tô Mộc Hề khéo léo từ chối: “Bọn em có quá nhiều người, sẽ làm lỡ việc học của đàn anh.”
“Không sao, bàn này không còn ai nữa.”
Một bàn có thể ngồi được sáu người, Tô Mộc Hề nhìn chung quanh, đúng là khó mà tìm được cái bàn thứ hai có nhiều chỗ trống như vậy, đành phải gật đầu, “Cảm ơn đàn anh.”
Tô Mộc Hề do dự một chút, rồi kéo cái ghế cách Hạ Mộ Ngôn một chỗ ngồi xuống.
Vẻ mặt của Hạ Mộ Ngôn trầm xuống, rất nhanh liền khôi phục lại vẻ ấm áp, “Học tập thế nào rồi?”
Tô Mộc Hề lắc đầu, thẳng thắn nói: “Chẳng ra sao cả, mặc cho số phận thôi.”
Cô vốn cũng không tính là rất thông minh, học kỳ này vì chuyện của chiến đội, mà ngoại trừ lên lớp, gần như không học được bao nhiêu, có rất nhiều bài cũng xem không hiểu, huống chi là giải bài. Nói đến đây, cô không những thèm muốn cái đầu của Thì Phỉ, ngay cả lên lớp anh cũng không đến, bài tập còn là do cô viết thay anh, nhưng anh chỉ học trong mấy ngày, đã dễ dàng đè bẹp Cốc Yến Yến chưa bao giờ cúp học, nghiêm túc hoàn thành bài tập của Cốc Yến Yến.
Cốc Yến Yến, Tam Tam và Hiểu Tình ăn sáng rồi mới tới, mang cho Mộc Hề một ly sữa đậu nành. Thấy Hạ Mộ Ngôn cũng ở đó, ba người các cô ấy liếc nhìn nhau, lên tiếng chào rồi tự giác ngồi đối diện với Tô Mộc Hề.
Cả bàn chỉ còn lại một chỗ trống giữa Hạ Mộ Ngôn và Tô Mộc Hề. Đến khoảng tám giờ, Hạ Mộ Ngôn đột nhiên di chuyển vào giữa, ngồi bên cạnh Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề sửng sốt một chút, Hạ Mộ Ngôn nói: “Có gì không hiểu có thể hỏi anh.”
Tô Mộc Hề không được tự nhiên lắm dịch qua một bên, cố gắng mỉm cười nói: “Cám ơn đàn anh.”
Đúng tám giờ, Thì Phỉ đến. Từ xa xa đã thấy Hạ Mộ Ngôn ngồi bên cạnh Tô Mộc Hề, anh chỉ hơi nhướng mày, ung dung thản nhiên bước đến bên cạnh Tam Tam, vỗ nhẹ cô ấy, vừa lịch sự vừa khách sáo nói: “Có thể làm phiền em sang ngồi ở dối diện được không? Anh cần Yến Yến giúp anh rút điểm chính.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Tam Tam lập tức thu dọn cặp sách, ngồi ở phía bên kia của Hạ Mộ Ngôn, còn Thì Phỉ, lại ngồi đối diện Hạ Mộ Ngôn.
Cốc Yến Yến nhìn thấy lập tức hiểu được cơn sóng ngầm đang tuôn trào ở giữa, nhưng cũng rất bình tĩnh, lấy ra một đống tài liệu đưa cho Thì Phỉ: “Đây là tài liệu của giáo sư Vương do học bá lớp chúng ta soạn, đều là những kiến thức thầy nhắc đến trong lớp, em cũng in cho anh một bản. Còn có mấy đề thi đã ra năm ngoái.”
“Cảm ơn.”
Cốc Yến Yến khái quát ngắn gọn điểm chính như thường lệ, nhân tiện lại hỏi Thì Phỉ một vài câu mà cô ấy chưa hiểu. Thì Phỉ suy luận rõ ràng, chỉ nói mấy câu ngắn gọn súc tích, mà Cốc Yến Yến đã bừng tỉnh hiểu ra, giống như kéo mây đen đi để nhìn thấy trăng sáng vậy.
Trước khi Thì Phỉ chính thức đọc sách, anh duỗi tay gõ vào sách của Tô Mộc Hề, giọng nói không cao cũng không cho từ chối nói: “Ngồi qua đây.”
Ý của Thì Phỉ là, nói cô đổi vị trí với Cốc Yến Yến. Cốc Yến Yến đương nhiêu hiểu được dụng ý của Thì Phỉ, chỉ chút thế này mà giúp được người khác hoàn thành ước vọng thì cô ấy vẫn rất cam tâm tình nguyện.
Thật ra thì Tô Mộc Hề cũng sẵn sàng đổi vị trí, có Hạ Mộ Ngôn ngồi bên cạnh, cô cảm thấy rất không được tự nhiên, gần như không thể tập trung vào việc học.
Thấy Tô Mộc Hề biết nghe lời như vậy, Thì Phỉ vô cùng hài lòng, khóe môi khẽ cong lên, nhướng mi liếc người đối diện, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt cứng lại của người kia, ngón tay nắm chặt cây bút. Tâm trạng của Thì Phỉ đã tốt hơn nhiều, giống như mặt trời đã ẩn náu bên ngoài thư viện nhiều ngày vậy, mạnh mẽ, sáng rực, lại phơi phới.
Khoảng mười một giờ, Hạ Mộ Ngôn đột nhiên đứng dậy bỏ đi, mấy phút sau quay lại, trên tay cầm bốn ly trà sữa. Tô Mộc Hề và bạn cùng phòng mỗi người một ly.
Mọi người học đến trưa cũng có chút mệt mỏi, một ly trà sữa nóng giải tỏa mệt mỏi, thì đúng là không thể tuyệt vời hơn.
Đám Cốc Yến Yến nhận lấy trà sữa, rối rít nói cảm ơn với Hạ Mộ Ngôn.
Hạ Mộ Ngôn mỉm cười nói không có gì, rồi nói với Thì Phỉ: “Tôi nghĩ con gái thích uống trà sữa, nên không mua cho cậu, không để ý chứ?”
Thì Phỉ dửng dưng nói: “Không sao, tôi với Mộc Hề uống một ly.”
Tô Mộc Hề đang uống trà sữa bị sặc, che miệng ho khan, Thì Phỉ khẽ vuốt lưng của cô, có chút buồn cười và bất lực nói: “Gấp cái gì, anh cũng không giành với em.”
Thì Phỉ đương nhiên sẽ không thực sự uống ly trà sữa kia của Tô Mộc Hề, nhưng lời nói của anh đã khiến cho Hạ Mộ Ngôn vô cùng khó chịu.
Ly trà sữa làm Tô Mộc Hề bị sặc kia, cô cũng không uống thêm một giọt nào nữa.
Mặc dù Hạ Mộ Ngôn mua trà sữa để tăng thêm độ thiện cảm trong lòng đám Cốc Yến Yến, những mà không thể không nói, luận thủ đoạn, thì Hạ Mộ Ngôn thật sự không phải là đối thủ của Thì Phỉ.
Buổi chiều, Hạ Mộ Ngôn lại đến. Thì Phỉ không nghĩ tới, người này lại rất bền bỉ.
Thì Phỉ lấy một quyển Luật Kinh tế ra, Cốc Yến Yến tốt bụng nhắc nhở: “Tuần này không thi Luật Kinh tế.”
Thì Phỉ cười: “Anh xem trước.”
Thì Phỉ học luật, Tô Mộc Hề học kinh tế, vốn là hai chuyên ngành không liên quan đến nhau, nhưng mà môn Thì Phỉ ôn chính là Luật kinh tế, như vậy thì sẽ có liên quan, mặc dù không liên quan nhiều, nhưng cũng không quá lệch với ý tưởng ma quỷ của Thì Phỉ.
Thì Phỉ lấy những điều khoản kinh tế có liên quan thảo luận nghiên cứu với Tô Mộc Hề, để không ảnh hưởng đến việc học của các học khác, đầu của hai người kề sát nhau, dáng vẻ thân mật đã thành công khiến cho Hạ Mộ Ngôn ngồi đối diện không nhìn nổi, sắc mặt càng ngày càng tệ.
Hạ Mộ Ngôn gõ vào sách của Thì Phỉ, kìm nén cơn tức giận, lịch sự nói: “Tôi giúp cậu cho, ngày mai Mộc Hề có buổi thi, còn phải ôn tập.”
Thì Phỉ còn chưa từ chối, thì Tô Mộc Hề đã nói trước: “Không sao đâu, vừa vặn những kiến thức này em cũng phải nhớ, cám ơn đàn anh.”
Nói xong, lại kề sát đầu thảo luận với Thì Phỉ. Hạ Mộ Ngôn đối diện sắp nổ tung, ngồi đến 4 giờ chiều, cuối cùng cũng thở phì phì rời đi.
Đêm đó khi Cốc Yến Yến ăn tối với Chung Sở An, nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày, thì Chung Sở An cũng rất ngạc nhiên: “Thì Phỉ thật không biết xấu hổ!”
“Mặt của Hạ Mộ Ngôn cũng xanh mét. Nhưng mà ly trà sữa kia thật sự rất ngon, lát nữa ăn xong chúng ta đi xem có gì khác không.”
Lúc Cốc Yến Yến trở về ký túc xá, mang về bốn ly đồ uống, vẫn là quán trà sữa đó, nhưng mùi vị lại hoàn toàn khác ban ngày.
Tô Mộc Hề thấy cô ấy mang trà sữa về, lòng vẫn còn sợ hãi.
Cách đây không lâu, với tư cách là Hot boy Hot girl trường học mới được chọn, Hạ Mộ Ngôn và Tần Uyển đã cùng nhau ghi hình chương trình radio của trường, khi được hỏi về mẫu người lý tưởng, Tần Uyển đã nói: “Mặc dù thời đại học tôi không định yêu đương, nhưng vẫn thích chàng trai tóc ngắn, cường tráng, khí chất lạnh lùng.”
Mặc dù không nêu tên gọi họ, nhưng kết hợp với chuyện cô ấy đăng công khai bày tỏ với Thì Phỉ trên diễn đàn trước đó, mọi người đều biết cô ấy đang nói về Thì Phỉ.
Nói đến vấn đề này, Hạ Mộ Ngôn lại trả lời: “Khi thì trầm lặng, khi thì cởi mở, một cô gái rất tỏa nắng rất tích cực vươn lên.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Đã có cô gái mình thích rồi sao?”
Hạ Mộ Ngôn dường như do dự một lúc, một lúc sau mới đáp: “Đúng vậy.”
“Có tiện tiết lộ tên của cô ấy không?”
“Tôi còn chưa theo đuổi cô ấy, cho nên không tiện lắm.”
“Hot boy của chúng ta có rất nhiều thiếu nữ thầm thích đấy, chắc sẽ làm cho rất nhiều nữ sinh tan nát cõi lòng rồi.”
Cốc Yến Yến nhai trân châu, nhớ lại lời nói của Hạ Mộ Ngôn lúc đó, liền ước đoán: “Tớ nói rồi, Hạ Mộ Ngôn thích cậu, mà cậu còn không tin.”
Tam Tam nói: “Nhưng mà tớ cảm thấy Mộc Hề với Thì Phỉ càng xứng đôi hơn.”
Hiểu Tình phụ họa: “Tớ cũng cảm thấy như vậy.”
Tam Tam nói tiếp: “Dù sao chúng ta cũng đã ăn không biết bao nhiêu đồ ăn vặt của anh ấy rồi, không phải một ly trà sữa là có thể mua chuộc.”
Tô Mộc Hề nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà thở dài thườn thượt. Chỉ vì một chút đồ ăn, mà đám bạn trời đánh này đã bán cô rồi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hạ Mộ Ngôn: Thì Phỉ quá không biết xấu hổ!
Thì Phỉ: Ồ, cậu quản lắm chuyện vậy?