Anh đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng.
Cái ôm đột ngột này khiến Tô Mộc Hề hoàn toàn cứng đờ, nhiệt độ ở tai nhanh chóng lan qua má. Anh ngồi trên xe, ngang tầm với cô, cằm cô lại vừa vặn đặt trên vai anh.
Anh cười khẽ, thì thầm vào tai cô: “Sang năm chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
Anh buông cô ra, lại chưa thỏa mãn mà xoa xoa đầu cô, thở dài một tiếng: “Anh đi đây, em mau về nhà đi.”
Bóng lưng anh ngồi trên chiếc xe đạp càng lúc càng xa, nhưng vẫn không quên vẫy tay chào cô sau lưng.
Trên vai dường như vẫn còn lưu lại lực ôm của anh, trên tóc vẫn còn lưu lại nhiệt độ bàn tay anh. Cô đứng tại chỗ nhìn, mặc dù chỉ là một chiếc xe điện vừa nhỏ vừa dỏm, nhưng lại được anh đi thành cảm giác hiên ngang.
Cho đến khi anh gần như biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thấp giọng nói nhỏ một câu: “Đi đường cẩn thận.”
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhưng lòng cô lại hừng hực, cả khuôn mặt cũng nóng hầm hập. Cô nhíu mày, cười khẽ một tiếng, xoay người chuẩn bị lên lầu.
“Mộc Hề.”
Tô Mộc Hề bị tiếng gọi đột ngột này làm cho sửng sốt, hô hấp như ngừng lại một nhịp, nhìn chăm chú mới thấy rõ người tới, vừa bất ngờ, vừa khó chịu.
Tô Bá Tuyền từ trong bóng tối đi ra, mặc một chiếc áo khoác dài len cashmere màu đen, đeo kính gọng vàng. Mấy năm không gặp, nhưng ông ấy dường như cũng không thay đổi nhiều, nếu không cô cũng sẽ không nhận ra ông ấy lập tức. Ngược lại là ông ấy, vậy mà vẫn có thể nhận ra cô, dù sao thì lần gặp nhau cuối cùng, cô chỉ mới 12 tuổi, đến nay đã 7, 8 năm trôi qua, cô đã không còn là cô bé không biết gì ngày xưa nữa.
Tô Bá Tuyền nhìn Mộc Hề đã trổ mã thành một cô gái lớn trước mặt, giống như vừa vui vẻ yên tâm, vừa có chút buồn bã, ông ấy khẽ thở dài: “Mộc Hề, ba đã về rồi.”
Tô Mộc Hề cảm thấy mũi đau nhức, hốc mắt chua xót, cô không nói lời nào, chỉ có ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm ông ấy, muốn nhìn xem liệu ông ấy có bộc lộ chút áy náy nào hay không.
Tô Bá Tuyền cũng nhìn cô, trầm mặc. Tô Mộc Hề cúi đầu, nước mắt chảy xuống áo, cô hỏi: “Mẹ tôi có biết ông đã trở lại không?”
Tô Bá Tuyền lắc đầu, “Những năm này, hai người thế nào?”
Tô Mộc Hề khẽ cười, hỏi ngược lại: “Ông sẽ quan tâm sao?”
“Tin ba đi Mộc Hề, lúc nào ba cũng nghĩ đến hai người.”
“Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà. Mẹ sẽ không muốn biết tối nay ông tới đây, cho nên tôi sẽ không nói cho bà ấy biết. Nếu như không còn gì nữa, thì tôi mong ông vẫn giống như trước đây, đừng tới làm phiền cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi bây giờ,” nói đến đây, cô hơi nghẹn ngào: “Đã rất tốt. “
Nói xong, Tô Mộc Hề liền đi vào cửa mà không nhìn lại.
Cô đi một hơi lên tầng ba, bước chân của cô rất nhẹ, đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang cũng không bật lên. Cô đứng trước cửa nhà, lắng tai nghe ngóng động tĩnh ở tầng dưới, xác định ông ấy thật sự không đi lên, mới lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa chống trộm, rón rén đi vào phòng ngủ.
Cô không bật đèn, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu, Tô Bá Tuyền cũng đang ngẩng đầu nhìn lên, nhưng dường như ông ấy cũng không biết bọn họ sống ở đâu.
Ông ấy đứng dưới lầu một lúc, mới chậm rãi, biến mất trong màn đêm.
Thấy ông ấy rời đi, Tô Mộc Hề mới đi tới trước bàn học, bật đèn, ủ rũ ngồi xuống, trong lòng buồn rầu khó chịu. Đêm tết, ông ấy không cần ở cùng người nhà sao? Tại sao lại chạy đến đây?
Cô thật sự rất muốn hỏi ông ấy một câu, bỏ rơi hai người bọn cô, ông ấy có từng hối hận không?
====
Cô không dám tắm rửa, sợ làm phiền mẹ đang ngủ, vì vậy chỉ thay đồ ngủ rồi nằm trên giường, Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn của Thì Phỉ: Đã đến, đừng đọc.
Tô Mộc Hề tắt điện thoại, tắt đèn, nhắm mắt lại.
Cô đã không ngủ được nhiều năm nay bởi vì ông ấy, cũng không có những giấc mơ liên quan đến ông ấy, trong trí nhớ của cô hình ảnh về ông ấy càng ngày càng ít.
Trong trí nhớ ông ấy luôn luôn bận rộn công việc, không có thời gian ở cùng mẹ con cô. Cô thích vẽ tranh, ông ấy luôn khen cô có năng khiếu hội họa, đào tạo tốt thì nhất định sẽ có tiền đồ.
Mỗi khi cô vẽ bức tranh mới, ông ấy luôn là người đầu tiên cô muốn cho xem, nhưng phải đợi trái đợi phải, đợi đến ngủ, ông ấy cũng không về. Buổi sáng hôm sau, cô mới nhìn thấy mảnh giấy ông ấy để lại, khen tranh vẽ của cô lại có tiến bộ, cô luôn có thể vui vẻ một trận.
Nhưng có một ngày, ông ấy đột nhiên không cần mẹ con cô.
Mất đi nguồn kinh tế, cô cũng không được vẽ nữa, vì không để cho mẹ lo lắng, cô đã nói dối mình hoàn toàn không thích vẽ. Đã bao nhiêu lần, cô trốn dưới chăn, ôm cọ khóc thầm, không dám để cho mẹ biết.
Nghe nói, mấy năm trước cả nhà ông ấy đã di cư, kể từ đó, cũng không còn trở lại nữa.
Khi trời gần sáng, cô mới ngủ một giấc ngắn ngủi. Cô không dám ngủ quá lâu, sợ bị mẹ phát hiện sự khác thường. Cô cố nén cơn buồn ngủ đi ra khỏi phòng, mẹ đã nấu xong bữa sáng.
Đỗ Thanh Linh nhét một bao lì xì cho Tô Mộc Hề, đây là phong tục trong gia đình bọn họ, mặc dù trong bao lì xì không có bao nhiêu tiền, nhưng có thể mang đến may mắn, để cho một năm mới suôn sẻ.
Đỗ Thanh Linh vừa ăn điểm tâm vừa hỏi: “Đêm hội mừng xuân tối hôm qua có hay không?”
“Tạm được thôi.” Tô Mộc Hề trả lời một cách mơ hồ. Cô hoàn toàn không xem, nào có biết có hay hay không?
Ăn xong, Đỗ Thanh Linh mở tivi lên, ngồi trên ghế salon xem phát lại Đêm hội mừng xuân.
Nhà bọn họ đón Tết chính là như thế này, chỉ có hai người bọn họ, chưa bao giờ có họ hàng đến chúc tết, nhiều nhất cũng là hàng xóm đến chơi, chúc nhau một câu: Chúc mừng năm mới.
Vào khoảng giữa trưa, Triệu Mỹ Cầm tới gõ cửa, mời hai mẹ con cô đến nhà bà ấy ăn trưa.
Đỗ Thanh Linh mỉm cười cảm ơn, khéo léo từ chối: “Năm nào cũng làm phiền rồi, năm nay không đi nữa.”
“Lão Hà đều đã chuẩn bị xong rồi, không đến sao được? Năm mới rồi, cùng nhau vui vẻ.”
Thịnh tình khó chối từ, Đỗ Thanh Linh không thể làm gì khác hơn là nói Tô Mộc Hề chuẩn bị một ít đồ Tết mang qua, bày tỏ tâm ý.
Hà Ngộ vẫn còn ngủ trong phòng, Triệu Mỹ Cầm nói: “Tối hôm qua không biết đi lung tung ở đâu, sáng sớm hôm nay mới về!” Vừa nói, bà ấy vừa đi tới cửa phòng của Hà Ngộ, gõ cửa phòng ra tối hậu thư: “Còn không dậy là mẹ sẽ đập vỡ máy tính của con đấy!”
Quả nhiên, chiêu này rất lợi hại. Hà Ngộ mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn dậy, bước ra khỏi phòng với mái tóc bù xù như ổ gà. Cậu ta thấy Tô Mộc Hề cũng ở đây, thì tỏ vẻ ngầm hiểu không nói gì.
Trong bữa ăn, Triệu Mỹ Cầm đặc biệt mời Tô Mộc Hề một ly.
“Trong nửa năm qua việc học của Hà Ngộ không tụt dốc, mà còn có thể kiếm tiền, may mà có sự giúp đỡ của Mộc Hề, tương lai của Hà Ngộ có một nửa công lao của Mộc Hề!”
Tô Mộc Hề vội vàng nói: “Không không, đều là kết quả nỗ lực của Hà Ngộ.”
Hà Ngộ ở bên cạnh kiêu ngạo nói: “Mộc Hề là thầy tốt của con, lão đại là gương tốt của con!”
Lão Hà nói, “Cái người gọi là Tờ mai đó sao?”
Hà Ngộ liếc nhìn cha mình, rồi sửa lại: “Là TIME! Lão đại là sinh viên đạt thành tích cao của đại học C, còn là được tiến cử nữa, Mộc Hề biết, bọn họ học chung trường.”
Tô Mộc Hề ở một bên phụ họa, chứng minh Hà Ngộ không nói giả.
Triệu Mỹ Cầm lại chuyển đề tài câu chuyện: “Con nhìn người ta một chút đi, chơi game không trễ nải việc học, rồi con nhìn con đi.”
Hà Ngộ cũng không chịu yếu thế: “Cha mẹ người ta đều là đại luật sư nổi tiếng lẫy lừng, sao hai người không đi so đo một lần?”
Triệu Mỹ Cầm trừng mắt: “Con còn cứng đầu?”
Ba của Hà Ngộ ở chính giữa bất đắc dĩ chen vào: “Được rồi được rồi, ăn Tết cũng không yên. Không cho ăn à?”
Triệu Mỹ Cầm lập tức thu cơn tức, mặt mày hớn hở nói: “Thanh Linh, Mộc Hề, hai người ăn nhiều một chút, đừng khách khí. Năm mới rồi, chuyện xui nên hóa giải, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.”
Hà Ngộ không thích nghe những điều này, “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến những điều này nữa, cũng đã hóa giải rồi thì còn nói tới gì nữa?”
Triệu Mỹ Cầm cũng không vừa ý, “Làm sao? Mẹ nói đều đã qua, chẳng lẽ nói sai sao?”
Đỗ Thanh Linh vội vàng nói: “Không sai, đều đã qua rồi. Cám ơn sự chiêu đãi của Mỹ Cầm, Lão Hà, mỗi năm đều nói mẹ con chúng tôi tới dùng cơm, thật sự rất cảm kích, nửa năm nay có hai người chăm sóc, Mộc Hề mới có thể yên tâm đi học, thật sự phải cảm ơn hai người.”
Triệu Mỹ Cầm: “Cám ơn cái gì, không phải Mộc Hề cũng giúp Hà Ngộ sao? Hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau, không phải có câu châm ngôn nói, họ hàng xa không bằng láng giềng gần à.”
Lão Hà nói: “Nào nào, cạn ly.”
Mọi người cùng nâng ly bia lên: “Cạn ly!”
====
Cha mẹ của Chung Sở An đi nghỉ ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn một mình anh ấy, vì vậy dứt khoát chuyển đến căn cứ ở cùng Thì Phỉ. Mới sáng sớm anh ấy đã bắt đầu gọi video với bạn gái, bây giờ lại bắt đầu nhắn tin nói chuyện, cầm điện thoại cười giống như một người B ngớ ngẩn.
Thì Phỉ càng nhìn càng thấy khó chịu, còn không bằng ở một mình, ít nhất thanh tịnh. Thấy người ta tán gẫu hăng say, lại nhìn điện thoại ảm đạm của mình, anh giận đến muốn ném điện thoại.
Chung Sở An cuối cùng cũng cất điện thoại, vươn eo nói: “Hôm nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Trước khi ba mẹ tôi đi đã giao phó cho tôi đến nhà mấy cô chú có quan hệ khá tốt để chúc Tết.”
“Chúc Tết?”
Thì Phỉ cân nhắc hai chữ này, ánh mắt sáng lên.
Thì Phỉ về nhà một chuyến, ăn trưa với ông nội bà nội. Lúc rời đi, cầm hộp quà rất trang trọng.
Bà nội Thì nhìn Thì Phỉ rời đi, trở về nhà, có chút phiền muộn: “Thằng bé định tặng quà cho ai?”
Ông nội Thì lật tờ báo nói: “Tết rồi, đến gặp thầy, đến nhà bạn một chút, là cách cư xử lễ phép, rất tốt, chứng tỏ nó đã trưởng thành.”
Nhưng bà nội Thì vẫn cảm thấy kỳ lạ, thầy của Thì Phỉ về cơ bản đều sống ở viện này, đi bộ hai ba phút là đã tới nơi rồi, cần phải lái xe sao? Huống chi tốc độ kia của anh, rõ ràng không có ý định đi loanh quanh trong viện.
Tô Mộc Hề ăn cơm trưa xong thì chui vào phòng ngủ, cô ngủ say sưa, nhưng lại bị Đỗ Thanh Linh đánh thức, nói bạn cô tới nhà chúc Tết.
Tô Mộc Hề trở người, mơ mơ màng màng nói: “Đừng cho người đó vào, nhất định là tên lừa gạt.”
Đỗ Thanh Linh lại không nghĩ như vậy, nên ngồi xuống mép giường: “Mẹ nhìn thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ rõ đã từng nhìn thấy ở đâu, một chàng trai rất lễ phép, con mau dậy đi xem một chút.”
Tô Mộc Hề đành phải đứng dậy xuống giường, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng Đỗ Thanh Linh lại kéo cô nhắc nhở: “Chải tóc đi, thay bộ đồ ngủ đi.”
Tô Mộc Hề ngại phiền phức, cũng không biết người đến là ai, có cần phải trịnh trọng như vậy không? Nhưng cô không lay chuyển được mẹ, nên chỉ có thể nghe theo sửa soạn một chút.
Tô Mộc Hề thay quần áo xong bước ra phòng ngủ, lại nhìn thấy Thì Phỉ đang ngồi ở phòng khách, chiếc ghế salon mộc mạc kia, so với anh càng làm nổi bật sự chật chội hơn. Những chiếc hộp lớn nhỏ bên cạnh ghế salon xếp chồng lên nhau, giống như một đồi núi.
Tô Mộc Hề hoài nghi nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm kích mẹ, cũng may là nghe lời bà ấy nói, ít nhất thì bộ dáng hiện tại của cô cũng không tính là quá tệ, nếu không sẽ xấu hổ chết.
“Anh sao lại đến đây?”
“Chúc Tết dì.” Thì Phỉ nói như đương nhiên.
Tô Mộc Hề suy nghĩ một chút, hình như cũng không có chỗ nào không đúng, nhưng mang nhiều đồ như vậy, chắc chắn đã tốn không ít tiền. Tiếc là, còn không bằng tiền lì xì một năm bà ấy cho cô.
Tô Mộc Hề giới thiệu Thì Phỉ với mẹ, thuận tiện nói: “Lần đó mẹ ngất xỉu đến bệnh viện, là anh ấy đã đưa chúng ta về.”
Đỗ Thanh Linh lập tức vui mừng: “Khó trách mẹ lại cảm thấy quen mắt. Lần đó cám ơn cháu.”
“Dì đừng khách sáo, nên làm mà. Sau này nhà có việc gì, có thể gọi điện cho cháu, gọi sẽ có mặt.”
Tô Mộc Hề ở bên nói khẽ: “Có bản lĩnh này thì có thể tự mình làm bài rồi.”
Đỗ Thanh Linh sửng sốt: “Cái gì?”
Thì Phỉ nói ngay: “Mộc Hề nói giỡn.”
Trên bàn trà có hoa quả đã rửa sạch, còn có một vài hoa quả sấy khô đơn giản, Đỗ Thanh Linh sợ Thì Phỉ tủi thân, một lát thì nói anh ăn hoa quả, một lát thì nói anh ăn hoa quả sấy khô.
“Tối nay ở lại ăn cơm đi.”
Thì Phỉ giả bộ khách khí: “Không cần đâu dì, cháu ngồi một lát rồi đi.”
“Như vậy không được, Mộc Hề không dễ gì có một người bạn tới, phải cơm nước xong mới đi.”
Đúng ngay ý nguyện của Thì Phỉ, anh cung kính không bằng tuân mệnh đáp lại: “Vậy thì làm phiền dì rồi.”
Thì Phỉ cầm một quả nho khô ném vào miệng, hơi chua, nhưng lại ngọt nhiều hơn, mùi vị giống như Tô Mộc Hề đang ngồi trước mặt anh lúc này. Cái ôm tối hôm qua kia, vừa ngon vừa mềm, trên đường trở về vẫn còn dư vị đọng lại, cho nên mới cách nhau chưa tới 24 tiếng, anh đã tìm cớ đến tìm cô.