• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ha ha ha! Người không biết xấu hổ thật đúng là gì cũng nói được! Nhưng đã nhận lợi lộc của người ta thì phải lịch sự với người ta, Tô Mộc Hề chỉ có thể cười theo anh nói: “Anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng.”

[1] Đây là một câu thơ của Mạnh Tử nói về sự chung thủy trong tình yêu, bày tỏ niềm thương tiếc cái chết của vợ Ngụy Công, ca ngợi tình yêu giữa vợ và chồng, thể hiện sự chung thủy và nỗi nhớ dành cho người vợ.

Bởi vì sự gia nhập của Cố Nam Sơn, mà chiến đội cuối cùng cũng đầy đủ, hiện tại cách ngày bắt đầu trận đấu khu vực, chỉ còn lại chưa đầy hai tuần nữa, mọi người chỉ có thể tranh thủ thời gian để luyện tập, xem video thi đấu của các chiến đội khác, tóm tắt chiến thuật của đối thủ, cũng như đưa ra phương án tác chiến tương ứng.

Việc huấn luyện của đội bây giờ đã đi vào nề nếp, Thì Phỉ không cần phải ở lại căn cứ mọi lúc nữa, anh còn có những kế hoạch khác.

Chiến đội không có thu nhập, mà cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn không ổn, nhân lúc bây giờ vẫn còn tiền, phải bắt đầu lên kế hoạch kiếm tiền như thế nào, nếu như đợi đến khi tiêu hết tiền rồi mới nghĩ biện pháp, vậy thì quá bị động.

Thật ra Thì Phỉ đã bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này từ rất sớm, nhưng vẫn luôn không có manh mối nào, cho đến gần đây, việc mua sắm trực tuyến đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh không có thói quen mua đồ trên mạng, dù sao thì vẫn cứ cảm thấy tiềm ẩn rất nhiều rủi ro trong những thứ không thấy được không sờ được này, nhưng mà mọi người xung quanh dường như đã coi việc mua sắm trực tuyến như một hành vi hàng ngày.

Chung Sở An đã phổ cập cho anh một số hình thức mua sắm trên mạng ngày nay, luật pháp nhà nước đã có quy định về mua sắm trực tuyến, tiêu chuẩn xét duyệt mở cửa hàng trực tuyến càng ngày càng nghiêm ngặt hơn, giá bán hàng giả ngày càng tăng lên, công chúng dần có nhiều kinh nghiệm mua sắm trực tuyến hơn, cho dù bị lừa, thì cũng có thể báo cáo trang web, được bồi thường thỏa đáng.

Vì vậy, anh bắt đầu đi nghiên cứu mua sắm trực tuyến, mới phát hiện ra cuộc sống thường ngày đều có thể giải quyết qua mạng Internet, anh đã thử mua đồ ăn vặt cho căn cứ mấy lần, không ngờ được mọi người ủng hộ nhiệt tình. Nhất là, rất rẻ!

Thì Phỉ nghĩ, mở một cửa hàng trực tuyến dường như là một ý tưởng kiếm tiền hay.

Ôn Tu Viễn có đầu tư vào một nền tảng thương mại điện tử, dưới sự sắp xếp của Ôn Tư Viễn, Thì Phỉ dẫn Chung Sở An và Tô Mộc Hề đến công ty thương mại điện tử để nghiên cứu chuyên sâu, khi trở về thì bắt đầu nghĩ đến việc mở một cửa hàng trực tuyến.

Ba cái đầu tụ chung một chỗ, nghiên cứu bán gì thì thích hợp.

Chung Sở An đề xuất về thể thao điện tử, con chuột, bàn phím, ghế chơi game, cũng mang tính đổi mới hơn.

Tô Mộc Hề thì cho rằng nên bán đồ ăn vặt, nhập khẩu đồ ăn vặt đang dẫn đầu thị trường, đồ ăn vặt nhập khẩu ở các cửa hàng quá đắt, chỉ cần bán rẻ thì nhất định sẽ có thị trường.

Thì Phỉ nhìn Chung Sở An, rồi lại nhìn Tô Mộc Hề, “Nếu như vậy thì hai người chia ra viết một bản khảo sát thị trường cho tôi, nghiên cứu xem thị trường thể thao điện tử bán được nhiều hơn hay bán đồ ăn vặt được chào đón hơn trong thị trường mua sắm trực tuyến.”

Chung Sở An và Tô Mộc Hề lập tức thay đổi sắc mặt, thầm than trách bản thân lắm mồm. Thể thao điện tử cái gì, bán đồ ăn vặt cái gì, không nói lời nào thì có chết sao?

Chung Sở An trở mặt: “Vậy thì bán đồ ăn vặt đi, đồ ăn vặt rất tốt.”

Tô Mộc Hề không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Chung Sở An, hối hận vì đã không vứt gánh nặng cho thể thao điện tử của anh ta trước, như vậy thì có lẽ cô cũng không cần phải viết báo cáo nghiên cứu gì.

Thì Phỉ gật đầu, “Vậy thì hai người phân tích ưu nhược điểm của nhau đi.”

Chung Sở An: “…”

Chung Sở An nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy mình bị lừa, nên nói: “Mộc Hề là người của cậu, tiền lương cậu giữ, viết báo cáo cho cậu cũng xem như hợp lý, nhưng một chút thù lao tôi cũng không có, thì dựa vào cái gì chứ?”

Thì Phỉ bình tĩnh phản bác: “Không phải nhờ tôi, thì làm sao cậu có bạn gái? Biết ơn báo đáp đi.”

“Vậy thì tôi nên cảm ơn Mộc Hề, không phải cậu đâu!”

Thì Phỉ tiếp tục phản bác: “Không phải nhờ tôi, thì làm sao cậu biết Mộc Hề?”

Tô Mộc Hề nhân cơ hội bắt chẹt: “Nói như vậy, thì nên tăng tiền lương cho em mới đúng chứ.”

Thì Phỉ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén: “Hai ngày trước tăng tiền lương vô ích?”

Tô Mộc Hề ngoan ngoãn ngậm miệng. Cũng biết được tăng lương thoạt nhìn thì là chuyện tốt, nhưng không hề dễ cầm chút nào, bây giờ cô không chỉ là trợ lý, nhà thiết kế, mà còn phải giơ đao lên ngựa làm nhà phân tích.

Thì Phỉ không biết xấu hổ nói: “Anh muốn đào tạo em thành một nhân tài toàn năng, như vậy em mới có chỗ đứng trong xã hội sau này.”

Ha ha ha! Người không biết xấu hổ thật đúng là gì cũng nói được! Nhưng đã nhận lợi lộc của người ta thì phải lịch sự với người ta, Tô Mộc Hề chỉ có thể cười theo anh nói: “Anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng.”

Chung Sở An thở dài: “Thói tư bản trên người cậu thật sự là càng ngày càng nặng.”

Tô Mộc Hề rất tán thành: Bản chất của tư bản là gì? Chính là bóc lột giá trị thặng dư của người lao động đó!

Chung Sở An tiếp tục thở dài: “Không có tiền của nhà tư bản, nhưng mắc bệnh nhà tư bản, là bệnh đó là bệnh!”

Nếu như không phải Thì Phỉ đang ở đó, thì Tô Mộc Hề đã vỗ tay khen ngợi Chung Sở An rồi!

Thì Phỉ lại hoàn toàn phớt lờ luận điệu của Chung Sở An, hỏi Tô Mộc Hề: “Hình ảnh hoạt hình mà anh nói trước đây đã làm xong chưa?”

Chung Sở An chậc chậc hai tiếng, thì ra không chỉ phải viết báo cáo nghiên cứu, mà còn phải thiết kế tạo hình hoạt hình, vì vậy anh ta nói từ tận đáy lòng: “Em gái Mộc Hề, anh thật sự rất đồng cảm với em.”

Chung Sở An vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thì Phỉ đang nheo mắt nhìn anh ta, anh ta cảm nhận rõ ràng luồng khí nguy hiểm, nên lập tức đổi chủ đề: “Nhưng mà đây đều là công việc của em, cố gắng lên!”

Tô Mộc Hề nghẹn ngào không nói nên lời, rõ là cỏ đầu tường cũng không ngã nhanh như anh ta!

Hình ảnh hoạt hình đương nhiên là đã thiết kế xong, hơn nữa Tô Mộc Hề cũng rất có lòng tin, dù sao thì cũng đã có nguyên mẫu từ rất sớm rồi, hòa hợp cả đặc điểm ngoại hình và đặc điểm tính cách của mọi người, cô cảm thấy Thì Phỉ chắc hẳn sẽ hài lòng.

Mặt của Thì Phỉ bên A đầy vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, thật lâu sau cũng không lên tiếng. Tô Mộc Hề vốn tràn đầy tự tin cũng dần dần bắt đầu cảm thấy không ổn.

“Có thể là anh đã biểu đạt ý tứ không quá rõ ràng.”

“Sao?”

“Anh không muốn kiểu … mặt chân này.” Thì Phỉ dừng lại, cố gắng mô tả: “Cái kiểu đầu rất to, vai rất hẹp, vóc dáng rất lùn, tỷ lệ cơ thể hoàn toàn mất cân đối này.”

Tô Mộc Hề cố gắng hiểu mô tả của Thì Phỉ, “Chibi [2]?”

[2] Chibi: trong anime và manga dùng để miêu tả một phong cách vẽ nhân vật được cách điệu hóa ở mức độ cao, với một cơ thể ngắn chỉ ngang bằng kích cỡ của cái đầu, rất giống với kiểu “Siêu biến dạng” (kiểu nhân vật có đặc điểm nhỏ bé, mũm mĩm,chân tay mập mạp và cái đầu quá cỡ). Những nhân vật thường được chibi hóa nhằm mục đích tạo sự dễ thương, ngộ nghĩnh. Cách tạo hình nhân vật này được dùng nhiều cho các nhân vật anime và manga và rất phổ biến ở Nhật Bản.



Thì Phỉ không quá rõ nghĩa của từ Chibi, nên anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao thì là cái kiểu anh nói.”

Bên A lại đưa ra yêu cầu mới, người bỏ tiền chính là ba, Tô Mộc Hề có thể làm gì chứ? Chỉ có thể vẽ lại lần nữa.

Cuối cùng, Thì Phỉ còn nói: “Giữ lại bản này đi đừng đổi, có lẽ còn có công dụng khác.”

Tô Mộc Hề ngoan ngoãn đáp: “Vâng, ông chủ.”

Buổi tối, Thì Phỉ đưa Tô Mộc Hề về ký túc xá, anh theo Tô Mộc Hề xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra một bao lớn đồ ăn vặt.

Bị Thì Phỉ bóc lột một ngày, buổi tối lại đột nhiên nhận được nhiều đồ ăn vặt như vậy, Tô Mộc Hề rất không có tiền đồ mà cảm thấy có chút được sủng mà lo sợ.

Thì Phỉ nói: “Mua nhiều, cho em đấy.”

“Không thích hợp đâu.” Mặc dù Tô Mộc hề nói như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, tay đã không nhịn được mà đưa tới cầm lấy túi đồ ăn vặt.

“Không phải em nói mở shop bán đồ ăn vặt sao? Em hãy thử những thứ ngon nhất, lập danh sách những thứ được đề cử nhất và không được đề cử nhất.”

Bàn tay vừa đụng vào túi lại muốn rút lại, nhưng mà Thì Phỉ đã lanh tay lẹ mắt bắt được tay cô, treo túi đồ ăn vặt trên cổ tay cô.

Tô Mộc Hề mang theo một đống đồ ăn vặt trở về ký túc xá, thân là phụ nữ, đều có giác quan thứ sáu đặc biệt, Tam Tam và Hiểu Tình lập tức cảm thấy túi đồ ăn vặt này không hề đơn giản.

Tô Mộc Hề cười các cô ấy nghĩ quá nhiều, “Ông chủ của tớ định mở cửa hàng online bán đồ ăn vặt, bảo tớ thử món nào ngon, món nào không ngon.”

Tam Tam lục tới món khoai tây chiên cô ấy thích nhất, thuần thục mở gói: “Anh ấy không phải thành lập một chiến đội chuyên nghiệp sao? Sao lại muốn mở cửa hàng online?”

“Thiếu tiền.”

Hiểu Tình thì mở một gói bánh quy: “Bánh quy này rất ngon, nhiệt liệt đề cử.”

Sau đó lại hỏi: “Chúng ta mua thì có giảm giá không?”

“Chắc có chứ.”

Tam Tam nhai khoai tây chiên nói: “Thì Phỉ mở cửa hàng, không lo không có khách hàng, đám nữ sinh trong trường, có thể chống đỡ lượng tiêu thụ.”

Điều này cũng đã nhắc nhở Mộc Hề, khi đăng địa chỉ của cửa hàng trực tuyến lên diễn đàn, thì tổ chức một hoạt động mua đồ ăn vặt tặng chữ ký của Thì Phỉ, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ tăng vọt.

Kể từ đó, Tô Mộc Hề luôn có thể nhận được một túi đồ ăn vặt, dọa cô mỗi lần đều bắt bạn cùng phòng phải nói món nào ngon nhất, món nào không ngon nhất.

====

Mỗi ngày trong căn cứ đều là một khung cảnh náo nhiệt, các thành viên trong đội đều gấp rút tập luyện, Tô Mộc Hề mà không có lớp thì sẽ tới dùng máy vẽ, hoặc là viết báo cáo nghiên cứu, Chung Sở An tuyên bố cũng sẽ đến viết báo cáo, nhưng thật ra là dẫn bạn gái đến căn cứ ăn chùa uống chùa, tiêu của Thì Phỉ, tiết kiệm của mình, không có một chút khí chất của con nhà giàu.

Bầu không khí vẫn tiếp tục tốt đẹp yên bình, cho đến khi bị một cuộc điện thoại phá vỡ.

ATB lại giở trò cũ, định trước khi bắt đầu trận đấu khu vực, giải quyết tận gốc, đào quân chủ lực của WDF.

Nam Tụng, Cố Nam Sơn, Hà Ngộ liên tiếp nhận được cuộc gọi từ nhân viên ATB, tuyên bố vô cùng đánh giá cao biểu hiện của bọn họ trong trận đấu chia bảng, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện.

Bởi vì chuyện Lưu Hạo Vũ bị đào đi, nên bây giờ khi mọi người nhắc tới ATB đều hận đến nghiến răng, Nam Tụng và Cố Nam Sơn nhận được điện thoại đều từ chối không chút nghĩ ngợi, chỉ có Hà Ngộ, là không chỉ từ chối, mà còn trêu ghẹo đối phương. Bảo đối phương nói giá, hài lòng giá tiền mới đồng ý gặp mặt nói chuyện.

Bởi vì trước đó đã bị Nam Tụng và Cố Nam Sơn từ chối, nên lần này đối phương cũng có chút lo lắng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới dây dưa với Hà Ngộ, còn nói Hà Ngộ báo một cái giá trong lòng.

Vòng tới vòng lui từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến vấn đề chính, Hà Ngộ cũng không còn hứng thú tiếp tục, nên nói: “Dựa vào giá trị con người ông đây, nếu như không phải giá gấp mười lần Lưu Hạo Vũ, thì tôi sẽ không đi đâu.”

Đối phương nghe được lời này, không nói hai lời liền cúp máy.

Mọi người nghe xong rất vui vẻ, nhưng đều có chút chưa thỏa mãn.

Thạch Đầu nói: “Nhanh như vậy mà đã thỏa hiệp rồi, phải mặc cả với cậu chứ.”

Hà Ngộ nói: “Không chừng ngày mai sẽ đi tìm anh.”

Thạch Đầu lại rất tự biết mình: “Nhìn tôi đi, con mắt chó của bọn họ, không thể nhìn ra điểm độc đáo của lão tử đâu.”

Đúng như lời của Thạch Đầu, người của ATB không có gọi điện lại.

Mặc dù Thạch Đầu có đoán trước, nhưng thật ra vẫn có chút thất vọng: “Nghĩ ánh mắt của bọn họ kém, không ngờ tới lại kém như vậy, thật sự không gọi điện thoại cho tôi, mặc cả để cho tôi làm nhục một chút cũng được mà.”

Hà Ngộ hỏi Phùng Ly bên cạnh Nam Tụng: “Cậu nói xem, có phải bọn họ đã hối hận vì chấm dứt hợp đồng với cậu không?”

Phùng Ly gặm quả táo một cách dứt khoát, hừ lạnh nói: “Để cho bọn họ hối hận đến xanh ruột. Chắc chắn bọn họ còn đang hối hận vì chấm dứt hợp đồng với anh Chính, huấn luyện viên của đội bọn họ còn kém xa anh Chính, trận đấu năm ngoái nếu như không phải lão đại và anh Chính chống đỡ, thì làm sao có thể giành được hạng nhất? Những người này, có mắt như không!”

Nói đến đây, hứng thú của Hà Ngộ liền đến, hỏi: “Em vẫn luôn tò mò, tại sao Tần Du vừa tới, là liền đổi lão đại đi, bọn họ không biết là giữ lão đại lại thì phần thắng mới cao nhất sao?”

“Làm sao có thể không biết chứ? Nhưng mà Tần Du và lão đại đánh cùng vị trí, anh ta lại còn muốn ra sân, thì lão đại phải làm sao? Hơn nữa lúc đó, lão đại vẫn luôn kéo dài việc gia hạn hợp đồng với câu lạc bộ, đám người bên trên có chút bất mãn với anh ấy, cũng có chút đe dọa, ngay trong trận đấu vòng bảng đó, đã đổi lão đại đi.”

Thạch Đầu lại hỏi: “Nhưng mà tại sao lão đại lại không gia hạn hợp đồng với câu lạc bộ? Chẳng lẽ lúc ấy đã có kế hoạch thành lập đội của riêng mình.”

“Cụ thể thì em cũng không rõ lắm.”

Cố Nam Sơn vẫn luôn đã im lặng đột nhiên mở miệng nói, “Bởi vì anh ấy và ông nội Thì đã giao hẹn rồi, chỉ đánh hai năm, sau đó phải trở lại trường đi học.”

Hà Ngộ bừng tỉnh hiểu ra: “Thảo nào lần trước lão đại nói, anh ấy nghỉ thi đấu là vì đã hứa với gia đình.”

Cánh tay của Phùng Ly đụng Nam Tụng bên cạnh: “Chị giải quyết vấn đề đi học như thế nào?”

Nam Tụng lấy điện thoại ra chậm rãi nói: “Kỳ này cũng gần kết thúc rồi, học kỳ sau thì nghỉ học.”

Phùng Ly hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Tiếp tục học.”

Thạch Đầu xen vào nói: “Cậu đánh một năm thôi?”

Nam Tụng hỏi ngược lại: “Cậu có ý kiến?”

Thạch Đầu vội vàng lắc đầu, cách một lúc sau mới nói: “Cậu từ bỏ thể thao điện tử thì thật đáng tiếc.”

Hà Ngộ nói: “Chị Nam Tụng học rất giỏi, từ bỏ việc đi học cũng rất đáng tiếc. Thật ra thì, tiếp tục đi học hay tiếp tục đánh chuyên nghiệp, thì phải xem kế hoạch cuộc đời của mỗi người. Ví dụ như, kế hoạch cuộc đời của tôi chính là thể thao điện tử, sống là người của thể thao điện tử, chết là ma của thể thao điện tử.”

Phùng Ly không chút lưu tình phơi bày sự thật: “Ngoại trừ thể thao điện tử thì cậu cũng không còn con đường nào khác có thể lên kế hoạch.”

Hà Ngộ hỏi ngược lại cậu ta: “Đường cậu khác, thì cậu nói đi.”

Phùng Ly suy nghĩ một chút, nói: “Tôi với thể thao điện tử sống chết có nhau.”

Hà Ngộ bó tay, không phải mọi người đều giống nhau sao?

Thạch Đầu nói: “Thể thao điện tử là gió tôi là cát, quấn quýt bên nhau khắp chân trời góc biển.”

“Các cậu thật sự quá chua, không chịu nổi rồi.” Nam Tụng ngồi không nổi, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy đồ uống.

Hà Ngộ đụng Cố Nam Sơn vẫn luôn im lặng một cái: “Cậu thì sao?”

Cố Nam Sơn cau mày suy nghĩ một lúc, rất hợp tác nói: “Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì khó có gì có thể gọi là nước, ngoại trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây.” 

Nam Tụng quay đầu liếc nhìn đám người kia, vô cùng bất lực, lắc đầu cảm thán: “Đau lưng, đau lưng.”

Thạch Đầu không khỏi chậc chậc: “Quả nhiên vẫn nên học giỏi, câu này tôi đã nghe qua nhưng mà không biết có ý gì.”

Phùng Ly yếu ớt nói: “Em chưa bao giờ nghe qua.”

Hà Ngộ nói: “Vậy thì cậu chắc chắn chưa từng thấy Thiên Sơn Đồng Lão rồi [3].”

[2] Thiên Sơn Đồng Lão (天山童姥): Bà là một nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, chủ nhân Linh Thứu cung, có sở trường võ học Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng và Sinh Tử Phù. Bà yêu đơn phương Vô Nhai Tử và có mối hận bình sinh với Lý Thu Thủy. Đồng Lão chết vì kiệt sức sau khi quyết đấu với Lý Thu Thủy dưới hầm băng Tây Hạ.



Phùng Ly vỗ đùi: “Cái này thì em biết, trong Thiên Long Bát Bộ!”

Tô Mộc Hề vẫn đang im lặng vẽ tranh thì nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi bật cười. Cô muốn ghi lại đoạn nói chuyện này, nếu như vẽ ra thì sẽ rất thú vị.

Các thành viên của WDF dưới sự giựt giây của Chung Sở An, đều đã mở Weibo.

Hiệu ứng Weibo vô cùng rõ ràng, rất nhiều người hâm mộ đặc biệt đến.

Cố Nam Sơn đánh một trận thành danh sau trận đấu chia bảng, sau khi mở Weibo, lượng fan của cậu ấy đã tăng vọt lên 10.000 người, tốc độ tăng khiến đám Hà Ngộ đỏ mắt đến chết.

Hà Ngộ, Phùng Ly, Thạch Đầu nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí của Weibo, hận không thể phát trực tiếp một ngày ba bữa bữa cộng với tập thể dục buổi sáng, Nam Tụng và Cố Nam Sơn rất hiếm khi đăng Weibo, giống như chính bản thân.

Mặc dù số lần Nam Tụng và Cố Nam Sơn đăng bài có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng những người hâm mộ đều cầu xin, thúc giục bọn họ đăng bài cập nhật mỗi ngày phía dưới, còn nói bọn họ nên học tập ba thành viên khác của WDF, thậm chí còn thúc giục đến phía dưới Weibo của ba người còn lại, trong đó cũng xen lẫn không ít yêu cầu Thì Phỉ đổi Weibo mới.

Người hâm mộ cũng đặt cho Nam Tụng và Cố Nam Sơn một cái tên: Tổ hợp song Nam.

Song Nam vừa xuất hiện, người kia liền chết; lớp giữa đánh dã kết hợp, đánh đâu thắng đó.

Ngay cả quảng cáo cũng không cần, tiết kiệm được không ít tiền quảng cáo, Thì Phỉ thầm đặt cho Chung Sở An một cái đùi gà lớn.

Chung Sở An lại đề xuất đăng ký Weibo lấy danh nghĩa của chiến đội WDF, đăng một số động tĩnh mới nhất của chiến đội, cũng là một cơ hội tốt để giao lưu với người hâm mộ. Thì Phỉ cảm thấy không tệ, không chỉ thầm đặt cho Chung Sở An một cái đùi gà to, mà còn giao trách nhiệm quan trọng này cho Tô Mộc Hề.

Vì vậy, sau khi làm trợ lý, nhà thiết kế, nhà phân tích, Tô Mộc Hề lại trở thành tiểu tỷ tỷ quản lý Weibo chính thức.

Ba người còn lại rất tức giận với độ nổi tiếng của Song Nam, bọn họ cũng thành lập một tổ hợp, đặt tên là: Đường dài biết sức ngựa.

Tốt xấu của cái gọi là đường đi phải xa mới biết sức ngựa, thì phải sau nhiều cuộc thi mới hiểu được tầm quan trọng của ba chúng tôi là như thế nào! Tiện thể còn thêm một bức ảnh chụp ba con đại bàng đang giang cánh, thể hiện tinh thần.

Loại bài đăng hài hước như thế này trên Weibo, lại thành công thu hút thêm rất nhiều người hâm mộ cho WDF.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ba ba Mã Nghị: Cố tình mua đồ ăn vặt cho Mộc Hề, mà còn không thừa nhận.

Thì Phỉ: Im lặng.

Ba ba Mã Nghị: Tôi thấy cậu không muốn ở với Mộc Hề lắm!

Thì Phỉ: … Ba, con sai rồi.

====

Tôi cần nhắc lại một lần nữa, câu truyện này xảy ra vào năm 2012, khi đó mua sắm trực tuyến chưa phổ biến như bây giờ, một số người còn chưa hiểu đầy đủ về mua sắm trực tuyến, chẳng hạn như Thì Phỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK