Món khoai tây hầm thịt bò nổi tiếng ở căng tin số ba quả nhiên đã bị giành hết, Tô Mộc Hề và Thì Phỉ tùy tiện chọn một vài món, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Mỗi lần chỉ cần Thì Phỉ xuất hiện, đều sẽ gây ra một chút náo loạn. Tô Mộc Hề đã quen với việc này từ lâu, đã luyện được bản lĩnh mặc cho bạn nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống thì cô cũng có thể xem như không có chuyện gì mà ăn uống. Thì Phỉ là chuyên gia không đếm xỉa đến những lời đàm tiếu của người khác.
Cũng như thường lệ Thì Phỉ ăn rất nhanh, sau khi ăn xong thì vừa cầm điện thoại, vừa chờ Tô Mộc Hề. Đợi Tô Mộc Hề ăn xong, Thì Phỉ chồng hai đĩa cơm lên nhau, một tay bưng, một tay cầm tay Tô Mộc Hề, ở dưới con mắt của mọi người, nghênh ngang rời khỏi căng tin số ba.
Trên đường đến căn cứ, Thì Phỉ không nói lời nào, Tô Mộc Hề cũng không dám chủ động nhắc tới.
Lúc bọn họ vừa mới ăn xong, những lời bàn tán xung quanh lờ mờ lọt vào tai. Chuyện xâm phạm quyền dường như đã được truyền ra, ngay cả đám bạn học bên cạnh cũng biết.
Thì Phỉ vẫn luôn là một “thần tượng chất lượng cao”, vết nhơ xâm phạm quyền này chắc chắn sẽ làm tổn hại hình ảnh của anh, hơn nữa sẽ như hình với bóng.
Thì Phỉ đậu xe ở ga ra dưới hầm, Tô Mộc Hề cởi dây an toàn ra, phát hiện Thì Phỉ không nhúc nhích, nên nghiêng đầu hỏi anh: “Anh không đi lên sao?”
“Anh có một cuộc hẹn, sẽ quay lại sau.”
“Vậy anh lái xe cẩn thận.”
“Yên tâm đi.”
Tô Mộc Hề gật đầu, có chút do dự: “Vừa nãy ở căn tin số ba…”
Thì Phỉ đã đoán được cô muốn nói gì, nên ngắt lời cô nói: “Không cần lo lắng cho anh, người ngoài nghĩ anh như thế nào, anh không quan tâm. Lần này đúng là chúng ta sai, bất kể là hiểu luật mà phạm luật, thì vẫn là không hiểu luật, chúng ta đã sai rồi, không cần giải thích gì cả. Bây giờ việc phải làm là chấn chỉnh tâm trạng, đối mặt với khó khăn, binh đến thì tướng ngăn nước đến thì đất chặn.”
Lời của Thì Phỉ, rất chạm đến Tô Mộc Hề, cũng rất cảm thấy có lỗi với anh, cô biết anh không quá dễ dàng, trước áp lực to lớn kia, mà còn cố gắng không tạo áp lực cho cô.
Cô dang hai cánh tay với anh, Thì Phỉ nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên, mím môi cười nhẹ một cái, rồi nghiêng người ôm cô vào lòng.
Thì Phỉ vuốt tóc cô: “Bà chủ, nhớ làm tốt việc trấn an giúp anh.”
“Ông chủ yên tâm đi, anh xông pha chiến đấu ở phía trước, em sẽ vì anh mà bảo vệ gia đình ở phía sau.”
Vừa nói xong, thì Tô Mộc Hề phát hiện lời này có chút không đúng, hình như quá mất tự nhiên, muốn giải thích: “Ý em là… Ừm…”
Lời của cô bị Thì Phỉ nuốt hết. Dưới thế tiến công dịu dàng của anh, cô đã vứt mũ sắt quăng áo giáp. Không biết qua bao lâu, anh cuối cùng cũng chịu tha cho cô, cô ngã vào vòng tay anh thở hổn hển.
Anh cắn nhẹ vành tai cô: “Mộc Hề, có em, anh rất hạnh phúc.”
====
Mọi người trong căn cứ vừa ăn trưa xong, dì giúp việc đang dọn bàn, lúc đi vào Tô Mộc Hề lên tiếng chào dì ấy, dì ấy thấp giọng gọi cô: “Hôm nay sao vậy? Bọn họ hình như đều không được vui vẻ lắm.”
“Trận đấu sắp bắt đầu, áp lực lớn.”
“Đồ ăn dì nấu cũng không ăn hết, không biết có phải là chê đồ dì làm không ngon hay không?”
“Không có, dì đừng nghĩ nhiều.” Tô Mộc Hề mỉm cười an ủi dì giúp việc. Vừa xoay người, thì lại thở dài một hơi.
Đang trong giờ nghỉ trưa, nhưng mọi người đều cùng nhau ngồi vào chỗ của mình, nhìn chằm chằm vào máy tính, tập trung tinh thần.
Hà Ngộ thấy Tô Mộc Hề trước, lập tức đứng lên hỏi: “Chị có thấy lão đại không? Lão đại có nói gì với chị không?”
Những người khác cũng trông ngóng nhìn cô, đều đang đợi tin mới nhất từ cô.
Tô Mộc Hề đã nghĩ sẵn trong đầu: “Mọi người đừng lo lắng, lão đại đã tìm được luật sư rồi, luật sư sẽ toàn quyền xử lý chuyện này, mọi người yên tâm huấn luyện là được.”
Nam Tụng: “Sẽ ảnh hưởng đến việc tham gia giải đấu của chúng ta sao?”
Thạch Đầu: “Luật sư nói yêu cầu chúng ta bồi thường tổn thất cho Phi Tấn.”
Phùng Ly: “Có phải chúng ta không có tiền không?”
Mọi người nhao nhao hỏi về điều này, Tô Mộc Hề kiên nhẫn trả lời từng người một: “Tạm thời không nghe nói sẽ ảnh hưởng đến trận đấu tiếp theo, lão đại bảo tôi chuyển lời nói với mọi người tập luyện thật tốt. Không giấu gì mọi người, chúng ta vẫn còn nhiều tiền, mở cửa hàng trực tuyến chỉ là lo trước tính sau thôi. Ngoài ra, việc bán đồ không phải đã kiếm được chút tiền sao? Bồi thường cho Phi Tấn vẫn được.”
Hà Ngộ: “Cửa hàng trực tuyến còn mở không?”
Tô Mộc Hề: “Đương nhiên phải mở! Đồ thiết kế lấy khỏi kệ, nhưng không phải còn có những sản phẩm khác hay sao?”
Thạch Đầu: “Thế danh tiếng của lão đại thì sao? Chuyện xâm phạm quyền đều đã truyền ra.”
Tô Mộc Hề nhớ đến lời Thì Phỉ vừa mới nói, lòng khẽ đau, cố gắng mỉm cười nói: “Những thứ thanh danh hư vô ấy, anh ấy sẽ không để ý tới, mọi người cũng không cần để ý tới, suy nghĩ của người ngoài chúng ta không thể kiểm soát được, cứ là chính mình là được.”
Nam Tụng gật đầu: “Đúng vậy, Mộc Hề nói đúng.”
Mọi người dường như đều không sao cả, Tô Mộc Hề thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nam Sơn vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Huấn luyện chứ?”
Hà Ngộ: “Huấn luyện! Nào! Làm tổn thương nhau đi!”
Đội trưởng Thạch Đầu lên tiếng: “Kiểm tra tốc độ tay một lần.”
“A a a a!”
“Lại kiểm tra!”
Hà Ngộ, Phùng Ly lần lượt khóc trong tuyệt vọng.
Tô Mộc Hề nhìn mọi người khôi phục lại trạng thái phấn khởi, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô nhìn thời gian, đi ra căn cứ, tới chỗ Đa Lan.
Sau khi ra mắt cửa hàng trực tuyến, mỗi tháng Tô Mộc Hề đều lập báo cáo tài chính, tính toán thu nhập, lợi nhuận hàng tháng rõ ràng, thuận tiện cho việc khai thuế. Đám Đa Lan bình thường tiếp nhận đơn đặt hàng còn ổn, nhưng gặp những con số này thì đều choáng váng đến đầu óc rối mù.
Tô Mộc Hề bận rộn cả một buổi chiều, kiểm kê hàng tồn kho, tính toán thu nhập, tính toán lợi nhuận của những món đồ merch kể từ khi đưa lên mạng.
Trước mắt, merch trong tiệp tạp hóa của WDF có tổng cộng 5 loại, áo thun, lịch bàn, miếng lót chuột, ốp lưng điện thoại, ly nước, áo thun là bán chạy nhất, tiếp đến là ốp lưng điện thoại, lịch bàn, ly nước, miếng lót chuột. Mỗi tháng ước chừng bán được 5000 đơn hàng, thu nhập hàng tháng khoảng 100.000, tung lên mạng chưa đầy hai tháng, tổng thu nhập khoảng 150.000.
Tinh Tinh: “Thật sự phải dừng lại sao?”
“Ừm.”
“Thật là đáng tiếc.”
Tô Mộc Hề cười không nói gì, món lợi bất chính của xâm phạm quyền, sớm muộn gì cũng phải đổ.
Chẳng qua là với mức thu nhập 150.000 tệ, thật sự đủ để bồi thường cho Trò chơi Phi Tấn sao? Một công ty lớn như Phi Tấn, lòng tham chắc chắn rất lớn.
Kể từ khi nhận được tin từ Phùng Ly, Đa Lan cùng với Tinh Tinh và Tiểu Ngọc vẫn luôn bận rộn với việc hoàn tiền, hủy đơn đặt hàng, giải quyết các thắc mắc của khách hàng.
Khách hàng mua merch về cơ bản đều là người hâm mộ của chiến đội, đã đặt hàng trả tiền, đang trông ngóng đợi merch về tới tay, thì bất ngờ được thông báo là sẽ được hoàn tiền, về cơ bản thì ai cũng muốn hỏi tại sao. Có một số người tìm hiểu từ trên mạng biết được chuyện xâm phạm quyền, còn hỏi là có phải bởi vì xâm phạm quyền hay không.
Bởi vì trước đó Tô Mộc Hề đã thông báo, các câu hỏi liên quan đến chiến đội đều không được trả lời, cho nên Đa Lan và những người khác đều im lặng, chỉ nói là nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, nguyên nhân cụ thể thì bọn họ cũng không biết.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đa Lan, Tinh Tinh và Tiểu Ngọc cũng không biết nguyên nhân cụ thể tại sao các sản phẩm merch lại không được bán nữa là gì, chỉ là cảm thấy, những sản phân rất tốt nói không bán là không bán nữa, thì thật sự rất tiếc, phải biết những sản phẩm merch này là những sản phẩm bán chạy nhất trong cửa hàng!
Tô Mộc Hề tính toán xong, lại kiểm kê toàn bộ một lần nữa, bận rộn đến buổi tối, ngay cả bữa tối cũng là Đa Lan đem từ căn cứ về cho cô.
====
Sau khi tạm biệt Tô Mộc Hề, Thì Phỉ đi gặp Thì Lý, tại văn phòng của ông ấy bên bờ sông.
Nước sông chảy từ bắc xuống nam rồi hướng về phía đông, bào mòn bờ đông thành hình cái miệng, ba mặt đều là nước, giống như bán đảo trên đất bằng, cho nên giá đất rất đắt, công ty chọn nơi đây thì dù không giàu thì cũng sang, văn phòng của Ôn Tu Viễn cũng ở gần đây.
Phà trên sông thỉnh thoảng vang lên tiếng còi, Thì Phỉ thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Ôn Tu Viễn.
Nhìn thấy Thì Phỉ đang nghịch điện thoại, Thì Lý đột nhiên cao giọng: “Ba nói con có nghe hay không?”
Thì Phỉ cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Nghe.”
Thì Lý nói ông ấy sẽ tìm cách giải quyết vấn đề này, nhưng Thì Phỉ phải giải tán chiến đội.
Thì Phỉ nói tiếp: “Không thể.”
Thì Lý miễn cưỡng đè nén máu chảy thẳng lên trán, nhẫn nại nói: “Nếu con không chịu, thì bán nó đi.”
“Con sẽ không bán.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Lý cũng không nhẫn nại được nữa, chỉ vào mũi của Thì Phỉ hét lên: “Tại sao con lại hồ đồ ngu xuẩn như vậy? Vì cái ước mơ thể thao điện tử kia của con, mà tự biến mình thành cái dạng gì? Con là người học luật, nhưng hiểu luật mà lại phạm luật, hôm nay dám vì kiếm tiền mà đi xâm phạm quyền, thì ngày mai có phải muốn giết người phóng hỏa không?”
“Con ở trong mắt ba là loại người này sao?” Thì Phỉ hỏi ngược lại, bỗng cười ra tiếng: “Thật ra thì ba nên nghĩ lại đi, con thất bại như vậy, cũng là bởi vì ba và mẹ giáo dục tốt.”
Thì Lý vô cùng tức giận, ở trên tòa án ông ấy là một luật sư khua môi múa mép, nhưng khi đối mặt với Thì Phỉ, ông ấy chỉ là một người cha nóng nảy. Hy vọng con trai mình là người thành đạt, nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Thì Phỉ đứng lên, anh đã cao hơn Thì Lý rất nhiều, Thì Phỉ, đứa con mà ba mẹ mong đợi như ngắm trăng ngắm sao đã trưởng thành, anh không còn cần sự quan tâm của bọn họ nữa, càng không cần sự “Vì tốt cho con” của bọn họ.
“Hôm nay ba bảo con tới, nên con mới tới, con chưa từng nói muốn từ bỏ WDF, con sẽ không giải tán nó, càng không bán nó đi. Nếu như ba cảm thấy con làm ba mất mặt, thì ba có thể không nhận con, hoặc là vạch rõ quan hệ với con, con không sao cả. Nếu như ba cho rằng xâm phạm quyền sẽ ảnh hưởng đến danh dự trì hoãn sự phát triển trong tương lai của con trong gới pháp luật, vậy thì ba càng không cần phải lo lắng, bởi vì con, tuyệt đối sẽ không bước vào giới của ba.”
Thì Lý cảm thấy trong lòng rất đau, Thì Phỉ thật sự rất giỏi trong việc nói gì đó khiến cho ông ấy tức giận khó chịu.
Thì Lý vuốt ngực để bình tĩnh lại, giọng điệu có chút trống rỗng: “Những năm này ba đã vì con, mà hao tốn bao nhiêu tâm tư, trải đường cho con.”
Thì Phỉ cười nhạt: “Ba vì con mà trải đường? Ba là vì lòng hư vinh của ba mà trải đường thôi.”
Thì Lý sửng sốt: “Con nói cái gì?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ba chỉ muốn để cho con trở thành dáng vẻ mà ba muốn, mà hai người chưa bao giờ hỏi qua con muốn cái gì. Con là người, không phải là đồ vật, không phải ba ép buộc con thế nào thì con đều phải chấp nhận.”
“Không có bậc cha mẹ nào là không lo nghĩ cho con của mình cả. Bao gồm cả ba và mẹ của con! Ba thừa nhận, ba hơi khắt khe với con, nhưng mà tất cả những gì ba làm cũng là để cho con có một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Con không cần, tương lai của con tự con sẽ tạo dựng.”
“Làm sao tạo dựng? Con lấy gì tạo dựng? Chỉ dựa vào chút tiền xâm phạm quyền danh không chính ngôn không thuận mà tạo dựng tương lai của con?”
“Ba nói thế nào thì thế đó.” Thì Phỉ cảm thấy đã không cần ở lại lâu hơn nữa, cho nên cũng không muốn nói nhiều.
Ở trong mắt của Thì Lý, chỉ nhìn thấy anh không có việc làm mà chơi game, xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ của người khác, chưa bao giờ nhìn thấy anh bỏ ra bao nhiêu vất vả và cố gắng, vài ba câu đã phủ định toàn bộ sự cố gắng của anh, thậm chí là miệt thị, phỉ nhổ sự cố gắng của anh.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Phỉ xoay người đi về phía cửa văn phòng, thời điểm tay anh chạm vào tay vịn cửa, anh dừng lại một chút, sau đó xoay người nói thêm: “Con sẽ không từ bỏ thể thao điện tử, đời này cũng sẽ không.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của Thì Lý, Thì Phỉ nhận được một tin nhắn từ Ôn Tư Viễn: Anh đang ở văn phòng, em tới đi.
Lần trước Thì Phỉ đến công ty của Ôn Tu Viễn, đã đợi chừng bảy tiếng trong phòng họp mới thấy được anh ấy, hôm nay thì khác, cửa văn phòng của Ôn Tu Viễn đã rộng mở cho anh, Ôn Tu Viễn còn đặc biệt dặn dò Cố Du Nhiên, không phải là chuyện quan trọng thì đừng làm phiền anh ấy.
“Em ngồi một lát đi, anh còn có hai bản tài liệu phải xem.” Ôn Tu Viễn ở phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn Thì Phỉ, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Tầm nhìn văn phòng của Ôn Tu Viễn tốt hơn Thì Lý, phong cách tổng thể cũng thời trang và đơn giản hơn, so với lối trang trí rầy rà phức tạp của Thì Lý, thì văn phòng chứa đầy tranh và thư pháp cổ này trông thoải mái hơn nhiều.
Lúc ở chỗ Thì Lý Thì Phỉ đã kìm nén cơn giận trong lòng, bây giờ ngồi trong văn phòng của Ôn Tu Viễn, anh vẫn cảm thấy bực bội, ngồi như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái. Hai cánh tay của anh để ra lưng ghế salon, hai chân duỗi thẳng ngồi đến tê một lúc, rồi lại bắt chéo hai chân, nhưng một lúc sau lại để xuống, anh không tìm được tư thế thoải mái, nên nằm cong người trên ghế salon.
“Trên người em có gai?” Ôn Tu Viễn liếc anh một cái, nói.
Thì Phỉ: “Muốn hút thuốc.”
Ôn Tu Viễn làm cử chỉ tùy thích, Thì Phỉ mới như trút được gánh nặng, móc từ trong túi một điếu thuốc và bật lửa.
Thì Phỉ chú ý tới trong văn phòng có một quầy bar nhỏ, còn có một tủ rượu cao hơn một thước. Anh chỉ vào tủ rượu hỏi Ôn Tu Viễn: “Có thể uống rượu không?”
“Tự chọn đi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Phỉ lập tức bật dậy khỏi ghế salon, đi hai bước đến cạnh tủ rượu, chọn một chai rượu đỏ La Romance-Conti.
Thì Phỉ ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng ngón tay thon dài cầm đồ khui lên, mở nắp chai một cách quen thuộc, rót cho mình một ly. Ôn Tu Viễn đúng lúc giải quyết xong công việc đi ra khỏi bàn làm việc, Thì Phỉ nâng ly về phía anh ấy: “Uống không?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ôn Tu Viễn lắc đầu: “Trong giờ làm việc không được uống rượu.”
Ôn Tu Viễn đi tới trước salon ngồi xuống, Thì Phỉ cũng cầm rượu đi sang ngồi, anh uống một ngụm rượu, cũng không có vội vàng nuốt xuống, mà để cho rượu hoàn toàn tiếp xúc miệng, sau khi rượu xuống, thì giữa răng môi có mùi hương trái cây mát lạnh.
“Chuyện xâm phạm quyền anh đã nghe nói, anh đã hỏi thăm một chút, bọn họ rất coi trọng sự kiện lần này.”
“Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tiếp tục thi đấu của đội em, thì những thứ khác đều không thành vấn đề.”
“Bọn họ yêu cầu bồi thường bao nhiêu?”
Thì Phỉ đưa ra năm ngón tay, cười khúc khích: “Sư tử há miệng, em nào có nhiều tiền như vậy? Buổi sáng em đã đến công ty môi giới, định bán nhà.”
Thì Phỉ cố ý nói như vậy, là muốn xem phản ứng của Ôn Tu Viễn, dù sao cũng đã cầm 3 triệu từ chỗ của anh ấy để thế chấp nhà, bây giờ anh lại bán nhà đi, thì tương đương với việc vi phạm hợp đồng, nhưng mà Ôn Tu Viễn hình như không có phản đối gì.
“Cậu tìm em à?” Ôn Tu Viễn hỏi.
“Trước khi tới đây em vừa mới ra khỏi văn phòng của ông ấy, vẫn là kiểu cổ hũ.”
“Ông ấy cũng là quan tâm đến em.”
Thì Phỉ nhăn mũi: “Ông ấy chỉ muốn kiểm soát em.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ôn Tu Viễn: “Anh không phủ nhận, làm cha mẹ thì hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có loại suy nghĩ này, nhưng mà theo như bọn họ thì đây không phải gọi là kiểm soát, mà đứng ở góc độ của bọn họ mà nói, thì con đường này có thể sẽ làm cho em tốt hơn thôi.”
Thì Phỉ hỏi ngược lại, “Anh có thể chấp nhận bị đánh loại chiêu bài thực tế muốn kiểm soát anh nhưng lại dưới danh nghĩa tốt cho anh sao?”
Ôn Tu Viễn mỉm cười lắc đầu một cái. Nếu không thì bây giờ anh ấy sẽ không ngồi ở văn phòng đối diện sông, mà là đang bận rộn ở một vị trí công chức.
Thì Phỉ lắc nhẹ ly rượu, nhìn dòng sông lấp lánh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ dần dần bay xa: “Từ nhỏ bọn họ đều không quan tâm đến em, nhưng luôn sắp xếp cuộc sống của em, sắp xếp cho em đến đủ lớp dạy kèm, lớp năng khiếu, mà chưa bao giờ hỏi em có thích hay không. Bọn họ dường như đã hiểu sai điều gì đó, cho rằng chỉ cần cho em một môi trường giáo dục đủ tốt, là tốt cho em. Bọn họ chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho em, lời hứa dẫn em đi chơi cũng chưa bao giờ thực hiện.” Thì Phỉ dừng lại một chút, “Em nhớ lần đầu tiên em đến sân chơi, vẫn là anh dẫn em đi. Trước đó, em đã nghe các bạn cùng lớp thảo luận về sân chơi, anh cũng không biết là em đã ghen tị như thế nào đâu.”
“Mấy năm em vừa mới bắt đầu chơi game đó, em thường xuyên trốn học, cô giáo gọi điện về nhà, ông nội bà nội mặc dù mắng em nhưng đều giúp em giấu bọn họ. Sau đó hai người bọn họ vẫn biết được, em đã không gặp bọn họ cả một tháng, nhưng tối đó họ lại cùng nhau xuất hiện, lúc đầu thấy bọn họ em còn rất vui, nhưng sau đó em mới biết được, bọn họ đặc biệt về để giáo huấn em. Anh một câu, em một câu dạy dỗ em, còn giận cá chém thớt ông bà nội, nói bọn họ không quản lý em tốt.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Những lời này em rất không thích nghe, hóa ra bọn họ sinh em ra lại không muốn nuôi sao? Nuôi hoàn toàn là trách nhiệm của người khác, cha mẹ chết rồi sao? Kể từ lúc đó em bắt đầu không còn ôm hy vọng với hai người bọn họ, quả cân đối với bọn họ đã chết, nên đừng đánh chiêu bài muốn tốt cho em mà yêu cầu em nữa, không có cửa đâu.”
Nói đến đây, Thì Phỉ vẫn cảm thấy tức giận, anh cầm ly lên, uống cạn một ngụm, nhưng vẫn không kìm nén được cảm xúc trong lồng ngực.
Ôn Tu Viễn kiên nhẫn lắng nghe những lời oán trách và than phiền của Thì Phỉ, trước đó, anh ấy chưa bao giờ nghe Thì Phỉ nói nhiều như vậy. Là một hậu bối, anh ấy rất khó để đánh giá hành động của các trưởng bối có phù hợp hay không, nhưng theo quan niệm của anh ấy, nếu đã đưa con cái vào thế giới này, thì phải có nghĩa vụ và trách nhiệm đồng hành cùng chúng. Quá trình này có thể sẽ rất rườm rà lại tẻ nhạt, nếu thật sự cảm thấy lực bất tòng tâm, thì tốt hơn hết là không nên có con. Ví dụ như anh ấy, anh ấy biết mình sẽ không là một người cha tốt, cho nên sẽ không có hoạch định liên quan đến con cái trong cuộc sống của mình.
“Thật ra thì anh vẫn luôn rất muốn hỏi em, em lựa chọn con đường thể thao điện tử này, là vì đối nghịch với bọn họ sao?”
Thì Phỉ nhìn Ôn Tu Viễn: “Đương nhiên không phải, em không có lý trí như vậy sao?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khẩu khí của Thì Phỉ chậm lại tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, em không phủ nhận lúc ban đầu chơi là vì cố tình đối nghịch với bọn họ một chút, bọn họ càng bắt em học, thì em càng muốn đi chơi. Trước kia em hoàn toàn không biết mình thích gì, lớp học thêm, lớp học toán Olympic, lớp học đàn piano vân vân, em chỉ làm theo sự sắp xếp của bọn họ, nhưng mà không thích một chút nào, cho đến khi em gặp thể thao điện tử, mọi người đấu vô cùng vui vẻ, đó là sự thật. Thật ra thì, em hoàn toàn không quan tâm người ngoài nghĩ em như thế nào, bọn họ nói em không làm việc đàng hoàng cũng được, chìm đắm trong trụy lạc cũng được, em chỉ muốn bản thân được hạnh phúc. Nhưng mà sau đó, em thấy rất nhiều người ngã bầm dập khắp người trên conđường này, thể thao điện tử chịu đựng quá nhiều ánh mắt dị nghị, phụ huynh xem thể thao điện tử như rắn độc, thậm chí có đứa trẻ còn mất mạng chỉ bởi vì không nhận được sự hướng dẫn chính xác. Em không thể thờ ơ nữa, em nhất định phải làm gì đó cho thể thao điện tử.”
“Nếu như không có chuyện xâm phạm quyền này, thì tiếp theo em định làm gì?”
“Mở cửa hàng trực tuyến chỉ là kế tạm thời của em, bởi vì em cần phải có đủ tiền để điều hành chiến đội, cũng phải có đủ tài chính để làm những việc khác mà em muốn làm. Nhưng mà sau khi mở cửa hàng rồi mới biết, cửa hàng trực tuyến thật sự không lãi mấy, hơn nữa còn rất vất vả, số tiền kiếm được ít ỏi đến nỗi không đủ duy trì chiến đội chứ đừng nói đến việc khác.” Thì Phỉ thở dài: “Nếu như không có xâm phạm quyền, em sẽ nghĩ cách để có được quyền đại lý Berry tại Trung Quốc, anh biết Berry chứ?”
Ôn Tu Viễn gật đầu: “Làm bàn phím, thương hiệu có mấy chục năm lịch sử của Đức.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Giới chơi game chuyên nghiệp về cơ bản đều dùng thương hiệu bàn phím này, nhưng ở quốc nội lại không có kênh mua hàng chính thức nào. Năm ngoái khi em sang Đức thi đấu, người của công ty của bọn họ và em đã gặp mặt, họ muốn mời em làm người phát ngôn, lúc ấy em đã từ chối, nhưng mà vẫn giữ lại phương thức liên lạc của người đó. Trước đó vài ngày em đã liên lạc với bọn họ, hy vọng nhận được quyền phân phối ở khu vực Trung Quốc, bọn họ hẹn em tháng này đến Berlin thảo luận chuyện hợp tác.” Thì Phỉ cười khổ, nhún vai: “Sư tử Phi Tấn đã mở miệng, đòi bồi thường 5 triệu, em táng gia bại sản cũng không bồi thường đủ, mà cho dù lấy hết tiền ra giải quyết chuyện của Phi Tấn, thì làm sao còn tiền để lấy được quyền đại lý?”
“Nếu như em có thể có được quyền đại lý, thì bước tiếp theo là gì?”
Thì Phỉ suy nghĩ một chút: “Nhận được quyền đại lý, đồng nghĩa với việc có nguồn thu nhập ổn định, em có thể không cần quá lo lắng về hoạt động của chiến đội. Bước tiếp theo phải làm, là truyền bá thể thao điện tử ra ngoài như thế nào. Thể thao điện tử nói chung trong mắt của hầu hết mọi người là chơi game không đàng hoàng, cần phải thông qua một kênh để mọi người dần dần nhận ra thể thao điện tử là một môn thể thao, một nghề, cũng giống như có một số người sinh ra liền thích hợp chơi bóng đá, chơi bóng rổ vậy, có một số người sinh ra liền thích hợp với thể thao điện tử, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng giống như các vận động viên chuyên nghiệp vậy, cần được tôn trọng.”
Ôn Tu Viễn trực tiếp nắm được điểm mấu chốt: “Kênh gì?”
“Điểm quan trọng hạn chế sự phát triển của thể thao điện tử là các chương trình truyền hình không cho phép phát sóng trực tiếp, tiếp sóng các sự kiện thể thao điện tử, truyền thông chính thống không công nhận, đối với thể thao điện tử mà nói thì là một đòn đả kích chí mạng. Nhưng mà không sao, chúng ta có thể tạo ra các phương tiện truyền thông để truyền bá thể thao điện tử, giải quyết con đường xem trận đấu.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Theo anh biết, thì trên thị trường đã có một số kênh có thể xem các trận đấu trực tiếp.”
“Đúng, nhưng mà những cái đó đều không phải là chương trình phát sóng trực tiếp trận đấu chuyên nghiệp, mở kênh phát sóng trực tiếp trận đấu dưới dạng truyền hình trực tiếp hoặc video trên trang web, chất lượng trận đấu không tốt, bình luận cũng không chuyên nghiệp, xem trận đấu hoàn toàn không có chút hứng thú gì, hơn nữa có nhiều trận đấu quan trọng sẽ bởi vì vấn đề bản quyền mà không thể nào phát trực tiếp hoặc tiếp sóng. Chúng ta cần phải có một nền tảng cho thể thao điện tử chuyên nghiệp, phát sóng trực tiếp và tiếp sóng các trận đấu khác nhau một cách chuyên nghiệp.”
Thì Phỉ dừng lại một chút, nói tiếp: “Trên nền tảng đó còn có thể thêm vào một số yếu tố khác. Ví dụ như em là một người mới, muốn nhanh chóng học cách chơi game, thì làm thế nào? Chính là cần một kênh, cho những người mới có cơ hội được chơi, cũng để cho những người có nhu cầu được học hỏi. Hoặc lúc chơi game mệt, thì muốn xem người khác chơi, thay đổi tâm trạng một chút.”
Nói hơi nhiều, nên miệng vô cùng khô, Thì Phỉ đứng dậy đến quầy bar lấy một chai nước lọc, sau đó lại bước đến salon ngồi xuống: “Thế nào? Anh có hứng thú không?”
Ôn Tu Viễn ôn hòa cười một tiếng, nhưng mở miệng ra lại vừa thẳng thừng vừa sắc bén: “Em vừa không có công nghệ, vừa không có dữ liệu thị trường chính xác, nói trắng ra thì chỉ có một ý tưởng, mà người có ý tưởng như vậy rất nhiều, cho nên, tại sao anh phải đầu tư cho em?”
Thì Phỉ không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao đây mới là Ôn Tu Viễn mà anh biết, điềm tĩnh khôn ngoan, ánh mắt tàn nhẫn không chút lưu tình.
“Chuyện đăng ký công ty thế nào?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Phỉ uống một ngụm nước, gật đầu nói: “Đăng ký xong rồi, phạm vi kinh doanh khá rộng.”
Thì Phỉ đã bỏ ra một chút tiền, tìm đại lý đáng tin cậy, đăng ký với số vốn là 50 triệu. Tên công ty là do Tô Mộc Hề đặt, cô nói đã tìm đại sư tính rồi, rất cát lợi, rất hợp với WDF.
“Tên gì?” Ôn Tu Viễn hỏi.
” Wāndòufú.” [1]
[1] Nguyên văn là 豌豆芙, trong đó 豌豆 (wāndòu) có nghĩa là đậu Hà Lan, và 芙 (fú) nghĩa là hoa sen. Thật ra chỗ này Mộc Hề đặt tên sao cho đọc giống như từ Wonderful – tên của WDF. Nếu mình để dịch nghĩa ra thì sẽ rất kỳ, nên mình sẽ để như trên nhé.
Ôn Tu Viễn mỉm cười, gật đầu nói: “Tốt lắm, rất đáng yêu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thì Phỉ: ” Wāndòufú là tìm đại sư nào coi vậy?”
Tô Mộc Hề trầm ngâm một lát: “Trang web đặt tên tính, 99,5 điểm đó!”
Thì Phỉ: “…”
Tô Mộc Hề: “Rất hợp với Wonderful phải không?”
Thì Phỉ: “… Phải.”