• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Khiết thực sự quá gầy, làn da xanh xao trắng nhợt trông giống người không được khỏe. Vì vậy khi cô mặc bộ sườn xám này, nhìn từ đằng sau thanh thoát mảnh mai, lớp trang điểm thực sự quá tinh xảo đến nỗi một người tinh mắt như Lục Phong cũng mất mười giây nhầm lẫn.

Lớp trưởng đứng ở ngoài cửa chờ Vu Khiết, cô nhìn thấy phản ứng kinh ngạc xen lẫn hốt hoảng của Lục Phong liền cười nhạo gã một phen, “Ngạc nhiên lắm đúng không? Không ngờ cô bé xấu xí khi trang điểm và mặc váy vào lại xinh đẹp đến như vậy.”

Lục Phong còn chưa kịp phản bác đã thấy Vu Khiết không nói năng gì cụp mắt cúi xuống lướt qua gã, thậm chí còn không thèm liếc lấy gã một cái.

Lục Phong khó chịu, gã bực dọc lẩm bẩm, “Dù gì cũng có một chút quen biết, vậy mà một cái liếc mắt hay chào hỏi đều bị lạnh lùng lơ đi.”

Vu Khiết một bước thành ba bước nhanh chóng chạy về lớp học, cô kiếm một góc khuất không có ai ở đó liền nhanh chóng ngồi xổm xuống vùi đầu vào chân. Vu Khiết chưa bao giờ cảm thấy giận dữ và xấu hổ như bây giờ, thế mà lại để cho Lục Phong nhìn thấy bộ dạng khó coi nhất của cô.



Lúc lễ hội đang diễn ra, Vu Khiết được phân công làm người chào mời khách hàng nhưng mọi người không ai nhớ rằng bản thân Vu Khiết vốn là người rất nhút nhát kém giao tiếp. Thế nên suốt mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cô cứ đứng đực mặt không chút cảm xúc nào giơ bảng chào mừng cho đến khi nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.

Lại là Lục Phong và Vu Mân, hai người cứ như hình với bóng không gì có thể tách rời, Vu Khiết thầm bĩu môi. Lúc nhìn thấy gã ga lăng kéo ghế cho Vu Mân ngồi, cô không cách nào rời mắt khỏi cử chỉ lịch thiệp ấy.

Vu Khiết buồn bã cúi gằm mặt xuống, cảm thấy trong người cồn cào khó chịu, nào biết Lục Phong cũng đang lia mắt nhìn về phía cô.

Một bạn nam cùng lớp được giao nhiệm vụ kéo khách đi tới chỗ Vu Khiết, hắn khá bất ngờ với hình tượng mới này của cô, còn nhiệt tình vui vẻ tán gẫu suốt buổi. Sau đó, hắn còn chủ động muốn chụp hình với cô để đăng lên mạng xã hội, bàn tay sỗ sàng không an phận ôm eo, còn tạo dáng hôn chụt vào má cô một cái.

Vu Khiết không quen tiếp xúc với người lạ liền cau mày tránh né, thấy cô khó chịu, đối phương cũng biết điều nhanh chóng nói lời xin lỗi rồi rời đi. Vu Khiết thở phào nhẹ nhõm vì không còn ai có thể làm phiền cô được nữa, theo thói quen dời mắt đi tìm thân ảnh quen thuộc, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt lạnh lùng đầy sắc bén của Lục Phong.

Không hiểu sao mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra, Vu Khiết có cảm giác như vừa làm điều gì sai trái với gã. Nhưng rất nhanh Lục Phong đã dời mắt, chính là dáng vẻ quen thuộc khi nhìn thấy Vu Khiết bị đàn ông ve vãn, đó là bộ dạng khinh bỉ không quan tâm, không muốn xen vào đời tư của cô.

Vu Khiết bị ánh mắt lạnh lùng của gã lườm đến mức cảm thấy lạnh lẽo hết cả sống lưng, theo thói quen cúi gục mặt xuống đất, cũng không để ý gã cùng Vu Mân đã rời đi từ lúc nào.



Lễ hội cứ thế diễn ra rồi kết thúc đến tận tối muộn, Vu Khiết ở trong nhà vệ sinh thay đồ. Khi cô tháo trang sức nhìn chính mình trong gương, cô cảm thấy sắp không nhận ra bản thân mình nữa rồi. Cho đến khi tẩy trang thật kỹ lộ ra gương mặt xấu xí vốn có, cô thay đổi một bộ quần áo thường ngày, lúc này mới hài lòng bước ra khỏi cửa trở về nhà.

Ai mà có ngờ, tại sao lại đúng lúc như vậy bắt gặp cảnh Lục Phong đang hôn một cô gái, mà người đó cô cũng biết, còn ai ngoài Vu Mân, người bạn thanh mai trúc mã mà gã ngày đêm thương nhớ.

Có gì đáng nhìn ngoại trừ thấy rõ hai người họ có bao nhiêu xứng đôi vừa lứa, còn cô và gã chính là cách xa vời vợi. Nghĩ lại mới thấy bản thân thật ảo tưởng, cô và Lục Phong vốn dĩ đã chẳng là gì của nhau, hoàn toàn là hai người xa lạ chỉ hơn chứ chẳng kém.

Thế nhưng, khi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người của gã ban nãy, làm cô cảm thấy thật khổ sở. Vu Khiết nghĩ rằng hình tượng của cô trong lòng Lục Phong đã xấu nay còn xấu hơn.

Không thèm nhìn cặp đôi đang mặn nồng thắm thiết quấn nhau bên kia nữa, Vu Khiết thầm nghĩ đây mới là sự thật, một sự thật đau lòng đánh nát ảo tưởng bấy lâu nay cô hằng si tâm vọng tưởng.

Khó chịu. Thật sự khó chịu muốn buồn nôn.

Không hiểu sao Vu Khiết cảm thấy thật khó chịu trong người, mồ hôi cứ túa ra như suối, từng cơn quặn thắt trong bụng khiến cô không thể đi đứng vững vàng.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, Vu Khiết lảo đảo mất thăng bằng rồi ngã xuống đất. Đâu đó còn vô tình nghe được tiếng hét thất thanh, âm thanh thật quen thuộc, người đó đang gọi tên cô.

“Vu Khiết!”

À, thì ra là anh ấy.

Lục Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK