Về thì cũng về rồi, Vu Khiết cùng Lục Phong vào trong căn nhà mà hai người đã cùng nhau ở chung suốt ngần ấy năm. Không vào thì thôi mà vào xong cô liền hối hận không muốn ở đây nữa, dù gì cô chỉ rời khỏi đây chưa đầy hai tuần, vậy mà nơi đây từ một ngôi nhà dành cho người ở, bây giờ thật giống nơi ở dành cho heo.
Quần áo vương vãi đầy trên đất, trên bàn có mấy hộp xốp đựng cơm cũng chung số phận nằm loang lổ, khăn trải bàn còn đầy vết dầu mỡ kỳ lạ đã khô tạo các mảng bám lớn, mấy chai nước suối đã uống xong cũng không buồn vứt vào sọt rác, nhìn có chút đáng thương.
Vu Khiết nhìn căn nhà mà mình đã từng chăm chút cho nó nhất, lại hóa xa lạ trong khung cảnh lộn xộn như vậy.
Nghe thấy tiếng Lục Phong chốt cửa đằng sau, Vu Khiết thở dài chất vấn, “Không có em ở nhà là anh không thèm dọn dẹp nhà cửa luôn đúng không?”
Lục Phong xấu hổ không thôi, từ đó đến giờ gã vẫn luôn là con trai cưng của Lục gia, cha mẹ lại chiều chuộng hết mực, lớn lên dù có nháo với gia đình bỏ nhà ra đi rồi cùng Vu Khiết tự lập từ hai bàn tay trắng, cũng là một thân cô chăm lo cho gã hết thảy từ bữa ăn đến giấc ngủ. Điều mà gã giỏi nhất chính là biết ra ngoài lao động kiếm tiền.
Vu Khiết cùng Lục Phong mau chóng dọn dẹp lại nhà sạch sẽ và gọn gàng đâu ra đấy, mệt mỏi cùng nhau ngồi lên sô pha nghỉ ngơi. Gã mạnh mẽ ôm lấy đối phương, cô vùi vào trong ngực gã suy nghĩ đến thất thần, nửa chữ cũng không thèm lên tiếng. Gã không nhịn được lấy tay vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên rồi khẽ cười, thầm nhủ quả nhiên gã chỉ yên tâm khi có cô ở bên cạnh.
Vu Khiết sau một hồi lơ đãng mới hồi thần, cô đỏ mặt dùng tay đẩy gã ra. Gã bắt được tay cô, cười dỗ dành, “Đừng nháo.”
Gì mà nháo, có mà cả nhà gã đều nháo! Ánh mắt của cô bùng lên ngọn lửa giận dữ, tên xấu xa này làm chuyện xấu khơi khơi dẫn cô về nhà, một lời giải thích cũng chẳng có, vậy mà cô còn ngu ngốc trở về dáng vẻ cô vợ nhỏ chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, thật quá mất mặt!
Lục Phong nhìn bộ dạng tức giận của vợ nhỏ, khóe miệng không nhịn được cong lên, lại một lần nữa ôm lấy cô.
Vu Khiết vừa xấu hổ vừa giận dữ vặn vẹo cơ thể, tay chân vung lên đấm đá, miệng không ngừng la hét, “Đồ xấu xa! Anh mau buông em ra!”
Lục Phong người như keo dính, chẳng hề suy chuyển bởi động tác của Vu Khiết, khư khư ôm lấy cô, “Em đừng động, còn động nữa anh lại hứng…”
Vu Khiết nghe xong mới phát hiện dưới mông của cô lại đụng phải thứ cứng rắn quen thuộc kia, gã vừa kìm nén phần bốc hỏa phía dưới vừa theo thói quen vùi đầu vào cần cổ thơm tho của cô mút mát.
Vu Khiết sợ nhột, vừa giận dỗi vừa đánh vào lưng gã bốp một tiếng rõ to, “Đại biến thái, mau buông em ra!”
Lục Phong cứ vậy mặc kệ cô có đánh có mắng trên người mình, dù sao cũng chỉ đủ để gãi ngứa, ôm lấy eo cô thì thầm nói, “Anh muốn em…”
Nhìn thấy ánh mắt bắt đầu tỏa ra mùi nguy hiểm của đối phương, Vu Khiết định giơ tay đánh thêm một phát nữa, nhưng rất nhanh liền cảm thấy sợ hãi đến bủn rủn cả tay chân, bởi ánh mắt của gã khi nhìn cô cứ như muốn đem cô nuốt vào bụng ăn tươi nuốt sống vậy.
Vu Khiết dùng thanh âm thực nhỏ khẽ khàng gọi tên gã, “Anh Phong…” Vừa ủy khuất vừa nũng nịu.
Lục Phong bế cả người vợ nhỏ ôm chặt vào trong lòng. Vu Khiết bị ôm đến ngạt thở, nhưng vẫn để mặc gã ôm như vậy một hồi lâu mới dần buông lỏng. Gã nhìn gương mặt đỏ bừng vì khó thở của cô, mạnh miệng nhắc nhở, “Mốt không cho phép em ở cùng người khác mà không có anh.”
Vu Khiết toàn thân như nhũn ra vì khó thở, cô cắn răng hậm hực chửi thầm gã là đồ đại biến thái ích kỷ.
Lục Phong nhìn khuôn mặt phụng phịu không phục của vợ nhỏ liền cười phì ra tiếng, ánh mắt cũng không còn dọa người như lúc nãy nữa, ôn hòa thốt ra lời đường mật, “Anh nhớ em.”
“Nhưng chúng ta không thể trở về như ban đầu nữa rồi.”
Vu Khiết được nhận làm ở xưởng tranh thành phố hơn một tháng nay, giám đốc sảng khoái thanh toán tiền lương cho cô, lại đề xuất cô nghĩ thế nào về việc trở thành quản lý của xưởng tranh. Cô rất bất ngờ vì lời mời thăng tiến này, cô cũng chỉ mới làm ở đây tầm một tháng, dù rất hòa hợp với môi trường công việc nhưng vẫn chưa nghĩ đến vị trí to lớn đó.
Vu Khiết khéo léo từ chối lời đề nghị hậu hĩnh từ giám đốc, bảo rằng hãy cho cô thêm thời gian suy nghĩ. Giám đốc cũng không vì lời từ chối của cô mà bỏ qua, ông luôn miệng tán thưởng, “Vu Khiết, cô cứ suy nghĩ chu toàn vào. Tôi thực sự mến mộ tài năng của cô và tin tưởng cô, vì vậy đừng làm tôi thất vọng.”