Lục Phong nói gã đã phát hiện tâm tư kỳ quái của cô dành cho gã, gã còn bảo trong tim gã vẫn chưa thể nào buông bỏ được Vu Mân.
Vu Khiết giận, cô giận suốt hai năm qua đã lén lút bám đuôi gã như một con chó. Vậy mà gã chẳng thèm để ý đến tấm chân tình của cô, lạnh lùng từ chối lời tỏ tình không chút chần chừ.
Mỗi lần Vu Khiết có tâm sự đương nhiên không thể nào vắng mặt người bạn thân chí cốt Lý Ngọc, cô muốn loại bỏ cảm xúc đang buồn chán muốn chết này, bắt hắn phải dẫn cô đi ăn khuya cho bõ ghét.
Sau khi ăn uống no say, Lý Ngọc đưa cô trở về nhà, lại bị người mà cô không muốn thấy mặt nhất bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà họ Vu.
Lục Phong với thân hình cao lớn đứng dựa vào tường kế bên cổng nhà họ Vu, nhìn cô cùng Lý Ngọc một bộ dạng thân thiết, cười đùa đến hihi haha. Tâm trạng trở nên tệ hại vì cảm thấy tội lỗi khi gã đã từ chối lời tỏ tình của cô suốt một tuần này, lại thấy cô cùng nam nhân khác cười đến vô tâm vô phế như vậy, gã thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng rất tức giận.
Vu Khiết vậy mà dám cùng người con trai khác ra ngoài chơi đến tối muộn. Lục Phong ba bước thành một bước, bước nhanh đến chỗ hai người, lớn tiếng gọi tên cô, “Vu Khiết!”
Vu Khiết nghe thấy có người gọi tên cô, giọng nói này cũng thật quen thuộc, bắt đầu giận dỗi bĩu môi hỏi gã, “Anh còn đến tìm tôi làm gì? Chúng ta đã không còn gì để nói.”
Lục Phong thấy cô lại nháo, đè nặng thanh âm, “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Vu Khiết khẽ nở nụ cười khó coi, thẳng thừng từ chối, “Không muốn! Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không làm cái đuôi nhỏ của anh nữa. Tôi không phải là cái đứa cho anh sai bảo suốt ngày, tôi sẽ không gặp anh trên sân thượng nữa!”
Quả thật, Vu Khiết không thể chịu đựng được nữa rồi. Cô không bao giờ muốn đối mặt với nam nhân này nữa, cũng chẳng muốn trao trái tim này cho gã một chút nào.
Vu Khiết theo thói quen trốn sau lưng Lý Ngọc không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nữa, cô cúi gằm mặt xuống hoàn toàn không muốn nhìn gương mặt đáng ghét của người kia.
Từ ngày bị Lục Phong từ chối ở quán karaoke, Vu Khiết cũng không cảm thấy nhục nhã đến nỗi từ bỏ. Cô vẫn luôn đuổi theo gã, ngoan ngoãn ở bên cạnh gã, chỉ mong một ngày nào đó gã sẽ chịu quay đầu lại để nhìn thấy cô.
Nhưng là, đã hơn một năm rồi, Lục Phong đúng là có đối xử với Vu Khiết dịu dàng hơn, không còn lạnh lùng xem cô như người xa lạ nữa. Có những lúc cô đã lầm tưởng những hành động ngọt ngào của gã là thật, đã nghĩ rằng có lẽ gã cũng có chút tình cảm đối với cô.
Thế nhưng, Vu Khiết đã sai rồi. Cô biết Lục Phong vẫn luôn nhung nhớ đến người chị cùng cha khác mẹ kia của cô. Dù Vu Mẫn đã nghe theo gia đình để sang nước ngoài chữa bệnh, cũng đã từ chối lời tỏ tình của Lục Phong, nhưng cô vẫn để ý gã thường ngẩn ngơ mỗi khi đi ngang qua lớp y từng học và bàn y từng ngồi. Hơn thế nữa, gã vẫn còn giữ chiếc bùa bình an mà hồi đó y tiện tay đi chùa mua tặng cho gã.
Vu Khiết nhận hết những si tâm vọng tưởng, gặm nhấm những nỗi đau khi đơn phương yêu một người không yêu mình, vậy tự mình rước cái nhục này làm gì nữa? Chẳng lẽ cô cứ phải luôn mặt dày lẽo đẽo theo sau gã? Điều đó còn chưa đủ sỉ nhục à?
Biểu tình của Vu Khiết vô cùng khổ sở. Lục Phong theo bản năng muốn kéo cô lại về phía gã, gã không chấp nhận việc cô cận kề với ai khác ngoài gã.
“Vu Khiết! Mau lại đây!”
Thế nhưng, Lục Phong lại không nghĩ rằng Vu Khiết lại bài xích với gã như vậy, thẳng thừng giằng khỏi tay gã. Vì khí lực quá lớn làm cô phải lùi về phía sau mấy bước, may mà có Lý Ngọc tiện tay đỡ lấy.
“Vu Khiết! Có làm sao không?”
Vu Khiết vì dùng sức nhiều, cả bàn tay đều đau. Cô dằn lại cơn đau âm ỉ, nở nụ cười trấn an về phía Lý Ngọc, “Không có gì đâu, mày cũng trở về nhà đi, bây giờ cũng không còn sớm.”
Lý Ngọc khẽ gật đầu xem như đồng ý, không nhịn được liền ôm chầm lấy cô chào tạm biệt.
Lục Phong không biết vì cái gì mà khi nhìn hai người trước mặt ôm chầm lấy nhau, gã cảm thấy vô cùng khó chịu. Gã không hiểu được hành động tiếp theo của bản thân, tay so với não còn nhanh hơn, lập tức đẩy Lý Ngọc ra rồi kéo Vu Khiết vào lòng, gương mặt giận dữ gầm gừ, “Buông ra coi!”
Lý Ngọc giật mình bởi hành động thô lỗ giật người của đối phương. Hắn bị đẩy ra, chân lảo đảo lùi mấy bước, thanh âm gào rít đầy sự giận dữ, “Lục Phong! Mày đừng có mà quá đáng!”
Lục Phong không thèm quan tâm đến thanh âm vo ve bên tai, cẩn thận ôm Vu Khiết vào lòng thật chặt, sau đó mới nâng đôi mắt hờ hững, lạnh lùng cảnh cáo, “Lý Ngọc! Câu đó tao nên nói mới phải, mày đừng tưởng tao không biết trong đầu mày đang suy nghĩ cái gì. Em ấy là của tao, chỉ có tao mới được đụng đến em ấy, ai cũng không thể!”
Lục Phong thật sự giận rồi, gã biết cái tên khốn Lý Ngọc này đã thích Vu Khiết của gã suốt nhiều năm, chỉ có cô là còn ngây thơ cho rằng đó là tình bạn.
Hình như trong tim của Lục Phong đã có sự thay đổi. Sau khi được Vu Khiết tỏ tình, lúc ấy trong đầu gã khá loạn, gã không biết bây giờ có nên đáp lại tình cảm của cô hay không? Bởi gã vẫn chưa thể sắp xếp lại đoạn tình cảm của mình dành cho Vu Mân.
Nhưng khi nhìn thấy người ở bên cạnh Vu Khiết không phải là gã, nhìn thấy cô cười đùa vui vẻ với người khác khiến gã không thể nào chịu được. Gã muốn tiến lên giành lấy cô trở lại bên người, muốn cô giống như ngày xưa ngày ngày đi sau lưng gã, xem gã như nguồn sống duy nhất. Gã không biết đây có được gọi là tình yêu hay không, nhưng thâm tâm gã hiểu rõ, gã không thể buông bỏ được người con gái này.