• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Ngọc cười lạnh, “Lục thiếu thật biết cách nói đùa, sao tôi có thể làm ra loại chuyện lớn đến như vậy được, phải nói là do Lục thiếu gần đây thật xui xẻo mới dính phải bãi mìn này!”

Lục Phong cười cười gật đầu, “Cứ cho là vậy đi.”

Lý Ngọc âm trầm nhìn gã, Lục Phong đợi một hồi mới mở miệng nói, “Ông nội Lý của mày còn tốt hơn nhiều.”

Sắc mặt Lý Ngọc sượng cứng, ông nội chính là tử huyệt của hắn.

Lục Phong tâm sinh thỏa mãn khi chọc ghẹo tình địch thành công, “Lý Văn Gia vì dân vì nước, cúc cung tận tụy, thật sự tao rất ngưỡng mộ cách làm của ngài.” Gã càng nói sắc mặt của người đối diện ngày càng thâm trầm.

Lục Phong thản nhiên nhìn Lý Ngọc, không quên nhắc nhở, “Còn có, Lý thiếu cũng đừng quên, vô luận là mày hay là ông của mày, tao đều không chịu thua.”



Lý Ngọc, chẳng phải mày muốn so gia thế, muốn so năng lực với tao hay sao? Đừng tưởng chỉ có mình mày mới biết dựa vào gia thế làm càn! Tao cũng có thể, nếu mày dám đắc tội với tao, tao nhất định sẽ trả mày cả gốc lẫn lãi! Lục Phong tao chẳng phải thằng dễ bị khinh thường đến như vậy!

Lục Phong khẽ cắn răng, trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ, gã thống hận những bọn dựa vào quyền thế, nhưng ngay tại thời khắc này gã cũng bị bức đến điên rồi.

Sắc mặt của Lý Ngọc ngày càng khó coi, dù trong tay hắn đang sở hữu chút tài sản tự lập, nhưng còn lại đều dùng quyền lực của ông nội để âm thầm phá rối Lục Phong, chứ hắn cũng chưa đủ khả năng để gây ra chuyện lớn đến như vậy. Thật sự không thể nuốt nổi khẩu khí hung hãn của tên này!

Rõ ràng bản thân Lục Phong biết rõ gã chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam, nếu Lý Ngọc thực sự làm ra loại chuyện đó, gã nhất định sẽ làm cho hắn phải biến mất! Vậy nên, gã chẳng thấy tiếc nuối gì khi dùng quyền lực để chèn ép tên này cả!

Lý Ngọc dùng sức siết chặt ly cà phê trong tay, tâm sinh ra tức giận vì bị đe dọa, tức cả chính bản thân mình. Giờ khắc này mới cảm thấy bản thân hắn thật ngu ngốc.

Lý Ngọc cắn răng nhìn người trước mặt, Lục Phong rõ ràng nghèo túng thành như vậy rồi nhưng vẫn giữ cái thái độ hung hãn thích đả kích người khác. Vừa nghĩ đến việc nếu ông nội biết được chuyện xấu hắn làm, chắc chắn sẽ chỉnh đốn hắn một trận nên thân, thậm chí còn có thể đi tìm Lục Phong để xin lỗi.

Vừa nghĩ đến hậu quả khôn lường này, Lý Ngọc hận không thể đem Lục Phong cắt ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Hắn thực hận cường quyền, càng hận cường thế. Trong lòng hắn cũng thực mâu thuẫn, một mặt luôn tỏ ra ghen ghét với người cường thế mượn thế lực trong nhà để làm loạn, nhưng lại không nghĩ đến bản thân mình lại thuộc loại không mong muốn đó.

Lục Phong nhìn gương mặt hết xanh rồi lại trắng của Lý Ngọc, trong lòng gã cười lạnh, trách không được Lục Kỳ lại gọi điện cho gã, nguyên lai là thông qua loại này biết gã sắp phá sản, còn nói sẽ cho gã tiền bồi thường. Ha, hóa ra là nhìn trúng lão Lý Văn Gia.

Hai người trừng mắt nhìn đối phương một hồi, cho đến khi Lý Ngọc trừng không nổi nữa, bỏ cuộc ngồi khuấy cà phê.

Lục Phong nhìn bộ dạng ảo não của hắn thầm thở dài, vốn gã không định cùng Lý Ngọc so đo, không nên so đo với bạn thân của vợ mình như vậy, chính mình liền tính là thắng lợi nhưng trong lòng một chút mặt mũi đều không có.



Cũng đều do hôm nay công việc không thuận lợi, còn gặp phải chuyện đáng ghét này. Rõ ràng là Lý Ngọc từ đâu chui ra khơi mào công kích trước, nhưng lại cùng gã so đo gia thế thì đúng là ngây thơ.

Lục Phong cười khinh, có chết gã cũng không muốn dây dưa với Lục Kỳ lần nào nữa, là do hôm nay gã quá kém cỏi nên mới bất đắc dĩ mượn cái tên đó để lạm quyền.

Lục Kỳ từng nói lời không hay về Vu Khiết, cô lại là người yêu của gã, gã không thể để cho người khác khi dễ cô, một chút cũng không được.

Lục Phong tự hỏi quyền thế là cái cóc khô gì, có lẽ cả đời này gã sẽ sống với cuộc đời bình dị nhưng sẽ không để ai gây khó dễ đến gia đình của gã.

Cả hai ngồi lại một hồi, ai cũng không thèm hé răng đến nửa chữ. Tiệm cà phê thoáng chốc vắng vẻ, Lục Phong nhìn đồng hồ trên tay, cũng sắp đến giờ Vu Khiết tan làm rồi. Gã nở nụ cười dịu dàng, cùng lúc muốn triệt để đem tên tình địch này mau mau đuổi đi.

Gã ho khan một tiếng, khéo léo đuổi khách, “Chúng ta chắc cũng không còn chuyện gì để nói, không bằng mày sớm cút.”

Lý Ngọc đen mặt ngẩng đầu nhìn gã, rõ ràng hắn đến đây để gặp Vu Khiết.

Lục Phong nhìn ra được mục đích ban đầu của hắn, sắc mặt lạnh tanh, lạnh lùng yêu cầu, “Lý Ngọc, mong mày từ nay về sau hãy tránh xa Vu Khiết.”

Người đối diện lập tức sửng sốt, trong giọng nói ẩn nhẫn sự tức giận, “Mày dựa vào cái gì mà dám yêu cầu tao rời xa em ấy?”

Lục Phong cười cười, “Dựa vào tao là bạn trai em ấy, dựa vào việc mày không có tư cách ở bên cạnh em ấy, em ấy cũng sẽ không bao giờ có tình cảm với mày.”

Lý Ngọc cười lạnh, “Mày cho là mày có tư cách?”

Lục Phong cảm giác như vừa dẫm phải phân, “Lý Ngọc, nghe mày nói tao cảm thấy thật mắc cười, tao sẽ tha cho mày lần này vậy.”

“Lục thiếu quả nhiên càng ngày càng nói chuyện luyên thuyên.” Lý Ngọc kích động đốp chát lại.

“Được thôi, Lý thiếu vừa có năng lực lại có nhiều dã tâm, là tôi theo không kịp.”

Lý Ngọc cảm thấy càng nói chuyện với tên này đầu óc ngày càng ngu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK