• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao em lại không được uống… Hức… Anh biết không, rượu chính là vị cứu tinh của em… Bây giờ không có nó em liền không ngủ được...”

“Bé cưng, em say rồi.” Chân mày Lục Phong nhăn tít, gã muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô gạt phắt ra.

“Anh đó, tại sao suốt ngày đều là một thân nồng nặc mùi rượu trở về nhà… Hức… Lại còn mắng nhiếc em… Là rượu bên ngoài ngon hơn hay ở bên ngoài có thứ chơi vui hơn?” Vu Khiết hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái say xỉn, hai mắt mê ly mơ màng nhìn người trước mặt, tay chỉ lên không trung, “Hay nói đúng hơn là ở bên ngoài có nhiều người trẻ đẹp hơn tôi, anh chê tôi nhàm chán và phiền phức, có phải… có phải anh vẫn còn nhớ tới chị ấy, đúng không?”

Vu Khiết vừa nấc cụt vừa nghẹn ngào nỉ non, nói xong liền gục đầu xuống gối ngủ ngon lành. Lục Phong thở dài thườn thượt, vì lời nói vừa rồi của cô làm gã không thể nào hiểu nổi, ‘chị ấy’ mà cô nhắc tới là ai cơ chứ?

Lục Phong đưa tay muốn đỡ cô nằm lại ngay ngắn, sau đó đắp chăn cho cô, nào ngờ vừa mới đụng tới mặt, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nheo mắt hầm hừ chất vấn, “Lục Phong? Sao anh lại ở đây?”



“Chẳng phải em mời anh vô nhà sao?”

“Đồ điên! Vì anh bảo khát nước nên em mới cho vào nhà! Uống hết ly nọ đến ly khác, mặt dày mặt dạn không chịu đứng lên đi về!” Vu Khiết ngồi dậy ngơ ngác ngước nhìn xung quanh, chợt nhíu mày hỏi, “Tại sao em lại ở đây? Đây đâu phải là nhà của chúng ta? Lục Phong, anh đã đuổi em ra khỏi nhà rồi đúng không? Anh quả nhiên là đồ khốn nạn, vậy mà suốt nhiều năm qua tôi phải cam chịu làm một người vợ nhỏ chăm sóc cho anh, để rồi anh đối xử với tôi như vậy à?”

Vu Khiết nắm lấy cổ áo đối phương rồi tức giận rống to, sau đó cơ mặt biến hóa khôn lường trở nên vô cùng đáng thương, rưng rưng nước mắt nhìn gã.

“Anh Phong, anh đừng chia tay em được không? Em vẫn còn yêu anh, dù anh có xem em là… thế thân của chị ấy, em đều không quan tâm, đừng bỏ rơi em được không?”

Ủy khuất mấy năm gần đây như được dịp nói ra hết, Vu Khiết biết trong lòng gã vốn có người khác, dù chung sống với cô nhiều năm nhưng gã chẳng thể buông bỏ được người ấy.

Lúc đầu, Vu Khiết còn tin rằng bản thân có thể cảm hóa được gã, sẽ dùng tấm chân tình này để khiến gã yêu cô, cho đến khi nghe được chuyện đó… Cô cảm thấy như bị phản bội, lời tỏ tình ngô nghê của gã năm nào như gáo nước lạnh xối thẳng vào mặt cô, vậy thì đành buông bỏ đoạn tình cảm vô nghĩa này thôi.



Lục Phong nhìn đôi mắt đầy bi thương của Vu Khiết, cảm giác như có cây kim nhọn đâm thẳng vào tim. Gã muốn hỏi cô tại sao lại nghĩ bản thân là thế thân và là thế thân cho ai cơ chứ? Suốt cả cuộc đời này, người gã yêu duy nhất chỉ có thể là Vu Khiết, đời nào gã lại nỡ tổn thương đến cô?

Lục Phong nhẹ nhàng ôm lấy thân thể thon gầy của đối phương, nghiêm túc nghe những lời khi say vô lý đến đau lòng của cô.

Vu Khiết bị ánh mắt ấm áp của Lục Phong mê hoặc, trong đôi con ngươi ấy phản chiếu hình bóng của cô, còn cảm nhận được cả sự mê luyến tràn ngập tình yêu thương dành cho cô.

Vu Khiết không dám kể lể nữa, nhịn không được sát lại gần Lục Phong hơn, tiếng nói từ lúc nào đã chìm vào im lặng, âm tiết cuối cùng phát ra khi nước mắt biến mất giữa hai đôi môi dán sát vào nhau.

Tấm rèm màu xanh nhạt ngăn cách ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngẫu nhiên lay động, lộ ra một tia sáng mỏng manh. Trên chiếc giường hỗn độn đầy nếp gấp giữa quần áo và chăn mền, Lục Phong trong cơn mê ôm lấy người bên cạnh, ôm cô thật chặt trong lồng ngực, mày khẽ chau lại, thoạt nhìn ngủ không được an ổn. Ngược lại, Vu Khiết ngủ rất say, từ ngày chuyển tới căn hộ này thì đây chính là lần đầu tiên cô được ngủ ngon đến như vậy.

Nguồn nhiệt ấm áp kế bên khiến Vu Khiết cảm thấy vô cùng thoải mái, cô động đậy người, hai tay và hai chân duỗi thẳng một phát liền cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi.

“Ngủ ngon không, bé cưng?” Âm thanh phát ra từ người bên cạnh. “Em dậy sớm vậy?” Vu Khiết vừa dậy làm Lục Phong cũng dậy theo, thanh âm buổi sáng còn mang theo chút khàn khàn tình tứ. Gã nhắm mắt dụi dụi, sau đó nhích người lại gần, vô cùng chuẩn xác hôn chụt một cái lên môi cô. Cảm giác tê dại này khiến cơn mơ màng nãy giờ của cô bừng tỉnh, lập tức tránh khỏi vòng tay của gã.

Vu Khiết ngồi dậy, cuống quýt lắp ba lắp bắp hỏi, “Anh… anh… sao lại ở đây?”

“Hôm qua em uống say…” Lục Phong có chút xấu hổ giải thích, mất tự nhiên gãi mái tóc bù xù. Rốt cuộc hôm qua gã cũng không về nhà, còn nghe cô ầm ĩ suốt cả một đêm, chứng kiến vẻ mơ màng quyến rũ của cô, gã không nhịn được liền ăn sạch cả thịt lẫn xương.

“Em sao có thể uống say?” Vu Khiết nhớ rõ đêm qua cô chỉ uống một ly, làm sao có thể dễ dàng say như lời gã nói. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại một hồi, đêm qua uống rượu xong cô liền nằm mơ, trong mơ cô nắm chặt lấy tay gã liên tục chất vấn.

Làm ơn, chuyện này đừng xảy ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK