Lục Phong cười to, “Không cần phải thế, đợi ngày công trình kết thúc tôi sẽ đãi mọi người một bữa thật lớn.”
Đám công nhân ở đây tương đối có hảo cảm với Lục Phong. Tuy gã là đốc công nhưng tính tình tương đối thân thiện, chuẩn bị đồ ăn tuy không phải ngon nhưng cũng là đầy đủ ăn no. Điều quan trọng nhất là, người này không khất nợ tiền lương, mấy tháng qua đều không quỵt tiền của bọn họ.
Một công nhân ngồi gần Lục Phong không nhịn được ngưỡng mộ, “Lục đội trưởng quả nhiên rất lợi hại, không những chăm lo cho chúng tôi từng bữa ăn, còn phát cho chúng tôi đầy đủ tiền lương nữa. Đối với vợ anh cũng rất dịu dàng, dù đi làm mệt cũng không hề cáu gắt với đối phương, tôi cá chắc anh yêu cô ấy nhiều lắm.”
“Hahaha đó là do em ấy giỏi giang hơn tôi nhiều.” Lục Phong được khen liền cảm thấy phổng mũi.
Lục Phong thuận tay sờ đầu vợ yêu, từ nãy đến giờ đều không nói không rằng, chỉ ngồi một chỗ ăn cơm thật ngoan, “Ăn từ từ thôi em, coi chừng nghẹn.”
Vu Khiết cúi đầu ăn cơm, đem sườn rang cắn một ngụm rồi đưa cho người bên cạnh. Lục Phong cười cười thản nhiên nhận lấy, quả thật gã đã đem cô chiều đến hư rồi, đạo lý bình thường không thể cắn một ngụm rồi ném vào trong bát người khác được đâu nha.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Bữa cơm này tương đối hoàn hảo, Vu Khiết được gã gắp đồ ăn liên tục nên ăn được rất nhiều, một chút đều không lãng phí. Ăn xong, cả bụng căng tròn như trái bóng nhỏ.
Sau bữa ăn no nê, Lục Phong tiếp tục công việc dang dở. Gã kêu cô nên về nhà trước đi, nhưng cô nhất quyết đòi ở đây đợi gã làm xong rồi cùng về cho bằng được.
Lục Phong bó tay trước sự cứng đầu của vợ nhỏ, đành sắp xếp Vu Khiết ra ngồi ở ghế đá gần công trường, bởi gã sợ nếu để cô ngồi ở bên trong lỡ có tai nạn xảy ra sẽ không kịp trở tay.
Vu Khiết bĩu môi chê gã suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngồi đợi, cảnh tượng nhìn thế nào cũng thấy thật đáng thương. Gã rất nhanh liền bận rộn, vì không muốn vợ nhỏ phải ngồi đợi lâu nên càng phải cố gắng khuân vác rồi chất vật liệu lên xe, thật không nhàn hạ một chút nào.
Một ngày từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, hết thảy mười lăm tiếng, giữa trưa cũng chỉ nghỉ tầm một tiếng rưỡi để ăn cơm. Cả ngày làm được vỏn vẹn gần một triệu đồng đối với cương vị đội trưởng, chính là tiền mồ hôi nước mắt mà Lục Phong tự mình kiếm được.
Giám đốc không khất nợ công nhân tiền lương, mấy năm nay danh dự rất tốt, toàn bộ đều là ngày kết, vậy nên nhóm công nhân cũng nguyện ý tin tưởng. Lãnh tiền xong, Lục Phong nhanh chóng chạy tới chỗ vợ yêu đang ngồi đợi, thấy cô đang gà gật ngủ quên làm gã đau lòng không thôi. Cô đi làm cũng đã mệt bở hơi tai, bấy giờ còn phải vất vả đợi gã làm ca đêm nữa, nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy.
“Bé cưng! Tỉnh, tỉnh!”
Vu Khiết mơ màng tỉnh giấc, thấy người cô yêu một thân lấm lem bùn đất, không nhịn được rơi nước mắt.
Lục Phong nhìn vợ nhỏ không kìm được xúc động, bất đắc dĩ cười cười an ủi, “Nào, bé cưng ngoan đừng khóc! Đợi anh đi thay đồ rồi tụi mình cùng về nhà nhé?”
Vu Khiết đứng lên muốn đi cùng, cảm giác không muốn rời xa người trước mặt một chút nào.
“Rồi rồi, anh biết rồi, không sợ xấu hổ thì đi cùng anh.”
Lục Phong nói rất đúng, hai người họ cùng đi đến địa phương thay quần áo. Nơi đây thực sự rất đơn sơ, chỉ có một thanh gỗ chắn ngang cùng với một thùng nước bự, vậy là đủ để công nhân tắm rửa thay đồ.
Hiện tại là tháng năm cho nên thời tiết rất nóng. Mặc dù đã chín giờ tối nhưng vẫn nực khủng khiếp, thế nên không có gì ngạc nhiên khi nước lạnh trong thùng biến thành nước ấm.
Lục Phong trực tiếp dùng nước trong thùng gội đầu sơ qua, cảm thấy có người đang nhìn, quay đầu lại liền thấy cục cưng nhỏ đang mở to mắt trừng gã, buồn cười chọc ghẹo, “Em cũng thật là, làm gì mà nhìn anh dữ vậy? Có muốn tắm cùng anh không?”
Lời này nói ra tương đối ái muội, Vu Khiết nghe xong đỏ mặt không thèm liếc gã nữa. Gã bắt đầu cởi đồ, cởi từng cúc áo ra thôi cũng làm cái vẻ mặt thực phong lưu, đã vậy lời nói càng thêm đáng giận, “Nhờ em mà anh ngại mới chịu đi tắm sạch sẽ đó, vợ yêu, có muốn đến đây nhìn cho kỹ không?”
Vu Khiết tức đến xì khói, dậm chân quay ra đằng sau rồi hét lớn, “Anh tắm nhanh lên!”
Lục Phong tay chân lưu loát đem quần áo cởi xuống, cầm xô nước ấm tạt lên người, chà từng tấc da cho sạch sẽ bằng xà bông cục.
Công trình này đã bắt đầu hơn hai tháng, thế nên Lục Phong tương đối quen thuộc với nếp sống sinh hoạt ở bên đây. Gã trong trong ngoài ngoài đều đem chính mình tắm rửa cho thật sạch, thay lại giày cùng quần áo ban sáng xem như khôi phục lại nguyên trạng ban đầu.
Vu Khiết nhìn bộ dạng sạch sẽ được hơn đôi chút của người trước mặt, tâm tình lúc này mới khá lên.