Bạch Tử Hàn kéo mạnh cô lại phía sau, khiến cho cô bắt buộc phải đối diện với anh ta.
"Bạch...." Phương Linh đang định lên tiếng cảnh cáo anh thì đã bị anh cắt lời.
"Tôi không cần biết cô là ai, nếu thật sự là fan của tôi thì lập tức bỏ ngay việc cho người theo dõi tôi đi." Bạch Tử Hàn thấp giọng nói, gương mặt cũng đã nghiêm lại rất nhiều.
Anh ta đang nói cái quái gì vậy? Cho người theo dõi? Cô mà cần phải làm mấy cái trò tiểu nhân đấy à, với lại cô theo dõi anh ta làm cái gì chứ.
"Tôi không...." Phương Linh đang định lên tiếng phủ nhận thì lại một lần nữa bị Bạch Tử Hàn ngắt lời.
"Đừng có nói với tôi là cô không cho người theo dõi, lịch trình của tôi rất kín đáo chỉ có quản lí với một vài người biết mà thôi. Vậy mà cô năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi một cách vô tình nhưng lại đầy sự cố ý. Không chừng lần trước tên trộm đó cũng là do cô thuê." Bạch Tử Hàn trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, nhất định là cô đã cho người theo dõi anh rồi cố tình xuất hiện trước mặt anh.
"Anh....anh...." Phương Linh đúng là nghẹn lời, đến nỗi không biết phải nói gì. Anh ta đang mắc chứng ảo tưởng đấy à, nếu có thể cô không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa chứ đừng nói là cho người theo dõi rồi cố tình xuất hiện trước mặt anh.
"Bữa cơm này tôi mời, tôi rất yêu quý và tôn trọng fan của mình, fan của tôi họ luôn biết tôi thích sự riêng tư nên chưa từng quẫy nhiễu đời tư của tôi, còn cô thì lại tìm hết cách bày đến cách khác đề gây sự chú ý với tôi." Bạch Tử Hàn buông tay cô ra, xỏ tay vào túi quần lạnh lùng nói.
Phương Linh thật sự là hết nói nổi anh mà, nãy giờ anh ta nói cái gì vậy chứ. Cô còn lâu mới thèm làm fan cái loại người suy bụng ta ra bụng người như anh.
"Thứ nhất, tôi không cho người theo dõi anh! Thứ hai, tôi không phải fan của anh, fan của anh là cô bạn của tôi! Thứ ba, tôi cũng không cố tình gây sự chú ý với anh! Làm ơn, đừng ảo tưởng nữa." Phương Linh nhấn mạnh từng chữ mà nói, trôi chảy và không vấp váp chút nào.
Vì Bạch Tử Hàn cao hơn cô hẳn một cái đầu nên khi nói chuyện Phương Linh phải ngẩng đầu lên để nói với, dù có hơi mỏi cổ nhưng ánh mắt cô vẫn ghim thẳng vào mắt anh.
Một hồi lâu hai người cứ đấu mắt như vậy cho đến khi Bạch Tử Hàn rời ánh mắt đi trước.
"Không hẹn gặp lại!" Bạch Tử Hàn vừa dứt lời liền lập tức rời đi.
Phương Linh nghiến răng kèn kẹt nhìn bóng Bạch Tử Hàn ngày càng xa. Tên đáng ghét, chết tiệt, từ giờ tôi chính là antifan chân chính của anh!
Trở về phòng ăn với gương mặt hằm hằm, mọi người đều không hiểu Phương Linh bị làm sao, nhưng bọn họ cũng không hỏi vẫn nói chuyện vui vẻ như không có chuyện gì.
"Linh, cậu sao vậy? Mặt cậu không khác gì cái thớt rồi đấy" Gia Mỹ quay sang nói nhỏ vào tai cô.
"Không may va phải một tên điên mà thôi, không có gì đâu." Phương Linh phẩy tay một cái, không muốn nhắc lại.
Tầm 8 giờ mọi người ăn xong, đạo diễn cảm ơn vì bữa ăn rồi cùng đoàn ekip rời đi.
Phương Linh cùng Gia Mỹ trở về phòng thay đồ rồi nằm trong phòng nghỉ ngơi.
"Cậu nói xem, hôm nay có phải Hàn ca khác với hôm trước rất nhiều không?" Gia Mỹ vừa tẩy trang vừa nói nói chuyện với Phương Linh đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
"Khác sao? Mình thấy vẫn đáng ghét vậy mà" Phương Linh nói bằng giọng chán ghét, phải nói là siêu đáng ghét mới đúng.
"Cậu thật là....anh ấy đẹp trai tài giỏi như vậy sao lại đáng ghét được chứ."Gia Mỹ bĩu môi một cái.
"Chỉ là mình thấy hôm nay anh ấy có vẻ xa cách với lại không thân thiện như lần trước " Gia Mỹ tiếp tục nói.
Phương Linh lắc lắc đầu một cái, đấy là cậu chưa biết bộ mặt thật của Bạch Tử Hàn mà thôi, cô lười phải nói với cô ấy về anh ta.
Đêm đến, Phương Linh lăn lộn trên giường mãi mà không ngủ được, quay sang Gia Mỹ, cô ấy đã ngủ say như chết rồi.
Nghĩ đến chuyện lúc tôi mà cô tức đến đau ngực. Cô cảm thấy cô nói vậy còn quá ít. Sau đó cô liền lấy điện thoại mở lên vào Instagram tìm tên tài khoản của Bạch Tử Hàn, rồi gõ một đoạn tin nhắn gửi cho anh.
"Tên khốn, đáng chết, ảo tưởng, tôi còn lâu mới thèm hâm mộ loại người xấu xa như anh!!!!!!" Sau tin nhắn còn kèm theo mấy cái icon tức giận.
Gửi đi thành công lúc này cơn giận trong cô mới giảm bớt một chút, cô tắt điện thoại, đi ngủ.