• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả quá trình Bạch Tử Hàn biểu diễn trên sân khấu Phương Linh một chút cũng không xem được gì, dù có chỗ ngồi nhưng các fan đều kích động mà đứng lên hò reo, quay video, chen lấn nhau, cảnh tượng thật sự kinh khủng. Cô thề sẽ không bao giờ đi đến những buổi biểu diễn như này nữa, thật sự có thể chết người đấy.



Phương Linh bất lực ngồi dưới ghế, ngẩng đầu lên chỉ thấy người với người, nhìn sang Gia Mỹ, cô ấy cũng như bao người khác, hò đến khản cả giọng, còn nhảy theo động tác của thần tượng.



Cô chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc để cô được về khách sạn, ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn với dòng nước nóng không phải chen lấn xô đẩy với ai.



Thời gian trôi qua thật chậm, cuối cùng cũng kết thúc trong sự mệt mỏi của Phương Linh. Ra khỏi hội trường cô tham lam hít lấy hít để bầu không khí thoáng đãng, trong kia quá nhiều người, cảm giác thiếu không khí trầm trọng.



Hít đủ không khí cho cơ thể, cô quay sang bên cạnh không thấy Gia Mỹ đâu, cô vội quay người nhìn một vòng, Gia Mỹ đang bước khập khiễng đi ra. Phương Linh vội chạy đến đỡ cô ấy.



"Chân cậu sao vậy?"



"Trật chân rồi." Gia Mỹ nói bằng giọng thản nhiên như không hề thấy đau, quẩy cả tối như vậy nhưng cô ấy nhìn thế nào cũng không thấy chút mệt mỏi nào mà chỉ thấy vẻ phấn khích, vui mừng trên mặt.



"Nhất định là bị đám người kia xô đẩy rồi, để mình đưa cậu đến bệnh viên xem thế nào." Phương Linh lo lắng vội đỡ cô ấy đi ra ngoài.



Cô bắt một chiếc taxi, dùng tiếng anh bảo họ đưa đến bệnh viện gần đây.



Gia Mỹ đúng là bị trật chân, sau khi băng bó xong bọn cô trở về khách sạn.



Vừa vào phòng đỡ Gia Mỹ ngồi xuống giường, sau đó bản thân liền nằm vật ra giường, cảm giác mềm mại rộng rãi không bị ai tranh giành thật sự sảng khoái vô cùng.



Những nơi đông đúc, náo nhiệt thật sự không hợp với một đứa có tâm hồn văn chương như cô.



****



Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Phương Linh đã bị Gia Mỹ lay cho tỉnh. Hôm qua ngủ muộn đến giờ cô vẫn chưa muốn dậy chút nào, nhưng dưới sự làm phiền của của Gia Mỹ cô thật sự không thể ngủ nổi.



"Sáng sớm cậu phát điên cái gì vậy?" Phương Linh còn đang ngái ngủ, gắt giọng nói.



Gia Mỹ mặc kệ cô có tức giận hay không, nói " 10 giờ Hàn ca có buổi kí tặng ở khu trung tâm thương mại X, cậu mau dậy đưa mình đi."



Phương Linh vò vò mái tóc rối bù của mình, ngồi bật dậy trên giường.



"Aiz, phiền chết được!"



Sau khi thay đồ, ăn sáng xong xuôi bọn cô bắt xe đến khu trung tân thương mại. Chỗ nào cũng khá gần khách sạn nên chỉ mất khoảng năm phút để đến.



Đỡ cô bạn đang bị thương ở chân nhưng vẫn không từ bỏ sự nghiệp theo đuổi idol vào bên trong. Hôm nay chỉ kí tên cho 100 người, để đảm bảo những người xếp hàng đều được kí, không phải đợi uổng phí. May mắn cô và Gia Mỹ là đứa thứ 80 gì đấy.



Khi nhận được thẻ đi vào bên trong Gia Mỹ kích động suýt chút nữa nhảy cẫng lên, cũng may có Phương Linh ở bên cạnh nhắc nhở cô ấy còn đang bị thương.



Nơi kí tên ở trên tầng hai, ở đó đã được chuẩn bị bàn ghế cho Bạch Tử Hàn. Phương Linh nhìn quanh quất một hồi, ở đây không còn một chiếc ghế nào khác, bọn họ chỉ đành phải đứng.



Nửa tiếng sau, Bạch Tử Hàn xuất hiện. Mặc một bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi và quần âu, đôi chân dài thẳng tắp bước đi vững vàng, phong thái điềm tĩnh khiến ai cũng phải ngước nhìn. Anh nhìn fan của mình nở một nụ cười ấm áp, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.



Buổi kí tên chính thức bắt đầu, hôm nay còn đặc biệt được chụp chung với Bạch Tử Hàn, các fan nghe được đều vô cùng phấn khích.



Vì đứng lâu nên Gia Mỹ cảm thấy hơi đau chân, nghe thấy được chụp ảnh với thần tượng cô thật sự cảm thấy rất vui, nhưng cơn đau dưới chân khiến cô ấy không thể cười nổi.



Phương Linh nhận ra được Gia Mỹ đang rất đau, cô nhìn xung quanh một hồi thật sự không có một chiếc ghế nào được để gần đó. Lúc này mắt cô lia đến chỗ ngồi của Bạch Tử Hàn, bên cạnh anh có một chiếc ghế trống.



"Khoan đã." Phương Linh rời khỏi hàng, nói lớn về phía Bạch Tử Hàn.



Anh vừa định đặt tay kí bút thì nhất thời dừng động tác nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trong mắt anh hiện ra chút kinh ngạc, nhưng chỉ là một chút thôi.



"Có thể cho bạn tôi ngồi vào chiếc ghế đó không?" Phương Linh dùng tiếng anh mà nói, cô chỉ tay vào cái ghế bên cạnh anh.



Bây giờ tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Phương Linh, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.



Bạch Tử Hàn cũng bị lời này của cô làm cho câm lặng một hồi.



Gia Mỹ cũng bị lời này của Phương Linh làm cho giật mình, vội kéo cô lại.



"Cậu nói linh tinh gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK