Nhưng mà không có.
Trong nhà gió êm biển lặng, bố mẹ còn hòa thuận với nhau hơn lúc trước.
Mãi cho đến khi mùa hè kết thúc, Hạ Đình vẫn chưa nghe bố mẹ nhắc đến chuyện ly hôn.
Đương nhiên bọn họ không có ý định nói thì Hạ Đình cũng giả ngu, xem như không biết gì cả.
Thực ra cô rất sợ bố mẹ nói sự thật cho cô nghe, bởi vì cô không biết phải đối mặt như thế nào, cũng không biết phải đi theo ai.
Cho nên cứ như vậy mà trôi qua.
Ít nhất cho đến khi cô tốt nghiệp cấp 3, đến khi đó, cô chạy trốn bằng việc học đại học, như vậy sẽ không phải lựa chọn.
Hạ Đình âm thầm cầu nguyện.
Bước vào năm cuối cấp, việc học trở nên cấp bách hơn.
Mặc dù điểm số của Hạ Đình đã ổn định nhưng cô không dám thả lỏng, thậm chí sau giờ học bắt đầu về muộn hơn để học thêm được vài phút nữa.
Thứ sáu ngày 21 tháng 10.
Sau khi tan học, Hạ Đình vẫn từ tốn như ngày thường.
Những bạn học khác đều đang lục đục thu dọn đồ đạc rời phòng học, Hạ Đình vẫn bình chân như vại, ngồi tại chỗ, cúi đầu nghiêm túc giải đề toán, không bị quấy nhiễu bởi thế giới xung quanh.
Bạn thân nhất của Hạ Đình trong lớp, Ngụy Tĩnh Yến đi tới đặt một chiếc túi giấy màu nâu lên bàn cô, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ Đình Đình, cậu cứ học đi, tớ phải đi tập múa.”
Hạ Đình ngẩng đầu nhìn Ngụy Tĩnh Yến đang xuôi theo dòng người ra ngoài, cười nói: “Cảm ơn nha Yến Yến.”
Ngụy Tĩnh Yến quay đầu lại, nháy mắt tinh nghịch với cô, sau đó vẫy tay với Hạ Đình nói: “Bye, bye, thứ hai gặp.”
Hạ Đình không mở quà ngay lập tức mà đợi đến khi giải xong đề toán mới mở món quà Ngụy Tĩnh Yến tặng.
Trong túi quà có một cuốn sách, một tấm thiệp, một cái bookmark và một chai nước hoa.
Tên của loại nước hoa này là “Khi lá ngô đồng rơi trong mưa thu”.
Rất hợp với ngày sinh nhật của cô.
Hạ Đình rất thích món quà này, cô mỉm cười cất đồ vào trong balo sau đó rời khỏi phòng học.
Sau khi Hạ Đình tan học, cô phải băng qua đường, đi một bộ một đoạn ngắn mới đến điểm dừng xe buýt ở bên kia đường, cô muốn về nhà thì phải đi xe buýt số 10.
Khi Hạ Đình băng qua đường xong, vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai bóng người trong cửa hàng quà tặng trước mặt.
Là Thịnh Sấm và bạn nữ hay xuất hiện bên cạnh cậu.
Họ đang chọn quà tặng.
Có vẻ như Thịnh Sấm đang chọn quà cho bạn nữ bên cạnh câu.
Cậu cầm một con mèo xếp gỗ lên rồi lắc lắc với cô gái, cô gái bĩu môi lắc đầu, sau đó cầm một lọ tinh dầu hoa cỏ khuếch tán lên nở một nụ cười tươi tắn.
Đường Quất Ảnh nói với Thịnh Sấm: “Không phải em nói cô ấy học hành rất chăm chỉ hay sao? Cô ấy chắc hẳn cần nghỉ ngơi đầy đủ mới được, hay là em tặng cô ấy tinh dầu hoa cỏ khuếch tán này đi, để mỗi đêm đều có thể ngủ ngon.”
Thế nhưng Thịnh Sấm vẫn cúi đầu nhìn con mèo tam thể bằng gỗ trong tay mình, cảm thấy Hạ Đình sẽ thích mèo xếp gỗ hơn.
Đúng là Hạ Đình thích xếp gỗ.
Bởi vì hộp đồ chơi xếp gỗ mà cậu cầm là mèo tam thể, rất giống với con mèo tam thể ở tiệm kem, rất dễ thương.
Hạ Đình không chú ý đến cuối cùng họ mua cái gì.
Cô đi đến trạm dừng xe buýt và đợi xe đến.
Chẳng bao lâu sau xe cập bến, Hạ Đình lên xe.
Cùng lúc đó, Thịnh Sấm ôn bộ xếp gỗ hình mèo đi ra khỏi của hàng quà tặng cùng Đường Quất Ảnh.
Đường Quất Ảnh bất lực nói với cậu: “Bảo chị chọn quà tặng cho cô ấy thế mà cuối cùng vẫn mua món mà em lựa, mất công chị chọn quà.”
“Vậy khi nào em định tặng cho cô ấy?” Đường Quất Ảnh hỏi.
Thịnh Sấm im lặng một lát rồi mới nói: “Không thể đưa.”
Đường Quất Ảnh thở dài.
Em trai cô chỉ cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng khi nhắc đến Hạ Đình.
“Vậy thì đừng tặng.” Cô dịu dàng cười trấn an Thịnh Sấm: “Giữ lại cho mình cũng được.”
“Mua quà rồi cũng coi như lời chúc phúc được gửi đi rồi.” Đường Quất Ảnh nói.
Mãi đến khi tan học thì Thịnh Sấm mới biết được hôm nay là sinh nhật cô.
Ngày 21 tháng 10.
Cách sinh nhật của cậu tận 9 tháng.
…
Kỳ nghỉ đông năm nay.
Ngày 24 tháng 12 âm lịch, Hạ Đình ra ngoài lúc trời gần tối.
Cô định đến hiệu sách mua một bộ đề thi cũ.
Hạ Đình bắt xe buýt đi rồi xuống xe ở gần hiệu sách, khi đi dọc đường đến hiệu sách, Hạ Đình vô tình chú ý tới Thịnh Sấm đang ngồi gần cửa sổ quán cà phê bên cạnh hiệu sách.
Ngồi cạnh cậu chính là chàng trai lần trước cùng đánh nhau với cậu, còn đối diện vẫn là cô gái luôn xuất hiện bên cạnh Thịnh Sấm.
Trên bàn có ba ly cà phê còn có một chiếc bánh sinh nhật.
Trên đầu Thịnh Sấm đội mũ sinh nhật.
Cậu nhắm hai mắt lại rồi ước nguyện.
Cùng lúc đó, cô gái đối diện giơ điện thoại chụp ảnh cho cậu.
Hạ Đình vội vàng quay sang chỗ khác nhìn.
Cô khẽ cắn chặt môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hạ Đình nhìn thẳng về phía trước rồi đi qua cửa sổ quán, có điều bước chân của cô vô cùng cứng nhắc, cơ thể cũng cũng thẳng không ngừng.
Hạ Đình không biết là khoảnh khắc cô bước ngang qua cửa sổ mà Thịnh Sấm ngồi đó, Đường Quất Ảnh đã chụp một tấm hình cho Thịnh Sấm.
Bên trong tấm hình có bóng lưng Hạ Đình đi ngang qua.
Đường Quất Ảnh búng ngón tay, lúc Thịnh Sấm đang mở to mắt thì cô ấy vội nói: “A Sấm, quay đầu nhìn ra cửa sổ.”
Thịnh Sấm không hiểu cho lắm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó sững sờ.
Cậu vừa mới ước trong lòng: “Tôi hi vọng Hạ Đình sẽ thi đại học đại thắng, tôi hy vọng cô ấy có thể đi đến bất kỳ nơi nào cô ấy muốn đến, gặp bất kỳ ai cô ấy muốn gặp, hy vọng cô ấy luôn vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày, không bao giờ buồn nữa.”
“Nếu thật sự có thần linh thực hiện tâm nguyện, tôi hi vọng vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy Hạ Đình.”
Sau đó cậu nhìn thấy.
Mặc dù chỉ là bóng lưng cô đi ngang qua thôi.
Phó Thành Dục cũng tò mò nghiêng người nhìn ra ngoài cửa một lát thì thấy một bóng lưng của một bạn nữ.
Thịnh Sấm nhìn bóng lưng của Hạ Đình rồi bất chợt nở nụ cười.
Tại khoảnh khắc này, cậu tin rằng ước nguyện sinh nhật của mình sẽ thành hiện thực.
Đường Quất Ảnh giơ điện thoại cho cậu xem bức hình cô ấy vừa chụp, mỉm cười nói: “Đây là bức ảnh đầu tiên em với cô ấy cùng chung khung hình.”
“Cô ấy?” Phó Thành Dục quay mặt nhìn Thịnh Sấm: “Cậu thích cô ấy?”
Thịnh Sấm không trả lời Phó Thành Dục.
Nhưng biểu hiện của cậu đã nói lên tất cả.
Thịnh Sấm cầm điện thoại của Đường Quất Ảnh, ánh mắt lưu luyến nhìn tấm hình này cực kỳ lâu.
Cuối cùng, cậu nói với Đường Quất Ảnh và Phó Thành Dục: “Em muốn đi rửa ảnh.”
Bởi vậy đêm nay, Thịnh Sấm nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.
Là ảnh chụp của cậu và Hạ Đình.
Lúc Hạ Đình ra khỏi hiệu sách thì ngoài trời đang có mưa tuyết.
Cô đội mũ áo lên rồi bước trên mặt đất ẩm ướt đi đến trạm xe buýt.
Thời điểm khi đi ngang qua quán cà phê, Hạ Đình vô thức quay mặt nhìn vào bên trong.
Chỗ mà vừa nãy ba người Thịnh Sấm ngồi giờ đã trống không.
Hạ Đình bất chợt nhận ra bản thân lại quan tâm đến cậu, ngay lập tức cô quay mặt bước nhanh đi.
Đồng thời cũng thầm cảnh cáo chính mình: “Hạ Đình, đừng quan tâm đến cậu ấy nữa.”
Đừng nghĩ về cậu ấy.
Cũng đừng thích cậu ấy nữa.
Nếu như có thể, Hạ Đình hy vọng cơn mưa nhẹ mùa đông này cùng với những bông tuyết trắng rơi xuống sẽ mang tình yêu mà cô giấu kín trong lòng đi.
Cô hy vọng biết bao thời khắc nước mưa và tuyết trắng tan đi thì tình cảm của cô đối với Thịnh Sấm cũng sẽ biến mất theo.
Nhưng cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng, băng tuyết tan thành nước, cô vẫn còn rất thích Thịnh Sấm.
Hạ Đình chỉ đi ra ngoài mua một bộ đề thi, cô không ngờ được đến khi ra ngoài trở về sẽ nghe được bố mẹ nói chuyện với nhau.
Hạ Đình ra khỏi thang máy đi tới trước cửa nhà, ngay lúc cô lấy chìa khóa để mở cửa thì nghe thấy bên trong tiếng bố cô hỏi mẹ: “Đình Đình thi đại học xong cô sẽ đi Bắc Kinh luôn à?”
Đàm Anh Vân trả lời: “Ừ.”
“Thỏa thuận với công ty xong rồi, hè này sẽ điều tôi sang Bắc Kinh.” Bà ấy nói.
“Chúng ta…” Hạ Phỉ Kha ho nhẹ một tiếng rồi mới nói ra: “Chuyện chúng ta ly hôn khi nào cô định nói cho Đình Đình biết?”
Đàm Anh Vân nói: “Không phải đã nói vào ngày ly hôn rồi sao, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, đừng để con bị phân tâm, chờ Đình Đình thi đại học xong thì nói cho con bé nghe.”
“Lão Hạ,” Đàm Anh Vân cảnh cáo Hạ Phỉ Kha: “Tôi nói cho anh biết, anh đừng có vì lợi ích của mình mà làm hại người khác, bây giờ quan trọng nhất là việc Đình Đình thi đại học, nếu anh dám nói chuyện chúng ta đã ly hôn cho con gái nghe, ảnh hưởng đến chuyện thi cử của con thì tôi không tha cho anh đâu.”
Hạ Phỉ Kha vội vàng nói: “Cô nghĩ gì thế? Tôi cũng không muốn nói cho con bé biết sớm.”
Ông nghĩ đến việc con gái mình biết chuyện này, có lẽ con gái sẽ không muốn họ ly hôn, vì nể mặt con gái có khi Đàm Anh Vân sẽ đồng ý phục hôn với ông.
Nhưng đúng là kỳ thi đại học của con gái vẫn là quan trọng nhất, không thể bất cẩn được.
Cho nên Hạ Phỉ Kha chỉ dám giữ lại suy nghĩ đen tối kia ở trong lòng mình.
Đợi cô thi đại học xong mẹ cô sẽ đi Bắc Kinh ngay lập tức.
Mặc dù đã biết sự thật bố mẹ ly hôn rồi, cũng biết một nhà ba người họ kiểu gì cũng sẽ tan tác nhưng ở giây phút này Hạ Đình vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Cũng chính lúc này cô chợt nhận ra rằng cô thích ở với mẹ hơn so với bố.
Nhưng mẹ cô muốn đi Bắc Kinh.
Kể từ ngày đó, Hạ Đình có một sự quan tâm sâu sắc với Bắc Kinh, một thành phố mà cô chưa bao giờ đặt chân đến.
Cô nghĩ, đến khi điền nguyện vọng thi đại học, cô sẽ chọn một trường đại học ở Bắc Kinh.
Sau khi bắt đầu kỳ hai lớp 12, cô chủ nhiệm yêu cầu lớp trưởng phát cho mọi người một tờ giấy ghi chú, cô giáo muốn mỗi người bọn họ ghi mục tiêu của mình vào tờ giấy đó.
Dù đó là đại học muốn thi vào, thành phố muốn đến hay chuyên ngành mà mình thích, chỉ cần có mục tiêu theo đuổi là được.
Cô chủ nhiệm còn yêu cầu viết rõ danh tính, cũng dặn dò họ sau khi viết xong thì dán giấy ghi chú lên phần “Bảng mục tiêu thi đại học” phía sau lớp học.
Hạ Đình vẫn chưa xác định mục tiêu nhưng bởi vì mẹ nên cô cũng hơi muốn đi Bắc Kinh.
Cho nên, cô viết lên giấy ghi chú là: “Hạ Đình lớp 12/13, muốn đi Bắc Kinh!”
Từ lớp 10 đến lớp 12, Thịnh Sấm không có bất kỳ hứng thú gì đối với hoạt động tập thể của lớp, bởi vậy cậu cũng không quan tâm đến chuyện viết mục tiêu lên giấy ghi chú này.
Cuối cùng bị cô chủ nhiệm tìm đến.
Giờ tan học, cô chủ nhiệm đứng ở cửa sau của lớp tìm Thịnh Sấm.
“Tôi kiểm tra nhiều lần sau giờ tự học rồi, không có của em.” Cô giáo hỏi Thịnh Sấm: “Mục tiêu của em đâu?”
Thịnh Sấm nói: “Em không có mục tiêu.”
Cô chủ nhiệm thở dài, nhắc nhở cậu: “Cuối cấp rồi đấy Thịnh Sấm.”
Sau đó chỉ vào đồng hồ đếm ngược trên bảng, “Còn chưa đầy 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, không có cảm giác gấp rút nào à nhóc.”
“Dù chỉ là một ý tưởng cũng không có?” Cô chủ nhiệm không tin Thịnh Sấm không hề có mục tiêu nào, “Không cần phải ghi rõ tên trường hay chuyên ngành gì, em chỉ cần viết thành phố em muốn đến cũng được!”
“Em thích thành phố nào?” Cô chủ nhiệm hỏi cậu.
Thịnh Sấm im lặng vài giây rồi bỗng nghiêm túc trả lời: “Bắc Kinh.”
Cậu thấp giọng nói: “Em thích Bắc Kinh.”
“Thì em có thể viết em muốn đến Bắc Kinh.” Cô chủ nhiệm không cho cậu có thời gian giải thích, đưa giấy ghi chú và bút cho cậu, ra lệnh: “Viết vào đi rồi dán lên.”
Thịnh Sấm đành phải làm theo.
Cậu rất lười biếng, chỉ viết tên và địa điểm: “Thịnh Sấm, Bắc Kinh.”
Hạ Đình và Ngụy Tĩnh Yến cùng đi vệ sinh trở về, vừa hay bắt gặp cô chủ nhiệm tìm Thịnh Sấm tra hỏi.
Khi cô đi ngang qua cửa sau, Thịnh Sấm đang đáp lại lời của cô chủ nhiệm.
Cậu ấy nói: “Em thích Bắc Kinh.”
Tim Hạ Đình bỗng nhiên đập thịch một cái.
Sau đó cô vui mừng khôn xiết.
Chỉ bởi vì thành phố mà cô muốn đến là thành phố mà cậu thích.
Cũng bởi vậy, Hạ Đình càng thêm quyết tâm điền nguyện vọng vào một trường học ở Bắc Kinh.
Cô nhất định phải học đại học ở Bắc Kinh.
…
“Em thích Bắc Kinh.”
Bởi vì ——
Hạ Đình nói cô ấy muốn đi Bắc Kinh.
Hết chương 12.