Hạ Đình chỉ có thể cố gắng nhắn tin giải thích: “Không phải đâu, tin nhắn thoại kia là tớ gửi cho mẹ, vừa hay tin nhắn của cậu được gửi tới nên tớ ấn sai…”
Hạ Đình: "Thật sự rất xin lỗi cậu."
Sau khi gửi tin nhắn này, Hạ Đình lại gửi một sticker cúi đầu “xin lỗi” cho Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm buồn cười, trả lời cô: "Không sao, chuyện này có gì đâu."
Sau đó hỏi: "Cậu đi xem mắt rồi?"
Hạ Đình dở khóc dở cười: "Xin cậu đấy, đừng nhắc đến nữa."
Thịnh Sấm gửi một tin nhắn thoại cho cô.
Anh vừa cười vừa hỏi nhỏ: "Xin tớ? Cậu cầu xin tớ như thế nào?"
Hạ Đình gửi một loạt emoji “quỳ” cho anh.
“Được rồi, đùa cậu thôi.” Anh lại hỏi cô lần nữa: “Hôm nay cậu có rảnh không?”
Hạ Đình rảnh, nếu không thì cũng không có thời gian đi xem mắt.
Nhưng cô không muốn gặp Thịnh Sấm sau vụ mất mặt này.
Cho nên Hạ Đình trả lời anh: "Xin lỗi nha, chiều nay tớ bận việc rồi."
Thịnh Sấm nhìn tin nhắn trả lời của cô, khẽ thở dài một cái xong mới trả lời tin nhắn của cô: "Được rồi, cô nàng mơ hồ."
Mặt Hạ Đình ngay lập tức đỏ bừng.
Cô nhắn vài chữ rồi gửi đi: "Xin cậu đấy, đừng nhắc đến nữa."
Thịnh Sấm cố tình trêu cô, bèn đáp lại: "Được, quý cô mơ hồ."
Hạ Đình:...
Thịnh Sấm dừng lại rồi nói: "Hôm nay nhạy cảm nên dừng ở đây thôi."
Hạ Đình bị hành động trẻ con của anh chọc cười, trả lời anh: "Cảm ơn."
Thịnh Sấm chỉ nhìn tin nhắn không biết cô đang nói đùa hay thật sự tức giận, nhất thời hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Cậu giận đấy à?"
Hạ Đình gửi cho anh một sticker “lắc đầu”, sau đó gửi một tin nhắn: "Không ngờ cậu cũng có mặt ngây thơ như vậy."
Thịnh Sấm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, biểu cảm kinh ngạc.
Ngây thơ?
Từ bé đến giờ chưa có ai đánh giá anh như vậy.
Anh cảm thấy rất mới lạ hỏi: "Như thế là tốt hay không tốt?"
Hạ Đình nghiêm túc trả lời: "Tốt."
Gửi xong tin nhắn này, Hạ Đình bước ra khỏi trung tâm mua sắm.
Nhiệt độ bên ngoài xuống thấp, tay cầm điện thoại của cô nhanh chóng bị không khí lạnh xâm nhập, trở nên lạnh buốt.
Hạ Đình nói: "Không nói chuyện nữa, bye."
Thịnh Sấm đành phải xóa những ký tự vừa mới nhập, trả lời cô: "Được, cậu làm chuyện của cậu đi."
Trên tàu điện ngầm trở về nhà, Hạ Đình thông báo kết quả buổi xem mắt cho mẹ mình nghe.
Bởi vì có bóng ma tâm lý nên lúc này cô liên tục xác nhận mình có ấn nhầm không, lúc này mới gửi tin nhắn đã soạn xong đi.
Đêm đó Hạ Đình gọi video với Ngụy Tĩnh Yến.
Lần cuối cùng hai người họ liên hệ với nhau là ba tháng trước, đêm trước kh Ngụy Tĩnh Yến bước vào khóa huấn luyện bí mật.
Hiện tại Ngụy Tĩnh Yến đang là nghệ sĩ trong giới giải trí, bình thường bề bộn nhiều việc, không quay phim thì cũng sẽ tham gia đủ các loại chương trình giải trí và các hoạt động thương nghiệp.
Ấy vậy, cô nàng vẫn luôn giữ liên lạc với Hạ Đình trong nhiều năm qua, mặc dù hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng chơi thân với nhau bao năm qua vẫn có thể nói chuyện trên trời dưới bể cùng nhau.
Mấy năm nay, Ngụy Tĩnh Yến vẫn luôn chủ động liên lạc trước với Hạ Đình.
Thứ nhất là do cô không biết khi nào Ngụy Tĩnh Yến rảnh, khi nào cô nàng bận cho nên cô sợ mình liên lạc trước sẽ làm phiền Ngụy Tĩnh Yến, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn thì vẫn do tính cách thụ động của cô.
Hạ Đình là kiểu người chờ người khác tìm đến mình trước.
Đây là tính cách hình thành từ khi còn nhỏ, ăn sâu vào trong từng tế bào, bất kể là ai đi chăng nữa, kể cả với Thịnh Sấm mà cô yêu thầm bao nhiêu năm qua, cô cũng không chủ động trước.
Ngụy Tĩnh Yến cũng biết rõ cái tính này của Hạ Đình cho nên không ngại chuyện phải tự liên lạc với cô trước.
Cô nàng biết, bất kỳ lúc nào, chỉ cần Ngụy Tĩnh Yến tìm Hạ Đình thì Hạ Đình chắc chắn sẽ ở đó.
“Dạo này có chuyện gì vui à?” Ngụy Tĩnh Yến cười hỏi Hạ Đình.
“Bận muốn chết.” Hạ Đình nằm trên giường, liên tục than thở về công việc bận rộn, “Một tháng gần đây, gần như ngày nào tớ cũng phải tăng ca, cậu có tin không?”
Ngụy Tĩnh Yến buồn cười nói: “Tớ bị nhốt ba tháng để huấn luyện đây này.”
“Đúng là tệ hơn tớ nhỉ.” Hạ Đình cũng cười.
“À đúng rồi.” Hạ Đình nhớ tới chuyện ngày hôm nay, kể một mạch cho Ngụy Tĩnh Yến nghe, “Hôm nay tớ được nghỉ, kết quả lại phải đi xem mắt, cậu thử đoán xem đối phương là ai.”
Ngụy Tĩnh Yến vừa tò mò vừa nghi hoặc: “Tớ cũng biết?”
“Bạn học hồi cấp ba của chúng ta.” Hạ Đình bí ẩn nói.
“Gì???” Ngụy Tĩnh Yến không nhịn được bật cười khanh khách, hỏi: “Ai thế?”
Hạ Đình nói: "Tề Tùy Trạch."
“Cậu có ấn tượng gì không?” Cô hỏi Ngụy Tĩnh Yến.
Cô nàng nói không do dự: “Có, là một cậu bạn rất ngớ ngẩn.”
Hạ Đình: "..."
Ngụy Tĩnh Yến nhìn biểu cảm của Hạ Đình qua video, không khỏi cười hỏi: “Ê đừng nói là cậu không nhận ra cậu ta nhé Đình Đình?”
“Ừm…” Hạ Đình nhíu mày giải thích: “Tớ thật sự không nhớ trong lớp có cậu ta, hoàn toàn không có ấn tượng gì, sau khi kết bạn wechat xong thì cậu ta giới thiệu tên mình, tớ cảm thấy xa lạ cực kỳ, sau khi gặp mặt cũng không nhớ ra, là cậu ta nhắc tớ thì tớ mới nhớ tới…”
“Thật sự…” Hạ Đình nhỏ giọng nói: “Rất xấu hổ.”
Ngụy Tĩnh Yến cười lăn lộn trên sô pha, mất hết cả hình tượng.
“Nhưng mà chuyện xấu hổ nhất hôm nay không phải đối tượng xem mắt là bạn cũ hồi cấp ba…” Lúc Hạ Đình nói đến đây thì Ngụy Tĩnh Yến ngồi phắt dậy.
Cô nàng vẫn đang cố nhịn cười mà không được, vội vàng hỏi Hạ Đình: “Còn chuyện gì xấu hổ hơn? Kể nghe xem nào, tâm sự hết với chị em đi!”
Hạ Đình khẽ nói: “Thôi bớt dùm, cậu chỉ muốn nghe chuyện cười của tớ mà thôi.”
“Sao lại thế!” Ngay lập tức, Ngụy Tĩnh Yến đổi chủ đề, mạnh dạn nói: “Chị em tốt là chỉ thích nghe những khoảnh khắc xấu hổ của nhau, micro của bạn đây, mời bạn!”
Hạ Đình nói: “Thì là lúc xem mắt xong tớ định báo cáo kết quả cho mẹ tớ ý, kết quả không cẩn thận gửi sai người…”
“Gửi cho ai?” Ngụy Tĩnh Yến cảm thấy người này rất quan trọng.
Hạ Đình mấp máy môi nói: “Thịnh Sấm.”
Ngụy Tĩnh Yến cực kỳ shock: "Thịnh Sấm?"
“Các cậu kết bạn wechat lúc nào?”
“Hồi trước tình cờ gặp lại nhau, sau đó thì thêm wechat.” Hạ Đình kể lại cuộc hội ngộ giữa cô với Thịnh Sấm một cách qua loa: “Dù sao thì tớ rất xấu hổ, chỉ cần nhớ lại chuyện này là tớ chỉ muốn đập đầu chết cho rồi.”
“Bình tĩnh.” Ngụy Tĩnh Yến an ủi Hạ Đình: “Chỉ cần cậu không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác, dù sao thì tớ ở trong giới giải trí cũng chẳng khác gì, da mặt mỗi lúc một dày hơn.”
Hạ Đình bị Ngụy Tĩnh Yến chọc cười, tâm trạng bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
“À đúng rồi,” Hạ Đình hỏi Ngụy Tĩnh Yến: “Yến Yến, có phải cậu sẽ không đi họp lớp được không?”
“Cậu cứ nói đi?” Ngụy Tĩnh Yến bĩu môi: “Tớ muốn đi lắm nhưng cuối năm nhiều hoạt động, tối nay tớ mới được giải thoát khỏi đợt huấn luyện, ngày mai phải đến đài truyền hình để diễn tập tiết mục cuối năm.”
“Cho nên đành phải nhịn đau từ chối lớp trưởng đấy.”
Hạ Đình thở dài: “Nếu có cậu ở đó có thể tớ sẽ càng muốn đi hơn một chút.”
Ngụy Tĩnh Yến trêu chọc: “Đừng quá yêu tớ nhé.”
Hạ Đình bĩu môi nói: “Tớ rất yêu cậu.”
“Tớ sẽ là fan độc duy* của cậu.” Cô nói đùa.
“Cậu thôi đi.” Ngụy Tĩnh Yến trêu Hạ Đình: “Một người không đu idol như cậu mà cũng biết độc duy là gì à?”
“Cậu đang khinh thường ai đấy!” Hạ Đình khịt mũi.
“Nói đến…” Ngụy Tĩnh Yến bỗng nhiên lại chuyển chủ đề về Thịnh Sấm, “Thịnh Sấm hiện lại là người thừa kế tập đoàn Thịnh thị, cậu biết không?”
Hạ Đình còn chưa lên tiếng, Ngụy Tĩnh Yến đã tiếp tục tám với Hạ Đình: “Tớ nghe nói người thừa kế được chọn lúc trước không phải cậu ấy, là một người con trai khác của nhà họ Thịnh, người đó được nuôi dạy theo tiêu chuẩn của người thừa kế từ nhỏ nhưng mấy năm trước đã qua đời rồi, nhà họ Thịnh chỉ còn mỗi Thịnh Sấm là con trai cho nên chỉ có thể bồi dưỡng để cậu ấy trở thành người thừa kế.”
“Là…con ngoài giá thú của nhà tài phiệt cậu biết không?” Giọng Ngụy Tĩnh Yến vô thức nhỏ lại, khẽ nói với Thịnh sấm.
Hạ Đình không ngờ thân phận của Thịnh Sấm lại như thế này.
Cô kinh ngạc một lúc, ngay lập tức hỏi Ngụy Tĩnh Yến một vấn đề hơi ngớ ngẩn: “Yến Yến, sao cậu biết?”
“Cậu bị ngốc hả Đình Đình?” Ngụy Tĩnh Yến buồn cười nói: “Cậu thử nghĩ xem tớ ở trong giới nào.”
“Trong giới giải trí đấy!” Cô nàng nói: “Trong giới giải trí không chỉ có tin vịt của các nghệ sĩ mà còn cả drama của giới tài phiệt, chuyện nhà họ Thịnh không phải là chuyện bí mật gì ở trong giới giải trí.”
Cho nên hồi cấp ba anh ấy quậy phá như vậy bởi vì cậu ấy là con riêng của nhà họ Thịnh sao?
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngụy Tĩnh Yến, Hạ Đình không thể bình tĩnh lại được một lúc lâu.
Hồi cấp ba anh đã từng nói mẹ anh đã qua đời, còn bố thì không có.
Lúc đó anh không hề đề cập đến việc anh có chị gái.
Sau này chị gái của anh xuất hiện bên cạnh anh rất nhiều lần mà cô lại tưởng đó là bạn gái của anh.
Những bạn học khác cũng hiểu lầm anh giống cô.
Hạ Đình không tin Thịnh Sấm chưa bao giờ nghe được tin đồn mọi người hiểu lầm chị gái mình thành bạn gái của mình.
Vào thời điểm đó, thậm chỉ còn có tin đồn quá đáng nhất là anh được cô chiêu nhà tài phiệt nào đó bao nuôi.
Nhưng anh không bao giờ giải thích.
Là không thèm quan tâm hay là…
Ở thời điểm đó, có những chuyện khác khiến anh phải suy nghĩ mỗi ngày?
Đêm nay Hạ Đình mất ngủ.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại mà không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ về mỗi Thịnh sấm.
Cô nhớ lại rất nhiều cảnh tượng ở trường trung học với Thịnh Sấm, sau đó phát hiện dường như cô và Thịnh Sấm từng nói chuyện trực tiếp với nhau ba lần.
Lần đầu tiên là lúc cô đi nhầm phòng học, ngồi sai chỗ ngồi của anh.
Anh nói: “Đây là chỗ của tôi.”
Lần thứ hai là hôm trời mưa, cô muốn cho anh mượn chiếc ô che mưa nhưng lại bị anh mất kiên nhẫn cảnh cáo: “Tránh xa tôi ra, rất phiền.”
Lần thứ ba anh không nói với một mình cô.
Bởi vì đó là bữa tiệc liên hoan mừng tốt nghiệp, lúc mọi người cụng ly thì đồng loạt hét lên “Tốt nghiệp vui vẻ”.
Hôm ấy, sau khi anh ngửa đầu uống một ngụm rượu xong cũng nói một câu “Tốt nghiệp vui vẻ”.
Ba năm cấp ba, 1011 ngày, anh chỉ nói với cô được ba câu, vỏn vẹn 16 chữ.
Cộng thêm câu chúc mừng năm mới hồi lớp 11 anh gửi trên QQ nữa là tổng cộng 24 chữ.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Hạ Đình cũng ngủ thiếp đi lúc tờ mờ sáng.
Sau đó cô mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Hạ Đình trở về hồi cấp ba, cô lại được gặp Thịnh Sấm đầu đinh lần nữa.
Nhưng trong mơ tính tình của anh không lạnh lùng quái gở, vốn không phải chàng trai lạnh lùng trong trí nhớ của cô.
Anh sẽ cười với cô, sẽ chủ động tìm cô nói chuyện, sẽ giúp cô trực nhật, chàng trai mười bảy, mười tám tuổi trong mơ giống như anh lúc trưởng thành, dịu dàng thích cười, nhã nhặn lịch sự.
Nhưng bởi vì trong mơ nên Hạ Đình không cảm thấy không đúng ở đâu, tựa như ở trong mắt cô, Thịnh Sấm yêu cười đối xử tốt với cô chính là Thịnh Sấm thời cấp ba.
Hạ Đình hỏi anh: “Thịnh Sấm, bây giờ cậu đang nghĩ gì?”
Anh cười đáp: “Đang nhớ cậu.”
Hạ Đình sửng sốt.
Anh còn nói: “Hạ Đình, tớ thích cậu, cậu không biết sao?”
Một giây sau, Hạ Đình chợt tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Cô mở mắt ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm lên trần nhà, vừa kinh hãi vừa xấu hổ cực kỳ.
Sao cô lại có giấc mơ này?
Người mình yêu đơn phương lại tỏ tình với mình ở trong mơ.
Từ tận sâu trong đáy lòng, cô khao khát Thịnh Sấm thích cô đến mức nào mới có một giấc mơ khiến mình xấu hổ như vậy?
“A…” Hạ Đình kéo chăn kín mặt, giãy giụa trong chăn một lúc rồi mới tự cảnh cáo bản thân: “Đừng nghĩ đến nữa Hạ Đình, không có khả năng đâu.”
“Cậu ấy không thích mày, xin mày quên cậu ấy đi, xin mày hãy buông bỏ cậu ấy đi!”
“Xin mày đấy!!!” Cô tự nói với bản thân.
Một lát sau, Hạ Đình giơ tay ra khỏi chăn, sờ sờ tủ đầu giường.
Cô vén chăn trên mặt ra, cầm điện thoại xem thời gian theo thói quen, kết quả lại thấy một tin nhắn wechat chưa đọc.
Hạ Đình nhíu chặt lông mày, mờ mịt ấn mở tin nhắn wechat, lúc này cô mới phát hiện cô được thêm vào một group chat, tên group là “Đếm ngược ngày gặp bạn học cũ”.
Là Quách Nguy Nhiên thêm cô vào group chat.
Bên trong còn có hơn mười người khác, đều là những người sẽ đi họp lớp cuối năm.
Hạ Đình ấn mở mục thành viên trong group, không có Tề Tùy Trạch cũng không có Thịnh Sấm…
Cô vừa nghĩ không có Thịnh Sấm trong group chat thì bất chợt nhìn thấy tên của anh.
Nhưng ảnh đại diện wechat này không phải wechat mà anh kết bạn với cô.
Chẳng lẽ đây là…wechat đăng ký bằng số điện thoại trên danh thiếp mà anh đưa cho cô?
Hạ Đình ngồi dậy, cô kéo ngăn kéo ra, lấy tấm danh thiếp mà cô cất trong ngăn kéo, dựa theo số điện thoại trên danh thiếp tìm nick wechat.
Kết quả tìm kiếm chính là nick wechat trong group chat này.
Một cảm giác khác lạ xẹt qua trái tim Hạ Đình.
Cô nhanh chóng ngăn chặn những suy nghĩ linh tinh của mình.
Có lẽ lúc liên hệ với lớp trưởng anh chỉ tình cờ đang dùng nick wechat công việc mà thôi.
…
Tối hai mươi chín tháng 12 âm lịch.
Hạ Đình cầm túi xách và túi quà chứa con cừu bông nhỏ đeo nơ xanh, đúng giờ đi ra ngoài.
Cô vừa ngồi vào xe thì tin nhắn wechat của Thịnh Sấm được gửi tới.
Anh hỏi: "Cậu đi chưa?"
Hạ Đình hơi không hiểu vì sao anh lại quan tâm cô đi hay chưa, cô trả lời anh: "Vừa mới lên xe, đang chuẩn bị đi."
Một giây sau, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì đó bèn nói với anh: "Yên tâm đi, tớ vẫn nhớ mang theo con cừu bông cậu muốn đi mà."
Lần này đổi lại thành Thịnh Sấm ngạc nhiên.
Gì đây.
Anh hỏi cô đi chưa là vì nếu cô chưa đi thì anh sẽ lấy lý do tiện đường đi qua đón cô đi mà.
Sao lại liên quan đến con cừu bông.
Thịnh Sấm lại nhớ lại hôm hai người đi ăn sau ngày gặp lại, cô đứng dưới lầu nhà chô hỏi có phải anh có chuyện cần nhờ cô không.
Mạch não của Hạ Đình…
Thịnh Sấm cười bất lực.
Quá kỳ lạ rồi.
Anh trả lời cô: "Được, lát nữa gặp."
Hạ Đình đáp: "Ừ."
Hơn bảy giờ tối, Hạ Đình xuống xe trước cổng hội sở Thịnh Nghiệp.
Cô không vào ngay lập tức mà đứng ngoài cửa hội sở nhắn cho Thịnh Sấm một tin nhắn.
Hạ Đình nói với anh: "Tớ đến cổng hội sở rồi."
Sau đó còn nói thêm: "Cậu tới chưa? Ra đây một chút nhé?"
Thịnh Sấm gửi lại cho cô: "Được, chờ tớ."
Chú thích: Fan độc duy: 毒唯粉 /dú wéi fěn/
Chỉ những fan chỉ thích duy nhất một thành viên trong nhóm hoặc chỉ có duy nhất 1 thần tượng một cách độc hại, thường có xu hướng hành động không tốt, vì idol của mình mà có thể làm ảnh hưởng đến idol khác.
Hết chương 14.1.