Cơn sốt kéo theo cả cảm lạnh và ho, giọng cô cũng khàn đặc lại.
Trong khi mọi người tận hưởng kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động với những buổi tụ tập ăn uống vui chơi, thì kỳ nghỉ của Hạ Đình lại trôi qua trong việc nằm nhà dưỡng bệnh.
Ngày 1 tháng 5, gần trưa.
Hạ Đình vừa thức dậy không lâu, đầu óc vẫn mơ màng, không biết có phải là do thuốc uống tối qua không nữa.
Cô lười nấu ăn nên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lướt điện thoại, định gọi đồ ăn giao đến. Đúng lúc đó, tin nhắn của Thịnh Sấm gửi đến.
Anh hỏi cô: [Số nhà cậu là bao nhiêu?]
Hạ Đình hỏi ngược lại: [Cậu hỏi chuyện này làm gì?]
Thịnh Sấm đáp: [Gọi đồ ăn cho cậu.]
Hạ Đình từ chối: [Không cần đâu.]
Thịnh Sấm chỉ đành thú thật: [Người giao hàng đã đến dưới lầu nhà cậu rồi.]
Hạ Đình bất lực, không thắng nổi sự cứng đầu của anh, đành nhắn lại: [502.]
Chưa đầy mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài nhà cô.
Hạ Đình đứng dậy từ ghế sofa, lê bước ra mở cửa.
Nhưng không ngờ, sau khi mở cửa ra, người cô nhìn thấy lại chính là Thịnh Sấm.
Hạ Đình ngẩn người trong giây lát.
“Cổ họng cậu đỡ hơn chưa?” Anh quan tâm hỏi.
Ngày hôm sau khi Hạ Đình từ Thẩm Thành trở về, buổi trưa Thịnh Sấm đã gọi điện hỏi thăm cô. Ban đầu, anh định chỉ hỏi xem tâm trạng cô đã tốt hơn chưa, nhưng khi nghe giọng cô qua điện thoại, anh lập tức nhận ra cô không khỏe.
Hỏi kỹ mới biết cô bị cảm lạnh, sốt và ho, tất cả đều ập đến cùng lúc.
Thịnh Sấm không cần đoán cũng biết, chắc chắn cô bị bệnh là do dầm mưa hôm trước, cộng thêm tâm trạng xáo trộn quá lớn khiến cơ thể cô không chịu nổi.
Giọng Hạ Đình vẫn khàn, cô đáp:
“Đỡ hơn rồi… Thì phải?”
Thịnh Sấm không khỏi bật cười, Hạ Đình lại chủ động giải thích:
“Hết sốt rồi, chỉ còn hơi ho thôi.”
Cô dường như đang cố chứng minh mình thực sự đã khá hơn rồi.
Thịnh Sấm đưa chiếc hộp giữ nhiệt trên tay cho cô, nói:
“Là cháo nóng, rau củ thanh đạm và một ít thịt nạc.”
Hạ Đình đón lấy hộp giữ nhiệt, còn chưa kịp nói gì, Thịnh Sấm đã tiếp lời:
“Cậu nghỉ ngơi đi, tớ…”
Thấy anh quay lưng định rời đi, Hạ Đình liền hỏi:
“Cậu không vào ngồi một lát à?”
Vừa dứt lời, cô lại không kìm được mà ho vài tiếng.
Thịnh Sấm vừa mừng vừa lo hỏi:
“Tớ vào được à?"
Cô nghiêng người để anh bước vào, mỉm cười nói:
“Cậu còn mang đồ ăn đến cho tớ mà.”
Câu nói như muốn bảo rằng, cậu đã mang đồ ăn đến tận đây, chẳng lẽ tớ lại không mời anh vào nhà? Như vậy thì thật vô tình.
Thịnh Sấm hiểu rằng, đối với Hạ Đình, có lẽ đây chỉ là một hành động lịch sự đáp lễ. Nhưng bất kể lý do là gì, cô đã mời anh vào nhà.
Điều đó khiến Thịnh Sấm vui mừng khôn xiết.
Bước vào nhà, Hạ Đình vừa đi về phía bếp mở, vừa nói với anh:
"Không cần thay giày, cứ ngồi tự nhiên."
Trong lúc lấy bát đũa, cô lại hỏi:
“Cậu ăn gì chưa?”
Thịnh Sấm mỉm cười trả lời:
“Tớ ăn rồi.”
Hạ Đình tò mò:
"Ăn sáng à?"
“À.” Thịnh Sấm đáp lời, rồi ngẩng lên nhìn Hạ Đình: “Cậu chưa ăn sáng à?”
Hạ Đình thật thà trả lời:
“Tớ mới dậy không lâu, tối qua uống thuốc xong thì ngủ mê mệt, kiểu gì cũng không dậy nổi.”
Cô lấy cơm và thức ăn từ hộp ra, bày lên bàn ăn. Trước khi ngồi xuống, cô chợt nhớ mình chưa tiếp đãi Thịnh Sấm, bèn quay lại nói:
“Cậu uống gì không? Trong tủ lạnh có…”
Thịnh Sấm bất lực ngắt lời:
“Cậu là bệnh nhân, đừng lo cho tớ nữa.”
“Mau ngồi xuống ăn đi.” Anh dịu dàng nói.
Giọng anh nghe như đang dỗ dành.
Nghe anh nói vậy, Hạ Đình cũng không đế ý đến anh nữa.
Thịnh Sấm kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, lặng lẽ quan sát cô ăn cơm trưa một cách chậm rãi.
Một lúc sau, Hạ Đình bất ngờ nhắc đến người bạn đã mất của mình.
“Cậu ấy là bạn cùng phòng thời đại học của tớ, cũng là người bạn thân nhất của tớ khi còn học đại học.”
Hạ Đình bất ngờ mở lời khiến Thịnh Sấm hơi ngỡ ngàng, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
Hạ Đình cúi đầu, uống một ngụm cháo, sau đó cụp mắt xuống nói:
“Cậu ấy vừa làm thủ tục đăng ký kết hôn vào tháng hai năm nay. Hôm đó, cậu ấy nói với tớ rằng lễ cưới sẽ được vào ngày 20 tháng 5 và muốn tớ làm phù dâu, tớ cũng rất vui khi được làm phù dâu cho cậu ấy.”
“Lần cuối cùng tớ và cậu ấy gặp nhau là ở Bắc Kinh, trước khi tớ quay về Ngô Thành. Khi đó cậu ấy vẫn đang học cao học.”
“Tớ cứ nghĩ rằng bọn tớ sẽ sớm gặp lại nhau trong lễ cưới của cậu ấy.”
Nói đến đây, Hạ Đình im lặng.
Cô dừng lại để điều chỉnh cảm xúc, rồi tiếp tục kể cho Thịnh Sấm:
“Đêm tớ từ Thẩm Thành trở về, lúc gần về đến nhà, tớ nhận được một tin nhắn từ chồng của cậu ấy.”
“Nhưng tin nhắn đó không phải do chồng cậu ấy gửi.”
“Là bố mẹ họ thông báo cho tớ biết, rằng chồng cậu ấy cũng đã mất.”
Ánh mắt Thịnh Sấm thoáng hiện lên sự bàng hoàng.
Hạ Đình hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm xúc để không bật khóc.
“Tớ cũng quen chồng cậu ấy, khá thân nữa. Cậu ấy cũng là bạn học cùng lớp đại học với tớ.”
“Nhưng hai người họ không phải đến đại học mới quen nhau. Họ lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ rời xa nhau.”
Đến đây, Thịnh Sấm đã hiểu vì sao đêm đó Hạ Đình lại suy sụp đến vậy.
Mất đi hai người bạn trong cùng một lúc, nếu là anh, anh cũng không thể chịu đựng nổi.
Hạ Đình nói xong, cô mới chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều. Cô vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, tớ chỉ mải nói mà quên hỏi cậu có muốn nghe hay không…”
“Muốn chứ.” Thịnh Sấm dịu dàng nói: “Tớ thích nghe cậu kể về bạn bè của cậu, tớ rất thích.”
“Nếu cậu muốn, cậu có thể kể cho tớ thêm về họ.” Anh vụng về an ủi cô:
“Chỉ cần còn có người nhớ đến họ, thì họ vẫn sẽ tồn tại.”
“Dù không thể quen biết họ khi họ còn sống, nhưng tớ muốn cùng cậu ghi nhớ họ.” Thịnh Sấm nghiêm túc nói với Hạ Đình.
Chính vì vậy, Hạ Đình kể cho Thịnh Sấm rất nhiều câu chuyện về Tô Dữu và Lộ Thời.
Khi nhắc đến Tô Dữu, cô luôn rất vui vẻ. Khi kể về tình yêu sâu đậm giữa Tô Dữu và Lộ Thời, giọng cô phảng phất sự ngưỡng mộ.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Sấm thấy Hạ Đình nói nhiều như vậy.
Hóa ra, một người trầm lặng và chậm rãi đến đâu cũng có lúc trở nên hoạt bát và cởi mở đến thế.
Chủ đề này kéo dài đến khi Hạ Đình ăn xong, rửa chén bát, dọn dẹp bàn ăn gọn gàng và uống thuốc xong.
Sau đó, Hạ Đình ngồi xuống ghế sofa, tiện tay ôm lấy chiếc gối tựa bên cạnh.
Thịnh Sấm cũng đi theo và ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Đình nghiêng đầu nhìn anh, bất ngờ nói:
“Hay là cậu giải thích luôn bây giờ đi.”
“Đúng lúc cả hai đều rảnh mà.” Cô bổ sung thêm.
Thịnh Sấm đồng ý:
“Được.”
Trước khi chính thức kể chuyện, anh còn không quên nói đùa:
“Cậu vừa uống thuốc xong, đừng có nghe giọng tớ rồi ngủ luôn đấy nhé?”
Hạ Đình hừ nhẹ, bĩu môi:
“Tuyệt đối không.”
“Lần trước tớ đã nói với cậu rồi, tớ là con riêng của Thịnh Lương Kiều.” Thịnh Sấm nói: “Tớ và chị gái là sinh đôi. Mẹ tớ qua đời vì băng huyết ngay sau khi sinh bọn tớ. Chị gái tớ được nhà họ Đường nhận nuôi, còn tớ thì được Thịnh Lương Kiều nuôi dưỡng bên ngoài.”
“Cậu có biết vì sao tớ tên là Thịnh Sấm không?” Anh hỏi Hạ Đình, nhưng không đợi cô trả lời, anh đã nói:
“Bởi vì Thịnh Lương Kiều nghĩ tớ là tai họa do ông ta gây ra, là một gánh nặng ngoài ý muốn. Vì vậy, ông ta đặt tên tớ là Sấm, nghĩa là tai họa.”
Hạ Đình bất giác nhíu mày.
Thịnh Sấm tiếp tục kể:
“Từ khi tớ có ký ức, mỗi lần gặp Thịnh Lương Kiều, ông ta đều nhắc tớ rằng sự tồn tại của tớ chỉ để kích thích Thịnh Việt trở nên xuất sắc hơn. Thịnh Việt cũng là con trai lớn của ông ta, lớn hơn tớ vài tháng.”
“Thịnh Việt?” Hạ Đình cảm thấy cái tên này nghe quen quen.
“Cậu ta là người bị tớ đánh đến nhập viện hồi lớp 10, lớp 4 quốc tế.” Thịnh Sấm nhắc cô.
Hạ Đình lập tức nhớ ra.
Khi đó, chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán suốt một thời gian dài trong lớp. Cái tên “Thịnh Việt” được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, vì thế cô mới có chút ấn tượng.
“Để có thể dùng tớ kích thích Thịnh Việt một cách tốt hơn, từ khi tớ học mẫu giáo Thịnh Lương Kiều đã sắp xếp cho tớ và cậu ta học cùng một trường. Có lẽ ông ta nghĩ như thế sẽ dễ dàng thấy hiệu quả hơn.” Thịnh Sấm nhếch môi nở nụ cười đầy mỉa mai: “Thịnh Việt coi tớ là kẻ thù. Tất nhiên, tớ cũng rất ghét cậu ta. Hai bọn tớ luôn nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cậu ta có thể tùy tiện bắt nạt tớ, còn tớ thì không thể phản kháng lại chút nào.”
“Vì cậu ta là con trai của Thịnh Lương Kiều, là cậu ấm của nhà họ Thịnh. Tất cả mọi người đều đứng về phía cậu ta, từ Thịnh Lương Kiều, hiệu trưởng, chủ nhiệm, thầy cô, đến bạn học. Ai cũng biết phía sau cậu ta là nhà họ Thịnh. Có người xu nịnh, có người nể sợ, cũng có kẻ không dám đụng đến. Bất kể cậu ta làm gì với tớ, mọi người đều lựa chọn tin tưởng cậu ta.”
Hạ Đình mím chặt môi, vẻ mặt trầm tư.
Cô không thể không cảm thấy đau lòng cho Tiểu Thịnh Sấm, một cậu bé không ai tin tưởng, không ai đứng sau lưng bảo vệ.
Cô không dám tưởng tượng, một đứa trẻ nhỏ như thế làm sao có thể đối mặt với sự hoang mang và bất lực đến như vậy.
Lúc đó mới chỉ là tuổi mẫu giáo, lớn lắm cũng chỉ bốn, năm tuổi.
“Sau đó, trong lớp chuyển đến một cậu bé mới.” Thịnh Sấm như chìm vào hồi ức, ánh mắt dán chặt vào góc bàn trà, không hề nhúc nhích một lúc lâu: “Cậu ấy tin tớ, đứng về phía tớ, trở thành bạn của tớ, cùng tớ đối mặt với những lần bắt nạt của Thịnh Việt. Nhưng rồi…”
Anh dừng lại, khẽ nhíu mày, vài giây sau mới tiếp tục:
“Cậu ấy bị Thịnh Việt uy hiếp. Thịnh Việt bắt cậu ấy không được chơi với tớ, còn ép cậu ấy chơi với nhóm của cậu ta. Cậu ấy không đồng ý thế là bị Thịnh Việt đánh trọng thương đến mức phải nhập viện. Khi cậu ấy bị đánh, tớ đứng ngay đó, bị mấy đứa khác cùng phe với Thịnh Việt giữ chặt, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị hành hạ mà không làm được gì.”
“Thịnh Việt không bị bất kỳ hình phạt nào vì chuyện đó. Nhưng cậu bạn ấy bị đánh đến đầu chảy máu, gãy chân, phải nằm viện rất lâu. Sau đó, cậu ấy không quay lại trường nữa. Gia đình cậu ấy đưa cậu ấy rời khỏi Ngô Thành, chuyển đến một thành phố khác sống. Tớ không biết cậu ấy giờ ra sao, có trách tớ không, liệu có tha thứ cho tớ không, vì chính tớ là người đã mang đến tai họa cho cậu ấy.”
“Không phải cậu.” Hạ Đình vội vàng phản bác, có lẽ vì nói quá nhanh, cô lại không kiềm được mà ho khẽ hai tiếng, sau đó mới khàn giọng nói với anh:
“Sai là ở Thịnh Việt và những kẻ bao che cho cậu ta. Cậu và bạn cậu không hề có lỗi.”
Thịnh Sấm mỉm cười nhẹ với cô, rồi tiếp tục:
“Từ sau chuyện đó, tớ không còn kết bạn nữa, cũng không thân thiết với ai.”
“Vì Thịnh Việt đã nhận ra rằng, những chuyện như thế sẽ kích thích tớ nên cậu ta bắt đầu tìm thú vui bằng cách cướp đi những thứ tớ thích.” Giọng Thịnh Sấm trầm xuống:
“Bất kể là tớ thích thứ gì, chỉ cần tớ thể hiện sự quan tâm, cậu ta đều cướp lấy rồi hủy hoại nó ngay trước mặt tớ.”
“Con người cũng thế. Tớ không thể để bất kỳ ai khác bị tổn thương chỉ vì ở gần tớ.”
Hạ Đình dường như hiểu tại sao Thịnh Sấm thời trung học lại lạnh lùng như vậy, lúc đó anh luôn tỏ ra thờ ơ khiến người khác không dám gần.
Cô cũng dường như hiểu tại sao ngày hôm đó anh lại bảo cô tránh xa.
Thịnh Sấm nhìn Hạ Đình, anh thấy chính mình trong đôi mắt cô.
Hạ Đình khàn giọng nhẹ nhàng nói: “Tớ hiểu rồi.”
Chính vì thích cô, nên anh mới tỏ ra không thích cô.
Đó không phải là ghét bỏ, mà là một sự bảo vệ của anh.
“Thịnh Việt là kẻ không có nhân tính, cậu ta có thể làm bất cứ chuyện gì.” Thịnh Sấm nhìn chằm chằm vào Hạ Đình, thành thật với cô: “Ngày đó khi cậu cho tớ mượn ô, cậu ta đang đứng ở tầng ba nhìn tớ, tớ không thể nhận ô,thậm chí còn không thể dùng giọng điệu bình thường mà nói với cậu một câu ‘không cần đâu’. Thật sự xin lỗi, Hạ Đình, tớ không cố ý đâu.”
“Lúc đó tớ chỉ có thể làm như vậy.”
“Không sao đâu.” Hạ Đình nhìn Thịnh Sấm, mỉm cười nhẹ đáp lại: “Thịnh Sấm, không sao đâu.”
Hạ Đình mười sáu tuổi chưa từng trách anh.
Hạ Đình hai mươi lăm tuổi cũng không trách anh.
Hết chương 21.