• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần Thịnh Sấm đi công tác nước ngoài, Hạ Đình không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ anh.

Thịnh Sấm đang bận.

Ngoài việc thúc đẩy hợp tác kinh tế ra thì anh còn đến thăm một số trạm nuôi chó hợp pháp.

Yorkshire là giống chó Anh cho nên khi ở đây anh muốn đi xem để chọn, biết đâu lại có duyên gặp đúng con muốn mua.

Chỉ là Yorkshire trắng sữa thực sự quá khan hiếm, những con Yorkshire trắng sữa thuần chủng có vẻ ngoài đẹp lại càng khó tìm hơn.

Nhưng Thịnh Sấm lại rất may mắn, thực ra có một nhà nuôi giống Yorkshire khoảng thời gian trước mới gây giống sinh ra một lứa Yorkshire con, trong đó có một con trắng sữa thuần chủng.

Lần đầu tiên Thịnh Sấm nhìn thấy chú chó Yorkshire trắng sữa này đã cực kỳ thích, nhóc con trắng sữa ú nu đẹp đến mức trông như một con búp bê giả, vô cùng đáng yêu.

Anh quyết định mua luôn chú chó này sau đó cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận huyết thống của bố mẹ chú chó.

Cuối cùng Thịnh Sấm giao tiền đặt cọc, ký hợp đồng với gia đình nuôi chó, hai bên thương lượng chờ khi chú chó được ba tháng tuổi thì Thịnh Sấm sẽ đón chú chó đi.

Thịnh Sấm về nước vào thứ bảy.

Trước đó một ngày anh đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè trên wechat, ảnh chụp là tấm ảnh anh tiện tay chụp trong phòng nghỉ của hạng thương gia, kết hợp với caption là: “Cuối cùng cũng được về.”

Hạ Đình nhìn thấy bài đăng này trên vòng bạn bè còn like cho anh một cái.

Cô cứ tưởng sau khi Thịnh Sấm trở về sẽ tìm cô để hẹn thời gian gặp nhau.

Dù sao thì trước khi anh xuất ngoại đã hẹn cô chờ sau khi anh về sẽ gặp nhau một lần.

Nhưng mà cả ngày thứ bảy, Thịnh Sấm không hề liên lạc với Hạ Đình.

Hạ Đình đoán có lẽ Thịnh Sấm đã giải quyết được vấn đề nên không cần hẹn cô ra ngoài tâm sự nữa, bởi vậy nên không cần liên lạc với cô sau khi về nước.

Kiểu này cũng tốt.

Vừa hay cô cũng cảm thấy bất tiện khi gặp anh nhiều lần.

Bởi vì như vậy rất khó để cô từ bỏ anh.

Hạ Đình khẽ thở phào một cái nhưng trong lòng thực sự cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Chủ nhật.

Hạ Đình tỉnh giấc vì tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.

Hôm nay không cần đi làm, cũng không có chuyện gì khác, Hạ Đình chỉ ở nhà lười biếng.

Sau khi ăn sáng xong cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, đến khi rảnh rỗi thì cô mở máy chiếu lên, bắt đầu xem phim để giết thời gian cuối tuần.

Khoảng ba giờ chiều, mưa bên ngoài cuối cùng cũng tạnh, Hạ Đình đứng dậy đi đến cửa sổ ở phòng khách.

Cô nhìn thành phố ướt đẫm nước mưa, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi thở dài một hơi.

Cô có cảm giác muốn ra ngoài hít thở không khí tươi mới sau cơn mưa.

Cũng vào thời điểm này, Hạ Đình đột nhiên muốn uống một ly cà phê.

Muốn uống ly cà phê Mưa Quế Tuyết Bay của quán “Không nỡ”.

Hạ Đình không do dự, cô lập tức thay quần áo đi ra ngoài.

Sau cơn mưa, nhiệt độ trong không khí hơi thấp, cũng may Hạ Đình mặc áo khoác nên không thấy lạnh lắm.

Cô hít thở không khí tươi mát sau cơn mưa, chậm rãi đi bộ ra ga tàu điện ngầm.

Tuy nhiên hơn nửa giờ sau, Hạ Đình vừa bước ra khỏi tàu điện ngầm thì phát hiện trời lại bắt đầu mưa.

Ở chân trời xa xôi thỉnh thoảng còn lóe lên tia chớp, nếu nghe kỹ cũng có thể nghe thấy tiếng sấm từ xa.

Lúc đi ra ngoài cô không mang theo ô, sợ trời sắp mưa to cô đành phải bước thật nhanh đến quán cà phê.

Đến trước cửa quán, Hạ Đình đẩy cửa bước vào.

Bên trong quán đang phát một bài hát nhạc Pop thịnh hành.

Lúc Hạ Đình bước vào thì bài hát đang được phát đến đoạn điệp khúc.

Giọng hát đặc biệt của Tôn Yến Tư tựa như đang kể một câu chuyện tình lâm ly: “Phải chăng đã quá muộn màng, con đường đã quá cách xa, mắt em đẫm lệ chẳng thể nào trở về bên anh được nữa, anh có thể bao dung những ngày mưa nơi em…” (Ngày mưa - Tôn Yến Tư)

Cô không đến quầy lễ tân gọi món mà trực tiếp đi đến một chiếc bàn trong góc vắng, quét mã trên bàn rồi chọn cà phê mà mình muốn uống.

Cũng bởi vậy Hạ Đình không phát hiện ra ở trong quầy lễ tân, nhân viên pha chế là Thịnh Sấm.

Hạ Đình không nhìn vào quầy nên không thấy Thịnh Sấm nhưng ngay khi cô đẩy cửa bước vào anh đã nhìn thấy cô.

Thịnh Sấm thực sự rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của cô, anh không ngờ hôm nay cô sẽ đến quán.

Cô ngồi ở bàn số 10, gọi một ly “Mưa Quết Tuyết Bay”.

Tên của món latte tuyết phủ hương quế hoa ngọt ngào này là do anh tự nghĩ ra.

Thịnh Sấm từ tốn pha cà phê bằng máy cho Hạ Đình, sau đó anh tháo chiếc tạp dề màu nâu trên người ra, bưng ly cà phê về phía cô.

Hạ Đình chọn bàn gần cửa sổ, lúc này cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cơn giông kéo đến, cô vô thức chau mày.

Nếu biết trời lại mưa tiếp thế này cô đã không bất cẩn quên mang theo ô ra ngoài rồi.

Trong lúc Hạ Đình đang suy nghĩ miên man thì cà phê của cô đã được bưng ra.

Đối phương nói: “Cà phê của cậu.”

Hạ Đình cảm ơn theo bản năng: “Cảm ơn…”

Còn chưa nói hết câu, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Giây tiếp theo, ánh mắt Hạ Đình mất cảnh giác va phải đôi mắt cười của Thịnh Sấm.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, kinh ngạc thốt lên: “Thịnh Sấm?”

“Sao cậu lại ở đây?” Hạ Đình hỏi.

Thịnh Sấm ngồi xuống ghế đối diện với Hạ Đình, anh thoải mái tựa lưng vào ghế, khẽ nở một nụ cười nói: “Cậu nghĩ sao?”

Hạ Đình mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”

“Đến uống cà phê?” Cô hỏi

“Đến pha cà phê.” Anh nói.

Hạ Đình lại hoang mang hơn: “Hả?”

Thịnh Sấm bật cười trước vẻ mặt ngơ ngác hoang mang của cô.

Anh nghiêng người về phía trước, hơi hạ giọng nói với cô: “Nếu tớ nói quán cà phê này là do tớ mở thì cậu có tin không?”

Hạ Đình trợn tròn hai mắt nhìn anh: “Tin.”

“Cậu là tổng giám đốc Thịnh thị, mở một quán cà phê không phải chuyện khó khăn gì.” Cô nói đùa.

Thịnh Sấm thầm thở dài, tựa như cô đang nhắc nhở anh, hai người là hai tầng lớp khác nhau.

Anh đổi chủ đề, hỏi cô: “Sao cậu lại tới chỗ này thế?”

Hạ Đình cười nói: “Bất chợt rất muốn uống cà phê của quán cậu, lại không có dịch vụ giao hàng nên chỉ có thể tự tới uống.”

“Lần sau muốn uống thì không cần tới tận nơi đâu, cứ nói thẳng với tớ là được.” Anh nói.

Hạ Đình nở một nụ cười nhẹ, cô chỉ cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm mà không đáp lại lời anh.

Thịnh Sấm nhìn cô chăm chú, lại hỏi: “Cậu thích mưa quế tuyết bay này à?”

Hạ Đình gật đầu: “Tên hay mà uống cũng ngon, tớ rất thích.”

“Hạ Đình,” Thịnh Sấm bỗng nhiên hỏi cô: “Có phải cậu có người mình thích rồi không?”

Lúc nói câu này, một tiếng sét vừa hay nổ ra ở bên ngoài.

Tiếng sét ấy tựa như cũng đánh thẳng vào trong lòng Hạ Đình.

Tay đang cầm ly cà phê của cô dừng lại.

Thịnh Sấm hỏi như vậy Hạ Đình vô thức cho rằng anh đã phát hiện ra cô thích anh.

Chắc không đâu.

Cô chưa bao giờ biểu hiện tình cảm đối với anh, cho dù là trước đây hay hiện tại.

Vậy vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy?

Thời điểm Hạ Đình trầm mặc, thực ra Thịnh Sấm đã biết được đáp án.

Trong lòng cô đã có bóng dáng ai đó.

Hạ Đình không trả lời Thịnh Sấm mà giả bộ bình tĩnh cười nhạt hỏi anh: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”

Thịnh Sấm cũng không hề giấu diếm, nói với cô: “Thứ bảy tuần trước lúc xe của tớ đi ngang qua quán thì vừa hay thấy cậu đi cùng một người đàn ông ra khỏi quán.”

“Anh ta là người cậu thích sao?” Vừa hỏi câu này xong, Thịnh Sấm lại càng cảm thấy lòng mình chơi vơi.

Bởi vì anh đã biết rồi còn cố hỏi.

Nhưng anh chỉ muốn một câu trả lời.

Nếu như cô nói phải, nếu như cô nói hai người đang hẹn hò, hai người đang yêu nhau say đắm thì Thịnh Sấm sẽ chúc phúc cho cô.

Từ tận đáy lòng, chân thành chúc cô hạnh phúc.

Anh là người hi vọng cô hạnh phúc vui vẻ hơn ai hết.

“Hả?” Hạ Đình nghe câu hỏi sau của Thịnh Sấm nhất thời dở khóc dở cười, cô bất đắc dĩ nói: “Gì cơ? Đó là anh trai tớ.”

“Anh trai nhà dì cả.” Hạ Đình giải thích trước.

Thịnh Sấm ngay lập tức yên tâm.

Không phải là người mà cô thích.

Nhưng anh lại bất an ngay lập tức.

Phản ứng vừa nãy của cô đã gần như là ngầm thừa nhận trong tim cô có một bóng hình.

Sẽ là ai?

Anh có biết hay không?

Bọn họ đã phát triển đến bước nào rồi?

Bây giờ…anh tranh thủ thổ lộ với cô thì có còn kịp hay không?

Thịnh Sấm nhìn chằm chằm Hạ Đình.

Hạ Đình bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, uống cà phê liên tục, ly cà phê nhanh chóng cạn thấy đáy.

Kỳ lạ một điều là hương vị cà phê hôm nay vẫn đậm đà như lần trước cô uống, nhưng dường như lưỡi của cô đã mất đi vị giác, không thể nào mà nếm ra được.

Bởi vì trong đầu cô đang nghĩ đến một chuyện.

Chiều tối thứ bảy hôm đó, sau khi cô và anh họ rời khỏi quán cà phê không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Thịnh Sấm.

Cho nên là lúc ấy anh nhìn thấy cô đi cùng với anh họ và nghĩ rằng anh họ là bạn trai của cô.

Sao…tại sao anh lại phải quan tâm chuyện này?

Tại sao anh lại phải quan tâm chuyện cô có người mình thích hay không?

Hạ Đình mơ hồ có câu trả lời trong lòng nhưng cô không dám nghĩ tiếp.

Gần như đã uống hết cà phê, Hạ Đình đặt ly xuống, cầm điện thoại lên lướt qua lướt lại.

Cô thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu có phải hôm nay cô không nên ra ngoài hay không.

Sau khi đặt xe đến đón xong, Hạ Đình lập tức đứng dậy, cô cố ép mình bình tĩnh lại, nói với anh bằng giọng run run: “Xe tớ đặt đến rồi, tớ đi trước nhé.”

Thịnh Sấm định trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình với cô mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Đình rời khỏi quán cà phê.

Tuy nhiên, chỉ là cô đi ra bên ngoài chờ xe tới.

Có lẽ anh vẫn còn cơ hội.

Thịnh Sấm đứng lên đi theo ra ngoài.

Bởi vì trời mưa nên tình hình giao thông lúc này rất đáng lo ngại.

Xe Hạ Đình đặt chỉ cách 1,9km nhưng lại bị kẹt trên đường, không nhúc nhích được xíu nào.

Hạ Đình nghe thấy tiếng cửa đẩy ra từ bên trong, cũng biết có người đang đi tới.

Là anh.

Nhưng cô không có dũng cảm nhìn anh một cái.

Hiện tại lòng cô rối bời chỉ muốn rời đi thật nhanh.

Hạ Đình đứng dưới mái hiên, giả bộ như không có gì, vươn tay ra đón những hạt mưa rơi từ trên mái hiên xuống.

Cô nhìn màn mưa giăng như sương mù, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thịnh Sấm đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng mà hình như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Thịnh Sấm bước tới, dừng lại bên cạnh cô.

Anh không dám do dự thêm phút giây nào nữa, trực tiếp lên tiếng nói hết thảy lòng mình với cô.

“Hạ Đình,” giọng điệu của Thịnh Sấm qua quýt bình bình, cười nói: “Hẳn là hồi cấp ba cậu không biết tớ thích cậu đâu nhỉ?”

Giọng điệu của anh tự nhiên như thể đang nói với Hạ Đình rằng “Hôm nay trời lại mưa” nhưng thực ra Thịnh Sấm hồi hộp tới mức hai lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.

Hạ Đình còn tưởng rằng anh muốn nói anh thích cô.

Hiện tại, ngay sau khi trùng phùng.

Nhưng anh nói, hồi cấp ba anh thích cô?

Cô hoàn toàn choáng váng, quay đầu ngẩng mặt nhìn Thịnh Sấm.

Vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn quên cả rụt tay đang hứng nước mưa lại, cả người cứng đơ tại chỗ như một con rối mất đi linh hồn, trở nên máy móc cứng nhắc.

Vài giây trôi qua, Hạ Đình mới thu tay ẩm ướt lại, bình tĩnh nhỏ giọng trả lời anh: “Quả thực không biết…”

Thịnh Sấm nghiêng đầu nhìn Hạ Đình mấp máy môi, trái tim bên ngực trái nhảy kịch liệt như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh lên tiếng lần nữa, giọng nói hòa cùng với tiếng sấm ầm ầm và tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên nhưng rất rõ ràng: “Vậy cậu có biết hiện tại tớ vẫn rất thích cậu không?”

Giờ khắc này Hạ Đình không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa.

Hai câu nói của anh tựa như hai quả bom thổi bay tâm hồn non nớt của cô, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng.

Chiếc xe mà Hạ Đình đặt đã đến nơi mà cô không phát hiện ra.

Mãi cho đến tận khi tài xế gọi điện cho cô.

Khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng giữa hai người thì Hạ Đình mới lấy lại tinh thần được.

“Xe tới, tớ…” Hạ Đình còn chưa nói xong đã bị Thịnh Sấm cắt ngang.

“Hạ Đình,” Thịnh Sấm đưa tay ra giữ lại Hạ Đình đang chuẩn bị rời đi, sau đó nói với cô từng câu từng chữ: “Tớ thích cậu.”

Hạ Đình cúi đầu không nói lời nào.

Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm, bất an, thấp thỏm hỏi: “Tớ bày tỏ trễ quá sao?”

Hạ Đình bỗng nhiên rất muốn khóc.

Cổ họng của cô nghẹn ngào, đau rát, phải một lúc sau mới có thể phát ra âm thanh.

Hạ Đình nghe giọng nói của mình rất kỳ lạ, giống như cố rặn ra từ cổ họng, lạ lẫm đến mức không giống giọng thường ngày của cô chút nào.

Cô thì thầm trả lời anh: “Tớ xin lỗi.”

Nói xong, Hạ Đình rút tay mình ra, không dừng lại giây nào, bước xuống bậc thang đội mưa ngồi vào trong xe.

Thịnh Sấm thất bại rũ tay xuống.

Anh đứng chết lặng dưới mái hiên, trơ mắt nhìn chiếc xe mà Hạ Đình ngồi từ từ rời đi, mãi cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của anh.

Tớ đến trễ rồi phải không?

Hết chương 19.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK