• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hạ Đình nói không sao đâu, ánh mắt của Thịnh Sấm bỗng trở nên thẳng thắn, trần trụi đến lạ thường.

Đúng lúc Hạ Đình đang bối rối, định tránh ánh mắt của anh thì một cơn ho bất chợt lại đến rất kịp lúc.

Cô ho vài tiếng, sau đó đứng dậy rót hai ly nước.

Khi trở lại ghế sofa, Hạ Đình đưa một ly cho Thịnh Sấm.

Thịnh Sấm nhận lấy, uống vài ngụm rồi hỏi:

“Cậu còn muốn biết gì nữa không?”

Hạ Đình lắc đầu: “Không còn gì nữa.”

“Không muốn biết tại sao tớ có thể trở thành Tổng giám đốc của Thịnh Thị sao?” Anh đùa cợt.

Hạ Đình trả lời: “Thịnh Việt đã qua đời.”

Thịnh Sấm sững sờ: “Cậu biết rồi?”

“Yến Yến nói cho tớ biết.” Cô thành thật trả lời.

“Yến Yến?” Thịnh Sấm thoáng ngơ ngác, nhất thời không nhớ ra Yến Yến mà Hạ Đình nói là ai.

“Ngụy Tĩnh Yến.” Hạ Đình giải thích: “Người bạn thân nhất của tớ hồi cấp ba.”

“À, nhớ rồi.” Thịnh Sấm gật gù: “Là người đã bước chân vào giới giải trí.”

Hạ Đình gật đầu: “Ừ, là cậu ấy.”

Sợ anh tiếp tục hỏi Ngụy Tĩnh Yến đã kể những gì nên Hạ Đình vội vàng đổi chủ đề, cô hỏi anh:

“Cậu còn nhớ người bạn hồi mẫu giáo của mình tên gì không?”

Thịnh Sấm không cần suy nghĩ, trả lời ngay lập tức:

“Lý Đại Thâm. Đại trong núi Tai, Thâm trong nông sâu.”

“Lý Đại Thâm?” Hạ Đình thoáng nghi hoặc.

Không thể nào lại trùng hợp như vậy được chứ?

Cô lại vừa khéo quen một người tên Lý Đại Thâm.

Thịnh Sấm: “Sao thế?”

Hạ Đình lắc đầu: “Không có gì.”

“Hạ Đình.” Thịnh Sấm có chút do dự hỏi:

“Chuyện giữa hai chúng ta...”

Hạ Đình cắn môi, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

“Tớ nghĩ, đến đây thôi.”

“Thịnh Sấm, chúng ta vốn không cùng một thế giới.” Cô nhìn anh, nói mốt cah1 rất lý trí: “Sẽ không có kết quả đâu.”

“Ý cậu là gì?” Thịnh Sấm mím môi hỏi: “Nghề nghiệp sao?”

“Công việc, môi trường sống, khả năng tài chính, tất cả mọi thứ đều không cùng một bậc.” Hạ Đình trả lời.

“Vậy cậu có thích tớ không?” Anh đột nhiên hỏi.

Hạ Đình khẽ nói: “Đây không chỉ đơn giản là chuyện thích hay không thích nữa...”

“Đối với tớ thì có.” Thịnh Sấm không chờ cô nói hết câu đã lập tức trả lời một cách dứt khoát.

Anh nói với cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: “Đối với tớ, vấn đề chỉ cần là thích hay không thích thôi.”

“Cậu có thích tớ không?” Anh không cam lòng, anh muốn nghe cô tự mình nói ra câu trả lời.

Hạ Đình bất lực, cuối cùng cũng thẳng thắn: “Có thích.”

“Vậy thì tớ sẽ từ chức, không làm Tổng giám đốc của Thịnh Thị nữa.” Thịnh Sấm vừa nói vừa đứng dậy, làm bộ như sắp rời đi.

“Hả? Cậu làm gì thế?” Hạ Đình bị anh dọa cho hoảng hốt, cô vội nắm lấy tay anh kéo lại: “Cậu định từ chức thật sao?”

Thịnh Sấm quay lại, vẻ mặt ngay thẳng, giọng điệu cũng cực kỳ nghiêm túc: “Chức Tổng giám đốc Thịnh Thị và cậu, nếu phải chọn một, tớ chắc chắn sẽ chọn cậu.”

“Bất kể là ai hay điều gì, chỉ cần phải chọn giữa cậu và thứ khác, tớ sẽ mãi mãi không do dự mà chọn cậu.” Anh cúi xuống nhìn cô, mắt không chớp lấy một cái, khẽ  hỏi: “Cậu hiểu không, Hạ Đình?”

Hạ Đình vô thức cắn môi, cố gắng giải thích:

“Tớ không hề muốn cậu phải chọn một trong hai. Chỉ là tớ cảm thấy chúng ta...”

“Nếu tớ không làm Tổng giám đốc nữa, chúng ta sẽ là người cùng một thế giới.” Anh nói: “Như vậy, tớ sẽ có tư cách đứng bên cạnh cậu.”

“Không phải như thế.” Hạ Đình không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cô nhíu mày, khó xử nói: “Tớ chưa bao giờ nói cậu không có tư cách đứng bên cạnh tớ...”

“Vậy cậu muốn tớ phải làm gì?” Thịnh Sấm, người vẫn đang bị cô nắm lấy tay, thuận thế ngồi xuống, giọng điệu dịu dàng:

“Hạ Đình, trước đây vì tớ chưa đủ mạnh mẽ, nên tớ chỉ có thể nhẫn tâm đẩy cậu ra xa. Ba năm đó, tớ vẫn luôn dõi theo cậu. Mỗi ngày ở trường tớ đều nhìn thấy cậu nhưng tớ không dám tiến gần cậu dù chỉ một bước. Tớ sợ mình sẽ mang lại tai họa cho cậu, sợ cậu sẽ tổn thương vì tớ. Thế nên, tớ thà để cậu hiểu lầm rằng tớ ghét cậu, chỉ cần cậu bình an vô sự là đủ rồi.”

“Nhưng bây giờ tớ đã có năng lực rồi, tớ không muốn bỏ lỡ cậu thêm nữa, thực sự không muốn.” Thịnh Sấm nắm chặt tay Hạ Đình khi cô định rút tay lại: “Mấy năm nay tớ đứng vững ở nhà họ Thịnh, bề ngoài nhìn rất hào nhoáng, dường như mọi thứ tớ muốn đều đã đạt được. Không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, ghen tị với tớ, nhưng không ai biết trong lòng tớ vẫn còn một nuối tiếc. Trong tim tớ giấu một người tớ chưa tìm được.”

“Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cô ấy là năm tớ 15 tuổi, trong lớp học năm lớp 10. Chỉ một ánh nhìn đã khiến tớ không ngừng tò mò về cô ấy. Sau này tớ mới biết cô ấy tên là Hạ Đình, biết cô ấy thích ăn kem, học giỏi các môn xã hội hơn, mỗi ngày về nhà phải đi chuyến xe buýt số 10, sinh nhật là ngày 21 tháng 10, ước mơ học đại học ở Bắc Kinh và bài hát yêu thích nhất là Bí mật của cơn mưa…”

Hạ Đình ngẩn người nhìn Thịnh Sấm. Trong đầu có những điều gì đó đang dần trở nên rõ ràng hơn.

Hóa ra, anh nói anh thích Bắc Kinh... Là vì cô từng viết mình muốn đến Bắc Kinh?

Còn bài hát Bí mật của cơn mưa, khi đó anh đã nói:

“Bởi vì có một người thích bài hát này nên tớ thích tất cả những gì mà người đó thích.”

Người đó, chính là cô.

"Lúc đó, tớ có thể xuất hiện trong tầm mắt cậu, nhưng lại không thể đường hoàng nhìn cậu một lần." Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng bây giờ thì khác rồi, tớ cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính yêu cậu."

"Hạ Đình." Thịnh Sấm khẩn cầu: "Ít nhất hãy cho tớ một cơ hội, được không?"

"Hãy thử hẹn hò với tớ, được không?"

Hạ Đình không thể không rung động.

Chàng trai mà cô thầm thương trộm nhớ năm mười mấy tuổi, giờ đây đang đứng trước mặt tỏ tình với cô, anh nói…

Hãy thử hẹn hò với tớ, được không?

Hạ Đình biết rằng cả đời này cô không thể nào buông bỏ anh được.

Nhưng cô vẫn thiếu một chút dũng khí để bước về phía trước.

Rốt cuộc, hiện thực chính là giữa hai thế giới sống của họ có một khoảng cách rất lớn.

Cô không thể không suy nghĩ.

Sau lưng cô không có ai cả. Ba đã qua đời, mẹ thì đã có gia đình mới.

Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hạ Đình không có đủ khả năng để phạm sai lầm.

Muốn cô muốn tiến thêm thì trước tiên cô phải xác định rõ mình sẽ đối mặt với điều gì sau bước đi ấy.

Mọi tình huống đều phải được tính đến và chỉ khi cô có thể chấp nhận cả kết quả tồi tệ nhất thì cô mới dám bước tới.

Cô không thể không cân nhắc thiệt hơn.

Hạ Đình rút tay mình ra khỏi bàn tay Thịnh Sấm.

Hai má cô hơi ửng đỏ, nhỏ giọng bảo anh:

"Để tớ suy nghĩ thêm đã."

Đó không phải là lời từ chối thẳng thừng.

Thịnh Sấm thở phào nhẹ nhõm. 

Anh gật đầu đáp: "Được."

"Nhưng trong thời gian cậu suy nghĩ, đừng từ chối tớ, đừng trốn tránh tớ, được không?" Thịnh Sấm được đằng chân lân đằng đầu hỏi cô.

Hạ Đình do dự vài giây, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Ừm."

Sau đó, Hạ Đình liên tục ngáp, trông cô rõ ràng là đã buồn ngủ. Thịnh Sấm cũng không cố nán lại nữa.

Khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh nói với cô:

"Vào phòng ngủ một giấc đi."

Hạ Đình "Ừm" một tiếng, rồi nhắc anh:

"Bình giữ nhiệt ở đó, tớ đã rửa sạch rồi, cậu đừng quên mang đi."

"Biết rồi." Thịnh Sấm có chút bất lực: "Lời này của cậu sao mà như thể sợ tớ để quên bình giữ nhiệt vậy?"

"Sợ tớ lại lấy cớ đến tìm cậu sao?" Anh cầm lấy bình giữ nhiệt, quay người lại hỏi cô.

Hạ Đình vốn đã đứng dậy, đi đến phía sau anh, không ngờ anh đột nhiên xoay người khiến cô theo phản xạ lùi lại một bước.

Cô cố giữ bình tĩnh, đáp lại anh: "Đâu có."

Thịnh Sấm lập tức chớp thời cơ nói: "Vậy mai tớ lại đến nhé!"

"Đến làm gì?" Có lẽ vì hôm nay trò chuyện quá nhiều, hoặc có lẽ lúc này cô thực sự rất buồn ngủ nên đầu óc Hạ Đình vẫn chưa phản ứng lại, cô nhất thời không hiểu ngày mai anh đến làm gì.

Thịnh Sấm nghiêm túc đáp:

"Đem cơm cho cậu."

Hạ Đình định từ chối: "Không cần đâu..."

"Quyết định vậy đi," Thịnh Sấm cướp lời cô: "Trưa mai cậu đừng nấu cơm, đợi tớ mang đến cho."

Nói xong, anh lập tức rời khỏi nhà cô, hoàn toàn không để cho Hạ Đình có cơ hội từ chối.

Hạ Đình thở dài, quay người trở về phòng ngủ.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài trời đã tối đen.

Hạ Đình cầm điện thoại lên, thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Cô mở WeChat và trả lời tin nhắn của Ngụy Tĩnh Yến trước tiên.

Ngụy Tĩnh Yến nhắn: [Đình Đình, cậu sao thế? Sao tớ cảm giác tâm trạng cậu không ổn vậy?]

Tối hôm Hạ Đình từ Thẩm Thành trở về, cô đã gửi cho Ngụy Tĩnh Yến mấy tin nhắn WeChat. Nhưng lúc đó Ngụy Tĩnh Yến đang ghi hình một chương trình tạp kỹ nên mấy ngày qua điện thoại không ở bên cạnh cô ấy.

Mãi đến hôm nay, khi vừa cầm điện thoại lên, cô ấy mới nhìn thấy mấy tin nhắn WeChat mà Hạ Đình đã gửi từ ba ngày trước:

Hạ Đình: [Yên Yên, khi nào cậu mới có thời gian về Ngô Thành?]

Hạ Đình: [Khi nào cậu về, chúng ta gặp nhau ngay nhé.]

Hạ Đình: [Tớ rất nhớ cậu.]

Ngay khi thấy ba tin nhắn này, Ngụy Tĩnh Yến liền nhận ra Hạ Đình đang có điều gì đó không ổn nên mới hỏi han.

Hạ Đình trả lời: [Tớ không sao, chỉ là nhớ cậu thôi.]

Ngụy Tĩnh Yến lập tức nhắn lại: [Không sao thì tốt rồi, làm tớ sợ muốn chết.]

Sau đó, cô ấy lại nhắn: [Có thể tháng sau tớ về, nhưng chưa chắc chắn.]

[Yên tâm, chỉ cần tớ về thì nhất định sẽ gặp cậu.]

Hạ Đình mỉm cười trả lời: [Được.]

Sau đó, cô thoát ra khỏi khung trò chuyện với Ngụy Tĩnh Yến và bắt đầu trả lời tin nhắn của Thịnh Sấm.

Anh đã gửi một tin nhắn WeChat cho cô cách đây nửa tiếng, hỏi cô đã ăn tối chưa.

Hạ Đình trả lời: [Đang định nấu.]

Thịnh Sấm lập tức phản hồi: [Nấu gì thế?]

Hạ Đình không biết mình sẽ ăn gì, suy nghĩ một lúc, chợt nhớ trong nhà còn mì, nên đáp: [Mì nước trong.]

Thịnh Sấm nói: [Được.]

[Hiện giờ cổ họng của cậu thực sự nên ăn những món thanh đạm một chút.]

[Chỉ cần cậu nhớ ăn là được.]

Hạ Đình bật cười nhắn lại: [Không ăn thì làm sao uống thuốc?]

[Không nói với cậu nữa, tớ đi nấu ăn đây.]

Thịnh Sấm trả lời: [Được, đi đi.]

Hạ Đình tự nấu cho mình một bát mì nước trong, ăn tối xong, cô dựa vào sofa trong phòng khách xem một chương trình tạp kỹ, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt về buổi chiều hôm nay.

Họ đã nói quá nhiều.

Mỗi chuyện đều vô cùng quan trọng.

Một lúc sau, ký ức của Hạ Đình dừng lại ở một cái tên:

Lý Đại Thâm.

Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat, sử dụng chức năng tìm kiếm trong danh sách liên lạc và tìm thấy tài khoản có ghi chú "Luật sư Lý Đại Thâm."

Hạ Đình mở khung trò chuyện với đối phương, nhìn vào màn hình trống trơn mà bắt đầu gõ chữ.

Sau một hồi đắn đo, cô gửi đi tin nhắn đầu tiên:

Hạ Đình: [Chào luật sư Lý, tôi là Hạ Đình. Không biết anh có còn nhớ tôi không, trước đây tôi từng thực tập một thời gian ngắn tại Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh. Lần này đường đột làm phiền anh, thật ra là vì một chuyện cá nhân. Không biết anh có quen ai tên là Thịnh Sấm không?]

Tin nhắn này không nhận được phản hồi ngay lập tức.

Mãi đến khi Hạ Đình định tắt máy chiếu và về phòng ngủ, điện thoại của cô mới bất ngờ kêu lên một tiếng.

Cô mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn trả lời từ  Lý Đại Thâm:

Lý Đại Thâm: [Hồi học mẫu giáo, đúng là tôi có quen một cậu bạn tên Thịnh Sấm. Chúng tôi là bạn bè.]

Tim Hạ Đình bắt đầu đập thình thịch.

Cô hơi lo lắng cắn nhẹ môi, đang suy nghĩ phải nói thế nào để đối phương đồng ý gặp lại Thịnh Sấm thì Lý Đại Thâm đã gửi thêm một tin nhắn:

Lý Đại Thâm: [Cô quen cậu ấy à?]

Hạ Đình thừa nhận: [Đúng vậy, tôi quen cậu ấy.]

Cô nói với Lý Đại Thâm: [Cậu ấy kể với tôi về những chuyện các anh từng trải qua hồi nhỏ, nói cho tôi biết anh tên là Lý Đại Thâm. Cậu ấy luôn nhớ về anh. Sau khi anh đi, suốt hơn mười năm cậu ấy không kết bạn với ai nữa. Cậu ấy nói cậu ấy sợ sẽ lại có người vô tội bị liên lụy vì cậu ấy nữa. Vì thế nhiều năm qua, cậu ấy luôn tự khép kín bản thân thân mình lại.]

Hạ Đình: [Lần này tôi liên lạc với anh là muốn xác nhận xem anh có phải người mà cậu ấy luôn canh cánh trong lòng không. Giờ đã chắc chắn là anh rồi, tôi muốn hỏi anh có sẵn lòng liên lạc lại với Thịnh Sấm không?]

Lý Đại Thâm hỏi lại: [Cô là gì của cậu ấy?]

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạ Đình lúng túng.

Sau một lát do dự, cô trả lời: [Là bạn của cậu ấy.]

Lý Đại Thâm nói: [Thấy bây giờ cậu ấy có người bạn quan tâm mình như vậy, tôi cảm thấy rất vui.]

Sau đó anh ấy nhắn thêm:

Lý Đại Thâm: [Hiện tại tôi không ở trong nước, gần đây cũng bận nhiều việc nên chưa thể liên lạc lại với cậu ấy. Chờ qua đợt này, nếu tôi về nước và có thời gian thì tôi sẽ đến gặp cậu ấy một chuyến.]

Lý Đại Thâm: [Nhưng tôi chưa thể đảm bảo chắc chắn. Nếu tôi đến Ngô Thành, tôi sẽ liên lạc trước với cô. Lúc đó, nhờ cô sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt được không?]

Hạ Đình vui sướng không thôi, vội vàng gõ phím trả lời:

Hạ Đình: [Được chứ! Cảm ơn anh đã đồng ý gặp cậu ấy! Thật sự cảm ơn rất nhiều!]

Lý Đại Thâm chỉ trả lời: [Không cần cảm ơn. Tôi cũng rất muốn gặp lại cậu ấy.]

Mặc dù mọi chuyện gần như đã sắp xếp xong, nhưng vì Lý Đại Thâm vẫn chưa chắc chắn có thể đến được hay không, nên Hạ Đình quyết định không kể chuyện này cho Thịnh Sấm biết, cô sợ rằng cuối cùng chỉ khiến anh mừng hụt.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, ngày nào Thịnh Sấm cũng mang cơm trưa đến cho Hạ Đình.

Nếu không phải Hạ Đình ngăn cản, chắc anh còn muốn một ngày mang cả ba bữa đến.

Để khiến Hạ Đình vui hơn, Thịnh Sấm thậm chí còn dắt theo cả Rainbow đến để chơi với cô.

Điều đáng mừng là bệnh của Hạ Đình cuối cùng cũng hoàn toàn khỏi vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.

Giọng cô đã trở lại bình thường, không còn ho nữa.

Hôm nay Thịnh Sấm lại mang Rainbow đến.

Hạ Đình ôm chú chó nhỏ ngồi trên sofa, Thịnh Sấm ngồi bên cạnh nhìn cô đùa giỡn với nó.

“Nó bao nhiêu tuổi rồi?” Hạ Đình vừa hỏi Thịnh Sấm vừa vuốt ve chú cún con, đôi mắt cô cong cong.

Thịnh Sấm suy nghĩ một lúc, không chắc chắn lắm trả lời: “Chắc ba, bốn tuổi gì đó.”

Hạ Đình ngạc nhiên: “Cậu không biết chính xác nó bao nhiêu tuổi à?”

Thịnh Sấm bật cười: “Đây là chó của chị gái tớ, đâu phải của tớ. Tớ không rõ thì cũng bình thường thôi mà.”

“Hơn nữa, chị ấy nuôi nó từ khi còn ở nước ngoài, lúc đó bọn tớ không học cùng một chỗ.”

Nghe vậy, Hạ Đình mới hiểu ra.

Không biết nghĩ đến điều gì, Thịnh Sấm bất ngờ quay sang tò mò hỏi cô: “Hạ Đình, nếu cậu nuôi chó thì cậu sẽ đặt tên gì cho nó?”

Hạ Đình nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng nghĩ mãi cô vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào phù hợp để đặt cho một chú chó nhỏ.

Dù sao, cái tên cũng là một thứ rất quan trọng.

Sau đó, cô mới nhận ra bản thân thật ngốc nghếch.

Hạ Đình tự dưng bật cười vì chính mình, nói với Thịnh Sấm: “Tớ đâu có nuôi chó, sao phải nghiêm túc nghĩ về một câu hỏi giả định mà cậu chỉ tiện miệng hỏi vậy chứ?”

“Tớ đúng là ngốc thật rồi!”

Thịnh Sấm không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Đúng là cậu ngốc thật.” Anh khẽ cười nhìn cô, dịu dàng nói: “Nhưng cậu dễ thương quá đi mất.”

Hạ Đình: “…”

Đột nhiên được người mình thích khen là dễ thương, tim cô lập tức nhảy nhót vui sướng.

Trong lòng cô như thể có một chú chim nhỏ đang ríu rít phấn khích.

“Này.” Hạ Đình cố giữ vẻ điềm tĩnh, làm ra vẻ thản nhiên nói với Thịnh Sấm: “Cậu đừng tùy tiện khen người khác dễ thương chứ.”

“Tại sao?” Thịnh Sấm thật sự không hiểu.

Hạ Đình ăn không nói có: “Bình thường người ta chỉ khen dễ thương khi chẳng còn gì để khen nữa thôi.”

Thịnh Sấm thoáng bối rối: “Không phải mà.” Anh nói: “Với tớ, dễ thương là lời khen đẹp đẽ nhất, cao quý nhất.”

“Tớ chỉ từng khen cậu dễ thương thôi.” Anh mỉm cười nói với cô..

Vậy nên, cậu hiểu không, Hạ Đình?

Tớ đang muốn nói, cậu chính là lời khen đẹp đẽ nhất, cao quý nhất của tớ.

Hết chương 22.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK