Anh bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Hạ Đình.
“Đến rồi sao cậu không vào?” Thịnh Sấm mắt sáng mày thanh hỏi Hạ Đình.
Hạ Đình cầm túi quà trong tay đưa cho anh nói: “Cái này tặng cậu.”
Thịnh Sấm nhận lấy, mở túi ra nhìn vào bên trong, anh khẽ mỉm cười nói: “Cậu chờ ở đây vì muốn tặng cho tớ cái này?”
Hạ Đình gật gật đầu, không nói gì.
Thật ra cô sợ bên trong quá nhiều người không tiện đưa cho anh.
“Cảm ơn cậu.” Anh chân thành nói cảm ơn với cô, sau đó ấm áp nói: “Vào thôi, ở ngoài lạnh lắm.”
“Hiện tại có những ai đến rồi?” Lúc Hạ Đình đi theo sau Thịnh Sấm vào hội sở hỏi.
Nhưng Thịnh Sấm còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói vang lên phía sau họ: “Thịnh Sấm.”
Thịnh Sấm và Hạ Đình đồng loạt quay đầu.
Một cô gái ăn mặc diễm lệ xuống xe, đi về phía bọn họ.
Ban đầu ánh mắt của Tôn Tiêu Vũ luôn dán chặt trên người Thịnh Sấm, cô ấy dịu dàng cười nói: “Vẫn đẹp trai như xưa, chỉ cần nhìn bóng lưng biết ngay là cậu.”
“Ngại quá, trí nhớ của tôi không tốt lắm,” Thịnh Sấm lộ ra biểu cảm hơi buồn nhưng giọng nói chẳng có chút buồn rầu nào: “Xin hỏi cô là…”
Tôn Tiêu Vũ lập tức cảm thấy xấu hổ, cô ta cho rằng Thịnh Sấm kiểu gì cũng sẽ có ấn tượng với cô ta, dù sao thì cũng là bạn cùng lớp ba năm cấp ba.
Hạ Đình ở bên cạnh khẽ nhắc nhở Thịnh Sấm: “Lớp phó văn nghệ, Tôn Tiêu Vũ.”
Tôn Tiêu Vũ ngay lập tức mỉm cười nói: “Vẫn là Hạ Đình có trí nhớ tốt!”
Về việc nhớ đến các bạn học cũ này, thật ra cũng một chín một mười giống Thịnh Sấm, Hạ Đình khẽ mỉm cười nói: “Lớp phó văn nghệ đi vào đi.”
Cứ như vậy, cả ba người cùng nhau đi vào trong hội sở.
Hạ Đình tới cũng không sớm, từ trước đến nay cô đã quen với việc tham gia hoạt động tập thể như này rồi nên luôn đến đúng giờ, còn phải trò chuyện với mọi người nữa, mặc dù cô không giỏi việc đó, cũng không thích, đồng thời càng không muốn kiên trì ứng phó.
Thịnh Sấm dẫn Hạ Đình và Tôn Tiêu Vũ vào trong phòng, lớp trưởng Quách Nguy Nhiên bèn đứng dậy trêu chọc: “Cuối cùng cũng đủ người rồi! Chờ mỗi hai cậu thôi đó.”
Bị nhiều người đồng loạt nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Đình ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô mỉm cười gật đầu chào hỏi với mọi người nhưng rất nhanh sau đó nụ cười của cô cứng đờ.
Hạ Đình kinh ngạc nhìn Tề Tùy Trạch ngồi bên cạnh lớp trưởng Quách Nguy Nhiên, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Không phải anh ta bảo không thể đến hay sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Hạ Đình đột nhiên rất muốn chạy trốn.
Đây khác gì muốn giết chết cô.
Nếu cô biết trước Tề tùy Trạch sẽ tham gia thì chắc chắn tối nay cô sẽ kiếm cớ từ chối bữa tiệc này ngay.
Về phần con gấu bông tặng cho Thịnh Sấm, cô tình nguyện lỡ hẹn, sau này tìm cơ hội tặng anh sau.
Tề Tùy Trạch nhận ra ánh mắt của Hạ Đình, anh ta cười giải thích với Hạ Đình: “Hạ Đình, cậu đừng hiểu lầm, hôm đó tôi không lừa cậu, lúc đầu thật sự tôi không đi được, đột nhiên phía bên kia hủy bỏ nên tôi mới tới.”
Anh ta đột nhiên nói vậy, lại còn liên tục giải thích với Hạ Đình, giống như giữa hai người có chuyện gì mà mọi người không biết.
Con người vốn là sinh vật nhiều chuyện, và trong buổi họp lớp thì lại càng nhiều chuyện hơn.
“Hai người nói gì mờ ám thế?” Có một bạn nam tò mò hỏi: “Sao mỗi chữ Tề Tùy Trạch nói tôi đều hiểu được nhưng ghép chung lại thành câu thì lại không hiểu gì cả.”
Thịnh Sấm dường như đoán được.
Anh cúi xuống nhìn Hạ Đình, nhận ra nét mặt của cô rất không tự nhiên, dường như…rất xấu hổ.
Anh bèn lên tiếng giải vây: “Ngồi xuống trước đi, ngồi rồi từ từ nói.”
“Hạ Đình, ngồi đây này.” Thịnh Sấm kéo ghế cho Hạ Đình ngồi sau đó nhanh chóng ngồi bên cạnh Hạ Đình.
Còn Tôn Tiêu Vũ, Thịnh Sấm căn bản không quan tâm cô ta, dù sao bên cạnh người khác vẫn còn chỗ ngồi trống, cô ta thích ngồi đâu thì ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Tôn Tiêu Vũ bắt đầu nói chuyện: “Tề Tùy Trạch, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Tề Tùy Trạch vô tư, không cảm thấy chuyện anh ta xem mắt với Hạ Đình là chuyện bí mật gì nên kể hết với mọi người: “Khoảng thời gian trước tôi đi xem mắt, đối tượng là Hạ Đình.”
“Ôi vãi l!” Có một bạn nam kinh hãi lên tiếng, sau đó vừa cười vừa hỏi: “Vậy hai người hiện tại…”
“À không, không,” Tề Tùy Trạch kịp thời ngăn chặn mọi người sắp sửa ầm ĩ lên, giải thích nói: “Chúng tôi chỉ gặp mặt nhau thôi, Hạ Đình thậm chí còn chẳng nhớ ra tôi là ai, lúc đầu tôi cảm thấy có thể thử một lần nhưng Hạ Đình lại nói, nếu bạn học cũ nếu thật sự có khả năng phát triển thành mối quan hệ khác thì đã phát triển từ lúc tốt nghiệp rồi, chẳng cần chờ tới khi xem mắt.”
“Cho nên là không có sau này.” Tề Tùy Trạch nói: “Giải tán, giải tán thôi.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lần này Thịnh Sấm không chỉ chắc chắn hôm đó đối tượng xem mắt của Hạ Đình là Tề Tùy Trạch, hơn thế nữa còn biết thái độ của Hạ Đình đối với các mối quan hệ với bạn học cũ qua lời của Tề Tùy Trạch.
Cô nói, nếu bạn học cũ nếu thật sự có khả năng phát triển thành mối quan hệ khác thì đã phát triển từ lúc tốt nghiệp rồi, chẳng cần chờ tới khi xem mắt.
Vậy anh…có phải cũng giống như Tề Tùy Trạch, không có bất cứ cơ hội nào với cô?
Thịnh Sấm không nhịn được quay sang nhìn Hạ Đình.
Vừa nãy cô không nói gì, biểu cảm lúc này rất căng thẳng, xem ra không được thoải mái lắm.
Thịnh Sấm lại đổi chủ đề lần nữa, nói: “Mọi người muốn ăn gì, ăn thử đồ ăn ở đây xem thế nào nhé.”
“Không ăn được cái gì thì cứ nói, tôi sẽ báo nhân viên thay đổi.” Anh cố gắng làm cho mình dễ gần, hiền hòa hơn một chút.
Thịnh Sấm vừa nói xong thì mọi người đều cầm đũa lên.
Thịnh Sấm khẽ xoay bàn, hỏi Hạ Đình: “Hạ Đình, cậu muốn ăn gì?”
Hạ Đình vội vàng đáp: “Được rồi, không cần lo cho tớ đâu.”
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng sườn chua ngọt, im lặng từ từ ăn.
Kể từ giây phút nhìn thấy Tề Tùy Trạch, Hạ Đình thầm hối hận, nghĩ đáng lẽ hôm nay mình không nên đến.
Tề Tùy Trạch cảm thấy việc hai người họ xem mắt không có gì là không thể nói nhưng đối với Hạ Đình mà nói, trước mặt các bạn học cũ mà kể chuyện này ra khiến cô cực kỳ xấu hổ.
Nhất là có cả Thịnh Sấm ở đây.
Cô cảm thấy rất khó chịu.
Một lát sau, tất cả mọi người đang ăn uống nói chuyện thì Tôn Tiêu Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi Hạ Đình: “Hạ Đình, vừa nãy ở ngoài cửa tôi thấy cậu đưa cho Thịnh Sấm một cái túi, là gì vậy?”
Hạ Đình không ngờ Tôn Tiêu Vũ sẽ hỏi cô chuyện này nên nhất thời không phản ứng kịp.
Cô sửng sốt sau đó phát hiện mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Mặt Hạ Đình bắt đầu nóng lên.
Cô không thể nói đó là quà sinh nhật tặng Thịnh Sấm.
Bởi vì nói như vậy thì càng khó giải thích rõ ràng.
Khoảnh khắc Thịnh Sấm muốn giải vây cho Hạ Đình thì anh bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng bình tĩnh, trong lời nói thậm chí còn mang theo sự đùa giỡn.
Cô nói: “Lớp trưởng bảo chi phí hôm nay đều do Thịnh Sấm chi trả nên nếu tôi tới tay không thì áy náy lắm, bởi vậy tôi mang một món quà nhỏ, chỉ là một con gấu bông coi như lòng thành thôi không đáng là bao.”
Thịnh Sấm lập tức tiếp lời, giọng điệu trầm ấm ôn hòa biểu hiện anh rất thích gấu bông: “Gấu bông rất đáng yêu, tớ rất thích.”
“Chà.” Quách Nguy Nhiên buồn cười trêu ghẹo: “Tôi còn tưởng Hạ Đình tặng Thịnh Sấm món đồ đắt tiền lắm chứ.”
Một câu này của lớp trưởng khiến mọi người đều bật cười.
Trong hội sở có rất nhiều loại hình giải trí, sau khi mọi người cơm no rượu say xong liền tản ra, đàn ông thì tụm lại một chỗ chơi bi-a, còn nhóm phụ nữ thì tụ tập ở chỗ làm móng, nói chuyện phiếm, vài người vào phòng KTV để hát.
Thành ra trong phòng ăn chẳng còn bao nhiêu người.
Hạ Đình không thích ồn ào nên ngồi yên tại vị trí của mình trên bàn ăn.
Lúc đầu Thịnh Sấm bị các bạn nam kéo đi, nhưng sau đó đã trở về từ khi nào không biết.
Anh ngồi xuống bên cạnh Hạ Đình, cũng là chỗ ngồi lúc ăn cơm của anh, hỏi cô: “Có phải tối nay thấy không vui không?”
Hạ Đình đang ngồi lướt điện thoại, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh.
Trái tim cô bỗng khựng lại một nhịp.
Hạ Đình giả vờ bình tĩnh lắc đầu một cách máy móc, khẽ nói với anh: “Vẫn ổn.”
Thịnh Sấm lại thân thiết hỏi: “Muốn về không?”
Mắt cô sáng lên: “Có được không?”
“Sao lại không được?” Anh buồn cười nói: “Đây không phải đi học, không nhất thiết phải tan học mới được về.”
Thịnh Sấm đứng dậy trước, nói với Hạ Đình: “Cậu mặc áo trước đi, chờ năm phút nữa rồi ra.”
Cô cho là anh sẽ đuổi mọi người đi để tránh mọi người phát hiện cô muốn về sớm thế là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: “Được.”
Năm phút sau, Hạ Đình thuận lợi rời khỏi hội sở, tất cả mọi người đều rất vui vẻ không ai phát hiện cô rời đi.
Giống như lúc đi học cũng sẽ không có ai chú ý tới cô.
Cô trầm lặng, yên tĩnh, bị xem nhẹ từ trước đến nay.
Hạ Đình vừa ra khỏi, đang định đón xe về nhà thì nghe thấy giọng của Thịnh Sấm vang lên.
“Hạ Đình.” Anh đứng cạnh chiếc Bentley đen, mặt mày dịu dàng, hơi nghiêng đầu mỉm cười với cô nói: “Lên xe đi.”
Hạ Đình vốn muốn từ chối, kết quả nghe thấy tiếng Quách Nguy Nhiên từ trong đại sảnh hỏi: “Ơ? Thịnh Sấm đâu rồi nhỉ?”
Giọng Tề Tùy Trạch vang lên sau đó: “Hình như cũng không thấy Hạ Đình đâu, kỳ lạ ghê.”
Lần này Hạ Đình không có cách nào từ chối Thịnh Sấm được bởi vì cô vẫn muốn về nhà sớm hơn.
Nếu như bị lớp trưởng phát hiện cô muốn rời đi chắc chắn cô sẽ bị kéo lại tiếp tục chơi.
Hạ đình nhanh chóng bước xuống cầu thang lên xe của Thịnh Sấm.
Lúc thắt dây an toàn, cô nói cảm ơn với Thịnh Sấm: “Cảm ơn cậu.”
Thịnh Sấm mỉm cười, trả lời rõ ràng với cô: “Không có gì.”
Sau đó anh bật nhạc trên xe.
“Mai cậu định đón Tết thế nào?” Anh tựa như chỉ tiện miệng hỏi cô nhưng thật ra trong lòng anh rất căng thẳng.
Hạ Đình khẽ mỉm cười nhẹ nhàng: “Ăn Tết một mình thôi.”
“Một mình?” Thịnh Sấm hơi nhíu mày, không ngờ cô sẽ ăn Tết một mình.
“Ừm.” Hạ Đình trả lời một câu đơn giản.
“Không về nhà với bố mẹ sao?” Thịnh Sấm hỏi một câu liên quan đến chủ đề này.
Hạ Đình không giấu giếm anh, nói thẳng: “Bố tớ mất rồi, mẹ tớ ở Bắc Kinh.”
Năm đầu tiên sau khi Hạ Đình tốt nghiệp đại học, Hạ Phỉ Kha đầu tư thất bại, không chỉ tiêu hết sạch tiền tiết kiệm mà ngay cả nhà cũng bị siết nợ.
Cùng năm đó, Hạ Phỉ Kha vì uống quá nhiều rượu nên qua đời vì một cơn đau tim.
“Tớ xin lỗi.” Anh vội vàng xin lỗi vì vô tình chạm vào vết thương của cô.
Hạ Đình mỉm cười đáp: “Không sao đâu.”
“À đúng rồi.” Hạ Đình chỉ không muốn tiếp tục chủ đề này nên tiện miệng đổi sang chủ đề khác, nói: “Trước đây cậu có đăng lên vòng bạn bè clip với hình ảnh chú chó rất đáng yêu, là giống Yorkshire à?”
Thịnh Sấm tủm tỉm đáp: “Ừm, là giống Yorkshire màu trắng sữa, của chị gái tớ.”
Hạ Đình cười nói: “Tớ còn tưởng là cậu nuôi.”
Thịnh Sấm đột nhiên hỏi cô bằng giọng đùa giỡn: “Cậu có muốn nuôi một con dễ thương như vậy không?”
Hạ Đình khéo léo đáp lại: “Lần sau nhất định sẽ nuôi.”
Anh không khỏi bật cười khe khẽ, hỏi cô: “Cậu thích à?”
“Chó con đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ.” Lúc ở cùng Thịnh Sấm, Hạ Đình vô thức thả lỏng tâm trạng hơn, vô tình tiết lộ với Thịnh Sấm cô cũng thích Yorkshire màu trắng sữa.
Bởi vì cô chủ động nói với anh: “Tớ thấy màu trắng sữa nhìn đẹp nhất.”
Hạ Đình nói đến đây, còn vươn tay ra chạm vào cửa sổ xe, tiếp tục nói: “Yorkshire màu trắng sữa rất giống tuyết rơi ngoài cửa sổ hiện tại, cực kỳ tinh khiết, xinh đẹp.”
Đêm qua một trận tuyết rơi xuống Ngô Thành, hôm nay cả thành phố được bao phủ trong tuyết trắng.
Hạ Đình nhìn tuyết trắng đọng lại bên ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên hình ảnh chú chó Yorkshire màu trắng sữa.
Thịnh Sấm vừa muốn lên tiếng thì Hạ Đình thở dài: “Chỉ là đắt quá.”
Thịnh Sấm lại bị cô chọc cười lần nữa.
Sao có thể đáng yêu như thế.
Trong xe phát đến bài hát mà Hạ Đình rất thích.
Giọng ca sĩ nữ dịu dàng chậm rãi hát: “Sự bất lực khủng khiếp bỗng nhiên khiến em nhớ đến anh…Lời nói dối ngây thơ nhất chính là nói muốn quên đi**.”
Hạ Đình hơi mất ngờ hỏi anh: “Cậu cũng thích bài này sao?”
Thịnh Sấm trực tiếp nói tên bài hát ra: “Bí mật cơn mưa.”
“Rất thích,” Anh nói: “Tớ nghe nhiều năm rồi.”
Hạ Đình cực kỳ ngạc nhiên nói: “Tớ cũng nghe rất nhiều năm rồi.”
“Bài hát này không phải hit lớn nhất của Ôn Lam nhưng tớ rất thích.”
Thịnh Sấm hỏi cô: “Sao lại thích?”
Hạ Đình mất cảnh giác bị anh hỏi khó.
Cô cũng không thể nói cho anh biết, bởi vì khi nghe bài hát này kiểu gì cô cũng sẽ nhớ tới anh.
Hạ Đình nhanh trí hỏi ngược lại anh: “Vậy sao cậu lại thích?”
Thịnh Sấm trầm ngâm một hồi rồi trả lời Hạ Đình đầy ẩn ý: “Bởi vì có một người thích, và tớ thích hết thảy những gì người đó thích.”
Lúc anh vừa dứt lời thì bài hát vừa vặn đến những câu cuối cùng: “Bí mật bị cơn mưa giam cầm, anh chôn em vào trong quá khứ, tất cả tựa như lá rụng, cuốn trôi theo cơn gió…”
Hạ Đình, người đó là cậu.
Xin cậu đừng lãng quên tớ ở trong quá khứ.
Hãy nhìn tớ một chút đi.
Hết chương 14.2.