• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Đàm Anh Vân nhắn tin cho Hạ Đình qua WeChat, hỏi cô có dự định gì cho kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, bà còn cô có muốn đến Bắc Kinh chơi không.

Phải đến khi nhờ Thịnh Sấm mang điện thoại vào phòng ngủ, Hạ Đình mới nhìn thấy tin nhắn của mẹ mình. Lúc này đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi Đàm Anh Vân gửi tin.

Hiện tại, Hạ Đình và Thịnh Sấm vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu chơi trong dịp Quốc Khánh. Lời mời của mẹ khiến cô nảy ra ý định đưa Thịnh Sấm về ra mắt bà ấy.

Trước khi trả lời mẹ, Hạ Đình quay sang hỏi Thịnh Sấm: "Thịnh Sấm, lễ Quốc Khánh anh có muốn đến Bắc Kinh không?"

Anh nhướng mày, mỉm cười đáp: "Được thôi."

Hạ Đình lại hỏi: "Đến lúc đó, em dẫn anh đi ăn cơm với mẹ em, anh cũng "được" chứ?"

"Cũng ‘được’." Anh ôm cô vào lòng, vòng tay qua người cô, rồi nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô, khóe miệng mỉm cười nói với cô: "Anh cầu còn không được."

Sau khi xác định suy nghĩ của anh, Hạ Đình liền trả lời mẹ. 

Cô đã đồng ý với Đàm Vân Anh sẽ đến Bắc Kinh chơi vào dịp Quốc Khánh, đồng thời còn chủ động nói sẽ đưa Thịnh Sấm về gặp gia đình.

Vé máy bay và khách sạn đều do Thịnh Sấm lo liệu. Những việc này vốn dĩ không cần anh bận tâm, trợ lý sẽ giúp anh chuẩn bị chu toàn. Nhưng lần này, anh không nhờ ai can thiệp, từ việc đặt vé máy bay, khách sạn, cho đến xe đón tại sân bay, tất cả đều tự tay anh sắp xếp.

Do đã quyết định đi Bắc Kinh vào ngày mùng 1 tháng 10 nên Thịnh Sấm còn đặc biệt làm hẳn một kế hoạch du lịch trong khoảng thời gian này. Sau khi bàn bạc với Hạ Đình và xác định rõ những địa điểm mà cả hai muốn đến, cần mua vé thì mua vé, cần đặt trước thì đặt trước, mọi thứ đều được sắp xếp chu toàn.

Trưa ngày mùng 1 tháng 10, Hạ Đình và Thịnh Sấm đáp chuyến bay từ Ngô Thành, hai tiếng sau hạ cánh tại sân bay thủ đô Bắc Kinh.

Đợi đến khi cả hai bắt xe về khách sạn và làm thủ tục nhận phòng xong thì đã là hơn ba giờ chiều.

Căn phòng mà Thịnh Sấm đặt là loại phòng suite. Vừa bước vào, Hạ Đình đã đi thẳng tới ghế sofa trong phòng khách, uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa rồi cầm điện thoại nhắn tin thông báo cho mẹ rằng họ đã đến nơi.

"Vẫn còn sớm, em có muốn ngủ một lát không?" Thịnh Sấm hỏi.

Hạ Đình lắc đầu, trả lời: "Không sớm nữa đâu. Em cần tắm rửa rồi chuẩn bị. Từ khách sạn đến chỗ mẹ em cũng mất khoảng một tiếng, đó là trong trường hợp không tắc đường."

"Em ngồi nghỉ chút, lát nữa sẽ đi tắm." Cô nói.

Thịnh Sấm ngồi xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, cùng Hạ Đình nghỉ ngơi.

Một lát sau, khi Hạ Đình đứng dậy định đi vào phòng tắm thì Thịnh Sấm trực tiếp bế cô lên.

"Anh làm gì thế?" Cô theo phản xạ ôm lấy cổ anh.

Thịnh Sấm cười đáp: "Tắm cùng nhau."

Hai người cùng nhau tắm rửa. Sau đó, Thịnh Sấm sấy khô tóc cho Hạ Đình. Khi họ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ và rời khách sạn thì bầu trời đã ngả tối.

Khi Thịnh Sấm và Hạ Đình đến nhà Đàm Anh Vân thì đã gần 7 giờ tối.

Người ra mở cửa cho họ là một cậu nhóc nhỏ xíu.

"Chị, anh rể!" Giọng của Trần Khang Lạc non nớt nhưng vang dội.

Thịnh Sấm nghe cậu bé gọi mình là "anh rể" mà vô cùng thích thú. Anh đưa cho Trần Khang Lạc những món quà đã mua: một con robot biến hình, xe ô tô điều khiển thông minh, và bộ Lego máy bay.

"Đây là quà mà anh và chị chọn cho em, có thích không?"

"Thích ạ!" Trần Khang Lạc vui sướng ôm lấy những món đồ chơi thuộc về mình, reo lên "Cảm ơn chị và anh rể!"

Thịnh Sấm nghiêng đầu, khẽ thì thầm bên tai Hạ Đình: "Cậu bé gọi anh là "anh rể" đấy!"

Hạ Đình bị giọng điệu không có tiền đồ của anh chọc cười, lén đẩy nhẹ cánh tay anh một cái.

Lúc này, Đàm Anh Vân và Trần Chinh Viễn từ bếp bước ra.

"Trong tủ giày có dép đi trong nhà đấy." Đàm Anh Vân vừa đi tới vừa nói, rồi quay sang bảo: "Tiểu Lạc, lấy dép cho chị và anh rể đi."

"Không cần đâu ạ." Thịnh Sấm cúi người, mở tủ giày: "Để cháu tự lấy được rồi ạ."

Anh lấy ra một đôi dép nữ trước, đưa cho Hạ Đình, rồi mới lấy đôi dép nam cho mình.

Hạ Đình đưa túi đồ trên tay cho Đàm Anh Vân, nói: "Mẹ, đây là bộ dưỡng da và máy làm đẹp mà Thịnh Sấm mua tặng mẹ."

Thịnh Sấm liền đưa trà và rượu quý trong tay mình cho Trần Chinh Viễn: "Còn đây là quà tặng chú ạ."

Đàm Anh Vân trách yêu: "Về nhà mình mà mang nhiều đồ thế này, lần sau còn thế thì không cho vào cửa nữa đâu đấy!"

Thịnh Sấm cười, nhanh trí đùa lại: "Lần sau cháu sẽ chỉ để Hạ Đình đưa cháu qua thôi."

Câu nói của anh khiến cả Đàm Anh Vân và Trần Chinh Viễn bật cười. Hạ Đình cũng không ngờ Thịnh Sấm trước mặt người lớn lại gần gũi, dễ mến đến vậy.

Trần Chinh Viễn nói: "Đừng đứng mãi ngoài này, vào ngồi đi, ngồi xuống rồi nói."

Đàm Anh Vân cũng hỏi: "Đói rồi phải không? Cơm nấu sắp xong rồi."

Cậu bé Trần Khang Lạc, trong lúc mải mê với chiếc xe điều khiển, vẫn không quên chen ngang, nói với Hạ Đình và Thịnh Sấm: "Chị ơi, mẹ làm thịt heo chua ngọt và sườn chua ngọt mà chị thích, còn làm cá sóc và tôm hai vị mà anh rể thích nữa!"

Thịnh Sấm trêu lại cậu bé: "Em cũng biết anh thích ăn gì cơ à?"

Trước khi Khang Lạc kịp trả lời, Đàm Anh Vân đã mỉm cười nói: "Cô hỏi Hạ Đình đấy, cô muốn nấu vài món mà hai đứa thích ăn."

Thịnh Sấm nhẹ nhàng đáp: "Cô vất vả rồi ạ."

Khi Hạ Đình theo mẹ vào bếp bê thức ăn ra, cô nói: "Ra ngoài ăn là được rồi, nấu nhiều món thế này, chắc mẹ phải chuẩn bị từ trưa đến giờ phải không? Vất vả cả buổi chiều, nghỉ ngơi chẳng tốt hơn à?"

Đàm Anh Vân đáp: "Đồ ăn bên ngoài muốn ăn lúc nào chẳng được. Con đâu có về thường xuyên, hiếm lắm mới về một lần, chẳng lẽ mẹ lại không nấu cho con gái mẹ vài món ngon sao?"

Hạ Đình thở dài, không nói thêm gì nữa.

Trần Chinh Viễn đang đứng nhìn nồi canh, nghe vậy thì mỉm cười an ủi Hạ Đình: "Nấu ăn cho hai đứa là niềm vui của mẹ con, con không cần lo, cứ để bà ấy làm theo ý mình đi."

Hạ Đình bất lực đáp: "Vậy tùy mẹ vậy."

Khi rời khỏi nhà Đàm Anh Vân thì đã gần 10 giờ tối. 

Lúc Hạ Đình và Thịnh Sấm chuẩn bị lên xe, Trần Khang Lạc một tay nắm tay mẹ, một tay ôm chặt người máy biến hình, đột nhiên hỏi: "Chị, anh rể, lần sau khi nào hai người qua đây nữa vậy?"

Hạ Đình bất giác nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng Thịnh Sấm lại rất điềm nhiên, mỉm cười đáp: "Tiểu Lạc, lần sau chúng ta gặp nhau sẽ không cách hôm nay quá xa đâu."

Không chỉ Hạ Đình, ngay cả Đàm Anh Vân và Trần Chinh Viễn cũng nghĩ lời của Thịnh Sấm chỉ là câu nói dỗ dành trẻ con.

Chỉ có Thịnh Sấm biết, anh rất nghiêm túc trả lời Khang Lạc.

Tối hôm sau, khi Hạ Đình đang tắm, Thịnh Sấm nhờ nhân viên khách sạn mang bánh kem và bó hoa hồng phấn mà anh đã đặt sẵn lên phòng.

Khi Hạ Đình sấy tóc gần khô, mặc chiếc váy ngủ màu đen, cầm điện thoại bước ra phòng khách thì nhìn thấy Thịnh Sấm đang đứng quay lưng về phía mình, đứng trước một bó hoa hồng phấn đặt trên bàn ăn, không biết đang cúi đầu làm gì.

Chiếc bánh kem đặt bên cạnh bó hoa hồng phấn đương nhiên cũng chẳng hề bị giấu đi.

Hạ Đình lặng lẽ mở ứng dụng camera trên điện thoại, chuyển sang chế độ quay video. Sau khi nhấn nút quay, cô mới cất giọng gọi anh.

"Thịnh Sấm?" Trong lời nói của Hạ Đình có chút ý cười.

Thịnh Sấm giật mình quay đầu nhìn cô, động tác lúng túng.

"Em tắm xong rồi à?" Anh giả vờ bình tĩnh hỏi, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, lẩm bẩm nhỏ: "Sao anh chẳng nghe thấy tiếng gì cả…"

"Anh đang làm gì thế?" Hạ Đình vừa nói vừa cầm điện thoại tiến lại gần, cố nén cười.

Cô nghiêng người nhìn bàn ăn, phát hiện ngoài hoa và bánh kem ra thì còn có một chiếc hộp trang sức đang mở nắp nhưng bên trong trống không.

Thịnh Sấm vội vàng cầm hộp lên và đóng lại.

Nhưng Hạ Đình đã đọc dòng chữ trên bánh kem lên: "Chúc mừng 99 ngày chúng ta yêu nhau."

Cùng lúc đó, tất cả những gì cô thấy đều được ghi lại trong điện thoại của mình.

Kể từ khi hẹn hò với anh, Hạ Đình thường xuyên đưa điện thoại lên chụp ảnh hoặc quay video anh. Nhưng Thịnh Sấm chưa bao giờ thấy cô chia sẻ những hình ảnh ấy của anh lên vòng bạn bè.

Bất ngờ còn chưa kịp giấu thì đã bị phát hiện nên Thịnh Sấm chỉ có thể lúng túng lấy chiếc vòng tay vẫn còn trong tay mình ra.

"Đây." Anh nắm lấy tay Hạ Đình, cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tay cô.

Trên cổ tay cô ấy vốn dĩ đeo chiếc vòng tay mà Đường Quất Ảnh tặng, vì tắm nên vừa mới cởi ra không lâu.

Hạ Đình nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay vàng mà Thịnh Sấm vừa đeo lên cổ tay cô: "Đây là…"

"Bông lúa mì." Thịnh Sấm đáp: "Mong em năm nào cũng bình an."

Hạ Đình mỉm cười, trêu anh: "Vẫn chưa đến sinh nhật em mà."

"Anh biết." Thịnh Sấm thẳng thắn nói: "Ban đầu đúng là định chờ đến sinh nhật em mới tặng."

"Nhưng mấy hôm trước anh chợt nhận ra hôm nay là ngày kỷ niệm 99 ngày chúng ta yêu nhau, nên quyết định dùng món quà sinh nhật này làm quà hôm nay."

"Còn quà sinh nhật anh sẽ chọn món khác, một món đặc biệt hơn."

"Em cũng có quà cho anh." Hạ Đình kéo tay Thịnh Sấm, dẫn anh đến chỗ vali. Cô mở vali ra, lấy từ ngăn bí mật ra một chiếc hộp nhỏ.

Thịnh Sấm bật cười, hỏi: "Giấu kỹ thế cơ à?"

Sau đó, anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc cà vạt màu rượu vang với hoa văn chìm tinh tế.

Thịnh Sấm rất thích, anh nói: "Nếu em tặng anh sớm một ngày, chắc chắn anh sẽ đeo nó khi đến gặp mẹ em."

Hạ Đình chưa kịp nói gì, Thịnh Sấm đã hơi nghiêng đầu, không biết anh đã nghĩ đến điều gì, chỉ vui vẻ nói: "Thôi để sau này anh đeo."

Thịnh Sấm nghĩ rằng phần tặng quà của họ đến đây là kết thúc. Nhưng khi cả hai quay lại phòng khách, vừa ngồi xuống ghế sofa, Hạ Đình đột nhiên lên tiếng: "Thịnh Sấm, em còn một món quà nữa muốn tặng anh."

Thịnh Sấm ngớ người: "Còn nữa à?"

Hạ Đình ngồi xuống cạnh anh, cúi đầu bấm vài cái trên điện thoại, rồi ngước lên hỏi: "Anh đã sẵn sàng chưa?"

Thịnh Sấm vô thức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc chuẩn bị đón nhận món quà từ Hạ Đình.

"Sẵn sàng rồi." Anh nói.

Hạ Đình đưa điện thoại của mình cho anh.

Trên màn hình là một video nằm trong album ảnh của cô.

Thịnh Sấm nhấn vào nút phát.

Ngay lập tức, hàng loạt khoảnh khắc hiện lên trong video.

Anh mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, anh ngồi xổm trước mặt Rain để trêu đùa chú cún, anh cúi đầu bấm điện thoại trả lời tin nhắn, anh ngồi trước máy tính trong phòng sách với vẻ mặt nghiêm nghị, anh phát hiện cô đang quay lén và cố tình làm ra vẻ, anh lái xe đưa cô ra ngoài rồi dừng lại chờ đèn đỏ, hay anh cúi xuống bóc vỏ tôm cho cô khi cả hai đi ăn ngoài…

Mỗi khoảnh khắc đều là anh.

Trong mỗi khoảnh khắc, anh đều bất ngờ nhìn thẳng vào ống kính.

Bởi vì, người quay phim bên ngoài khung hình luôn gọi tên anh:

"Thịnh Sấm."

"Ừm?"

"Thịnh Sấm."

"Anh đây."

"Thịnh Sấm."

"Sao thế?"

"Thịnh Sấm."

"Hả?"



Trong video đó, Thịnh Sấm nhìn thấy một phiên bản của chính mình mà anh chưa từng biết đến.

Đó là hình ảnh mà chỉ Hạ Đình mới có thể nhìn thấy.

Là dáng vẻ của một Thịnh Sấm rất yêu, rất yêu Hạ Đình.

Anh thực sự thích bản thân mình như vậy.

Khoảnh khắc cuối cùng trong video được cô ghi lại khi anh đang ở quán cà phê "Không nỡ".

Trong video, anh đang pha cà phê cho cô.

Cô gọi anh: "Thịnh Sấm."

Khi anh ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn như mọi khi đáp lại cô: "Hả?"

Nhận ra cô lại đang quay mình, anh bật cười: "Lại quay nữa hả?"

"Quay nhiều thế mà chưa từng thấy em đăng lên." Anh giả vờ để bụng, trêu cô: "Anh khó coi đến mức không thể cho ai thấy à?"

Hạ Đình, người đang cầm điện thoại quay không trả lời, nhưng giây tiếp theo, cô xuất hiện trong video.

Vì đang cầm điện thoại nên hình ảnh của cô chỉ là một phần đầu nhỏ lộ lên trong khung hình.

Cô mỉm cười với ống kính, đôi mắt cong cong, rồi chậm rãi mấp máy môi, nói không thành tiếng ba từ.

Lúc đó, Thịnh Sấm không biết.

Nhưng bây giờ, khi xem lại video, anh mới biết và gần như ngay lập tức nhận ra cô đã nói gì.

"Em yêu anh."

Thịnh Sấm cụp mắt nhìn chằm chằm vào video, giả vờ kéo đi kéo lại thanh tiến trình như thể đang xem lại các đoạn một cách tự nhiên. Nhưng thực ra anh đang cố kìm nén những cảm xúc sắp trào dâng.

Đôi mắt anh nóng ran, cổ họng nghẹn lại, nhưng anh không muốn khóc trước mặt Hạ Đình.

"Anh nhìn ra chưa?" Hạ Đình nhẹ nhàng hỏi anh.

Đầu óc Thịnh Sấm như đình trệ, không thể nghĩ được điều gì nênvô thức cho rằng cô đang hỏi anh có nhìn ra được cô nói gì ở cuối video không.

Anh thì thầm: "Em yêu anh."

Hạ Đình bật cười khẽ: "Em không nói điều đó."

"Thịnh Sấm, anh có nhận ra không? Hình ảnh của anh trong mắt em, hay nói đúng hơn, con người anh trước mặt em, những gì em hiểu về anh, tốt đẹp đến nhường nào."

Anh khẽ gật đầu, nở nụ cười: "Còn tốt hơn cả anh tưởng."

"Con người như thế này của anh, còn tốt đẹp hơn những gì anh tưởng tượng."

Thịnh Sấm nghiêng người ôm lấy Hạ Đình, lúc này anh mới khẽ hít một hơi để điều chỉnh cảm xúc.

Hạ Đình ôm anh, giải thích bên tai anh: "Em chụp nhiều ảnh và quay nhiều video của anh như vậy mà không đăng, không phải vì anh không thể gặp người khác, mà là vì em muốn để dành bất ngờ này cho anh."

"Em đã nhịn lâu lắm rồi đấy…" Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi giả vờ giận dỗi nói: "Tối nay em sẽ công khai anh luôn."

Thịnh Sấm không nhịn được bật cười: "Cuối cùng cũng chịu công khai anh rồi, anh đợi muốn mốc meo luôn rồi."

"Thế giờ anh cũng được đăng đúng không?" Anh hỏi Hạ Đình.

"Anh cứ đăng đi." Hạ Đình cười bảo: "Em đâu có bảo anh không được đăng."

"Anh sắp nghẹn chết rồi." Thịnh Sấm vội vàng tìm điện thoại, định đăng ngay lập tức.

Hạ Đình kéo tay anh, dẫn anh đến phía bên kia bàn ăn. Hai người nghiêng người sát lại gần nhau, chụp một tấm ảnh chung với chiếc bánh kem và bó hoa hồng trên bàn.

Thịnh Sấm bảo Hạ Đình gửi cả bức ảnh và video bất ngờ lúc nãy cho anh.

Sau đó, cả hai lần lượt đăng bài lên vòng bạn bè.

Hạ Đình đăng chín tấm ảnh, bức ảnh chung vừa chụp được đặt ở vị trí trung tâm. Dòng chú thích của cô là: "Thịnh Sấm."

Còn Thịnh Sấm đăng video, đoạn đầu là bức ảnh chung vừa chụp, phần sau là video bất ngờ mà Hạ Đình đã chuẩn bị cho anh. 

Chú thích của anh cũng ngắn gọn không kém: "Hạ Đình."

Rất nhanh phần bình luận dưới bài viết của cả hai trở nên náo nhiệt, gần như biến thành buổi tụ họp online của đám bạn thời cấp ba.

Tuy nhiên, Thịnh Sấm và Hạ Đình không để tâm đến điện thoại. Hai người vừa xem phim vừa ăn bánh kem, sau đó đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, khi chuẩn bị từ Bắc Kinh trở về Ngô Thành, Thịnh Sấm nhận được tin nhắn từ Đường Quất Ảnh, hỏi anh có muốn về nhà ăn cơm tối không.

"Nhà" ở đây chính là nhà họ Đường.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Thịnh Sấm đã nhận Đường Minh Sinh và Ông Khương Lam làm ba mẹ nuôi.

Thịnh Sấm liền hỏi Hạ Đình: "Đình Đình, tối nay em có muốn cùng anh về nhà ăn cơm không?"

"Đến nhà chị gái anh, còn có ba mẹ chị ấy, giờ cũng là ba mẹ nuôi của anh."

Hạ Đình mỉm cười gật đầu: "Được chứ."

"Nhưng mà chúng ta không thể vừa xuống máy bay đã đến đó ngay được chứ? Trước khi qua đó phải mua ít đồ." Cô nói thêm: "Với cả em muốn về nhà tắm rửa thay đồ đã."

"Ừ, không vội." Thịnh Sấm dịu dàng đáp: "Tối qua cũng được. Còn chuyện quà cáp, em không phải lo, để anh sắp xếp."

Thế là trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh này, cả Hạ Đình và Thịnh Sấm đều đã chính thức gặp mặt phụ huynh của nhau.

Sau kỳ nghỉ, Hạ Đình và Thịnh Sấm lại quay về với công việc thường ngày. Nhưng Hạ Đình nhận ra Thịnh Sấm dạo gần đây rất bận, kể cả cuối tuần anh cũng thường xuyên nhận điện thoại hoặc tham gia các cuộc gọi video công việc rồi bận rộn trong phòng sách suốt một hai tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên, Hạ Đình không hề biết rằng những cuộc gọi và video mà Thịnh Sấm gọi là "công việc" thực ra là các cuộc trao đổi với studio tổ chức sự kiện cầu hôn để bàn bạc về kế hoạch và các chi tiết.

Thịnh Sấm đang chuẩn bị cho màn cầu hôn cho cô, vào đúng vào ngày sinh nhật cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK