Lúc này Thịnh Sấm mới thấy cô mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng.
Giống như chiếc áo len trắng anh đang mặc, đều là áo cổ lọ.
Anh cởi áo khoác lông màu đen ra, nói với nhân viên phục vụ đang đổ nước dùng: “Làm ơn lấy cho chúng tôi hai cái tạp dề, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ đáp lại: “Vâng, anh chờ chút ạ.”
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ mang tạp dề đến đưa cho Thịnh Sấm và Hạ Đình.
Lúc này Thịnh Sấm đang bảo Hạ Đình gọi món cô muốn ăn.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nói: “Anh chị muốn gọi lẩu gì ạ? Em sẽ chốt nước lẩu trước, một lúc nữa có thể phục vụ luôn ạ.”
Hạ Đình ngẩng đầu nhìn Thịnh Sấm, khẽ hỏi: “Cậu ăn cay được không?”
Thịnh Sấm nói: “Có thể.”
“Vậy chúng ta gọi một lẩu cay, một lẩu nấm nhé?” Hạ Đình hỏi ý kiến của anh.
Thịnh Sấm gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau khi chọn được lẩu xong, Hạ Đình tiếp tục cúi đầu chọn đồ ăn thả lẩu.
Chẳng bao lâu sau, cô đưa máy tính bảng cho Thịnh Sấm, cười nhẹ nói: “Tớ gọi đủ rồi, cậu xem cậu có muốn ăn gì không rồi gọi thêm.”
Thịnh Sấm cầm máy tính bảng từ trong tay Hạ Đình, nhân cơ hội gọi món ăn để nhìn một lượt các món cô đã gọi.
Muốn biết cô thích ăn gì.
Khi ăn, Thịnh Sấm luôn luôn chăm sóc đến Hạ Đình, trước khi cô tự mình gắp đồ ăn thì anh đã dùng đũa chung gắp đồ ăn vào trong chén giúp cô.
Ly nước của cô không bao giờ cạn đến đáy bởi vì anh luôn châm nước giúp cô.
Anh chăm chút cho cô một cách tỉnh bơ, dường như chỉ là thuận tay mà thôi.
“Cậu học đại học ở đâu?” Giọng điệu của Thịnh Sấm bình bình, tựa như chỉ đang hỏi vài câu bâng quơ với Hạ Đình.
Hạ Đình trả lời anh: “Bắc Kinh, Đại học Khoa học Chính trị và pháp luật Trung Quốc, chuyên ngành luật.”
Nói xong, cô nhất thời chớp mắt vì chột dạ.
Có lẽ là do nguyên nhân lúc đầu cô muốn học đại học ở Bắc Kinh là vì anh nói thích Bắc Kinh.
Thịnh Sấm quả thực không biết sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô học đại học nào, chuyên ngành nào.
Bởi vì sau mùa hè năm đó đến khi thi đại học xong, cô không hề online QQ và từ ngày đó trở đi QQ của cô cũng không có trạng thái mới nào.
Phải mất một lúc lâu sau Thịnh Sấm mới phản ứng lại, chắc hẳn cô không còn nhớ QQ này nữa.
Không phải không nhớ số QQ mà chính là không lấy lại được nữa.
“Sao không phát triển ở Bắc Kinh thế?” Thịnh Sấm khách quan thành thật nói: “Cậu ở lại Bắc Kinh thì cơ hội thăng tiến càng nhiều.”
Hạ Đình bất đắc dĩ cười nói: “Ban đầu tớ làm trong một công ty luật ở Bắc Kinh nhưng sau khi làm được một thời gian thì phát hiện bản thân muốn trở thành kiểm sát viên hơn là một luật sư.”
“Nên trở về quê thi công chức.” Hạ Đình trêu chọc nói: “Tận cùng vũ trụ là thi công chức.”
“Còn một nguyên nhân khác là,” cô ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Sấm cũng đang nhìn cô, lời nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng chắc nịch: “Tớ thích Ngô Thành hơn.”
Thịnh Sấm lại cười.
Hắn nói: “Tớ cũng thích Ngô Thành.”
Lần này đến lượt Hạ Đình ngạc nhiên.
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tớ đi du học,” anh chủ động đề cập đến mấy năm mất liên lạc với cô, “Du học ở Anh, bên đó cũng ẩm ướt giống như Ngô Thành, mùa đông cũng sẽ có tuyết rơi.”
“Nhưng tớ vẫn thích Ngô Thành hơn.” Lúc anh nói câu này, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô.
Hạ Đình bị ánh mắt của Thịnh Sấm làm cho bối rối, cô cố giả bộ bình tĩnh cầm ly nước lên uống một ngụm, đôi mắt cũng đảo sang hướng khác.
Cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh được.
“Vậy cậu…” Hạ Đình nói theo chủ đề của anh: “Trở về lúc nào vậy?”
“Năm ngoái.” Thịnh Sấm nói: “Mùa hè năm ngoái.”
“Đã về được một năm rưỡi.” Anh cười.
“Sớm hơn tớ một năm.” Hạ Đình cười nói với anh: “Mùa hè năm nay tớ mới được Viện kiểm sát nhận.”
“Cậu rất xuất sắc.” Thịnh Sấm nói: “Không phải ai cũng có dũng khí làm lại từ đầu.”
“Cho nên cậu chắc chắn sẽ trở thành người mà cậu muốn,” giọng nói của anh dịu dàng mà trầm thấp, “Dù là luật sư Hạ hay là kiểm sát viên Hạ.”
Trái tim của Hạ Đình bỗng đập thình thịch vì câu nói của anh.
Sau đó cô nhanh chóng mỉm cười nói với anh: “Giờ vẫn chưa là gì cả.”
Muốn trở thành kiểm sát viên thì phải làm trợ lý kiểm sát viên ít nhất 5 năm.
Đối với cô mà nói con đường trở thành kiểm sát viên còn rất dài.
“Cuối cùng cũng sẽ thành thôi.”Thịnh Sấm cười tủm tỉm, “Thời gian còn rất dài, Hạ Đình.”
Hạ Đình gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”
Khi bước ra khỏi quán lẩu “Mưa Rơi Tí Tách” vẫn còn hai giờ trước khi bộ phim chiếu.
Hạ Đình và Thịnh Sấm chậm rãi đi dạo một lát, cuối cùng thực sự không có gì để làm, hai người vào phòng game arcade bắt đầu chơi máy gắp thú.
Thường Hạ Đình gắp thú dựa vào vận may, trong tình huống bình thường cô tốn 100 tệ thì sẽ gắp được một con.
Nhưng hôm nay cô rất may mắn, đến lần thứ ba thì cô gắp được một con cừu với chiếc nơ màu xanh dương dễ thương.
Thịnh Sấm cúi xuống lấy gấu bông từ trong máy ra.
Hạ Đình vui vẻ nhận lấy con cừu có nơ nhỏ này, nói với giọng vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên tớ gắp thú được nhanh như vậy đó! Hôm nay đúng là may mắn.”
Thịnh Sấm nhìn cô với nụ cười dịu dàng, giọng điệu vô thức trở nên cưng chiều: “Vậy nhân dịp được buff may mắn thì chơi nhiều một chút.”
Lúc Hạ Đình tiếp tục gắp thú, Thịnh Sấm đột nhiên nói với cô: “Tớ đi lấy cái xe đẩy, lát nữa quay lại.”
Hạ Đình không tin tưởng hoàn toàn vào kỹ năng gắp thú của mình, cô nghi ngờ hỏi lại: “Cần phải lấy xe đẩy luôn à?”
Thịnh Sấm nhíu mày, chắc chắn nói: “Rất cần.”
“Tin tớ đi,” Anh nói: “Hôm nay cậu là người cực kỳ may mắn.”
Hạ Đình bị anh chọc cười: “Mượn lời tốt lành của cậu nhé.”
Khi Thịnh Sấm rời đi, Hạ Đình bắt đầu nạp xu tiếp tục tập trung vào việc gắp thú.
Một lúc lâu sau Thịnh Sấm mới quay về.
Trên tay anh cầm một cây kem ốc quế, tay còn lại đẩy xe mua sắm màu hồng nhạt, trong xe còn có một hộp đồng xu anh vừa mới đổi để chơi game.
Hạ Đình kinh ngạc đứng trước máy gắp thú nhìn anh đi tới.
Sau khi Thịnh Sấm dừng lại trước mặt cô, anh đưa kem trong tay cho cô trước.
“Mua cho cậu hai vị, vị hạt dẻ cười với matcha.”
Hạ Đình thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn…”
Sau đó lại khiếp sợ nhìn đống tiền xu, bối rối hỏi: “Sao cậu đổi nhiều tiền như thế?”
Thịnh Sấm thẳng thắn trả lời: “Cho cậu chơi, chơi đến khi nào hết vui thì thôi.”
“Nhiều như vậy…tớ chơi không hết,” Hạ Đình đề nghị: “Hay là cậu chơi trước? Tớ ăn kem đã.”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào cây kem trong tay.
Thịnh Sấm gật đầu đáp: “Được.”
“Cậu muốn cái nào?” Anh cầm mấy đồng xu hỏi Hạ Đình, giọng nói tự tin như thể bách phát bách trúng.
Hạ Đình đang ăn kem, chỉ cho anh: “Con cừu nhỏ có chiếc nơ bướm màu hồng kia, hình như nó là một đôi với con tớ gắp được.”
Thịnh Sấm nhét xu vào máy chơi game, bắt đầu thao tác cầm điều khiển.
Anh nhanh chóng ấn vào nút tròn, càng gắp thú từ từ thả xuống.
Hạ Đình tận mắt nhìn thấy càng gắp thú mà vừa nãy cô gắp mười lần vẫn không gắp được con cừu nơ bướm nhỏ kia, càng gắp thú từ từ nâng lên rồi di chuyển ra ngoài với con cừu bên trong, Hạ Đình căng thẳng đến nỗi nín thở trong vô thức.
Mãi đến khi con cừu nhỏ rơi xuống miệng lối thả gấu thì kích động hét lên: “Trời ơi! Gắp được thật rồi!”
Thịnh Sấm đưa con cừu bông này cho Hạ Đình, cô vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu.”
Thịnh Sấm hỏi: “Còn muốn cái nào nữa?”
Hạ Đình chỉ vào con chó bông trong máy gắp thú nói: “Cái này.”
Sau đó Thịnh Sấm lại gắp được cho cô lần nữa.
Cứ thế mấy lần liên tiếp, anh liệc tục gắp được gấu bông cho cô, không hề thất bại.
“Cậu gắp thú bông giỏi quá,” Hạ Đình không nhịn được sùng bái: “Cứ như là tool hack game ý.”
Thịnh Sấm buồn cười nói: “Gắp giùm người khác nhiều nên thành quen tay.”
Gắp giúp người khác? Quen tay?
Hạ Đình đột nhiên nhớ ra, hồi cấp ba bên cạnh anh chỉ xuất hiện duy nhất một cô gái.
Là gắp cho cô bạn đó nên quen tay à?
Vấn đề này quá nhạy cảm, Hạ Đình không có ý định hỏi.
Cho dù có thật hay không thì đều không liên quan đến cô.
“Chính là cô gái hồi cấp ba luôn đến cổng trường tìm tớ,” Hạ Đình không muốn hỏi nhưng Thịnh Sấm lại chủ động nhắc đến: “Cậu cũng từng gặp rồi.”
Hạ Đình quả thực đã từng gặp, không chỉ một lần.
Cô không biết nên đáp lại thế nào, chỉ ra vẻ tự nhiên gật đầu cười, sau đó cúi xuống ăn kem.
“Bạn gái cậu…” Lúc nói ra mới thấy không thỏa đáng, lỡ như đối phương không còn là bạn gái của anh thì sao?
Hạ Đình nhanh chóng sửa lại lời cho bớt lúng túng: “Cô ấy…cô ấy rất xinh đẹp.”
Thịnh Sấm quay đầu lại nhìn Hạ Đình, miệng khẽ nở nụ cười: “Nếu cô ấy mà nghe thấy cậu khen xinh chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Ngay sau đó, anh nói thêm: “Chỉ có điều cô ấy không phải bạn gái của tớ.”
“Cô ấy là chị gái song sinh cùng trứng của tớ.” Qua bao nhiêu năm, cuối cùng Thịnh Sấm cũng có thể chính thức giải thích câu này cho Hạ Đình nghe.
Tâm trạng của Hạ Đình lên xuống thất thường, giống như ngồi cáp treo vậy, lúc vọt đến đỉnh cao nhất rồi lại rơi xuống điểm thấp nhất.
“Hả?” Hạ Đình ngạc nhiên mở to mắt: “Chị gái?”
Thịnh Sấm cười: “Không giống vậy à?”
“Ừm.” Hạ Đình bối rối gật đầu, sau đó nói: “Không ngờ rằng…”
“Chị ấy tên Đường Quất Ảnh, nếu có thời gian sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.” Giọng của Thịnh Sấm có hơi trầm xuống nghe có vẻ dịu dàng hơn, điều này khiến cho Hạ Đình cảm thấy tựa như anh đang dỗ dành cô.
Tin tức này thật sự rất khó tin.
Hạ Đình bị thông tin này nện cho choáng váng đầu óc.
Cô không hỏi tại sao anh họ Thịnh mà chị gái của anh lại họ Đường, biết đâu một người theo họ bố, một người theo họ mẹ thì sao.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều về lý do tại sao Thịnh Sấm lại muốn giới thiệu chị gái cho cô, có lẽ đó chỉ là một cách nói lịch sự bình thường.
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại thì lại nghe thấy tiếng Thịnh Sấm nói bằng giọng trầm: “Tớ chưa từng hẹn hò với ai cả, Hạ Đình.”
Hạ Đình giật mình nhìn anh, quên luôn cả việc ăn nốt nửa cây kem còn lại.
Một lúc lâu sau cô mới khô khan đáp lại: “Ừm.”
“Cậu thì sao?” Thịnh Sấm vẫn sốt ruột, anh trở nên mất khống chế, không nhịn được mà dò hỏi, anh thực sự muốn biết trạng thái tình cảm của cô hiện như thế nào.
“Tớ?” Hạ Đình cắn một miếng kem, trông có vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói với anh bằng giọng điệu đùa giỡn: “Tớ làm gì có thời gian, từ lúc lên đại học đến giờ chỉ có tình yêu dành cho luật pháp mỗi ngày là thật thôi.”
“Sau khi ra trường đi làm thì công việc rất bận rộn, sau đó lại thi công chức, vốn dĩ không có dư ra miếng thời gian nào cả.”
“Với lại…” Cô hơi dừng lại, sau đó chân thành nói: “Chưa từng gặp ai khiến tớ rung động cả.”
Cuối cùng Thịnh Sấm cũng an tâm, cô còn độc thân là anh còn cơ hội.
Vì Thịnh Sấm gắp thú quá đỉnh nên hôm nay Hạ Đình thu hoạch được rất nhiều, gấu bông chất đầy cả một xe đẩy.
Sau đó họ đến rạp chiếu phim để coi phim với đống chiến lợi phẩm dễ thương cùng bộ lông mềm mịn.
Lúc hai người ra khỏi rạp chiếu phim thì cũng đến giờ ăn tối.
Thịnh Sấm hỏi Hạ Đình muốn ăn gì, vừa hay đi ngang qua một nhà hàng Nhật, Hạ Đình bèn hỏi anh: “Muốn ăn sushi không?”
Thịnh Sấm không kén chọn trả lời: “Muốn.”
Chỉ cần ở cùng với cô thì ăn gì anh cũng sẵn lòng.
“Tớ mời cậu,” Hạ Đình cười nhẹ: “Cảm ơn cậu hôm nay đã gắp cho tớ nhiều thú bông như vậy.”
Dù sao tiền chơi game đều do anh đổi mà gắp được thú bông anh đều đưa cho cô hết.
Thình Sấm không từ chối, đồng ý theo cô: “Vậy cũng được.”
Sau khi ăn bữa tối xong, Thịnh Sấm chủ động đưa Hạ Đình về.
Hạ Đình không muốn làm phiền anh, từ chối nói: “Không cần đâu, tớ gọi taxi đi 10 phút là về tới rồi, rất tiện.”
Thịnh Sấm thở dài, bất lực hỏi: “Tớ đưa cậu về cũng tốn 10 phút, không phải tiện hơn cậu đi taxi hay sao?”
“Đi thôi.” Anh hơi nghiêng đầu cười với cô: “Đi với tớ.”
Hạ Đình không muốn ngoan cố từ chối, sợ có vẻ quá đạo đức giả nên trả lời anh: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền chút nào.” Thịnh Sấm vô cùng nghiêm túc nói với cô.
Xe của Thịnh Sấm đậu ở trong hầm gửi xe. Sau khi lên xe, Hạ Đình nói địa chỉ nhà cho anh.
Hạ Đình phát hiện trời mưa sau khi xe chạy ra khỏi hầm, Thịnh Sấm tiện tay mở nhạc trên xe.
Hai người đều không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe tiếng nhạc vang lên trong xe, tiếng cần gạt nước gạt qua lại trước kính chắn gió, cộng thêm tiếng mưa rơi nữa.
Hạ Đình bị thu hút bởi tiếng mưa rơi, cô nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt.
Ở chung với anh cả ngày hôm nay dường như một giấc mơ cực kỳ vô thực.
Đây là cảnh tượng mà hồi cấp ba cô chưa bao giờ dám nghĩ đến. Mà hiện tại, chiếc xe này đang đưa cô từ trong mộng về với thực tại.
Hạ Đình vẫn không hiểu mục đích Thịnh Sấm hẹn gặp cô là gì, chỉ đơn giản là ăn và xem phim thôi? Cũng không có khả năng…
Có lẽ có chuyện gì khác, chỉ là anh vẫn chưa đề cập với cô?
Dù sao thì bọn họ thực sự không thân thiết lắm.
Với lại hồi cấp ba…anh ghét cô.
Ngày cô nhận ra điều này cũng là một ngày mưa.
Hạ Đình đang chìm sâu trong hồi ức, Thịnh Sấm ở bên cạnh đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh này.
Anh bỗng nói với cô: “Hạ Đình, tuyết rơi rồi.”
Hạ Đình khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần nhưng ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng.
Cô quay mặt sang nhìn anh, phản ứng chậm chạp khẽ hỏi: “Hả?”
Thịnh Sấm nói: “Tuyết rơi.”
Được anh nhắc nhở, lúc này Hạ Đình mới chú ý tới ngoài xe tuyết đang rơi.
Chẳng hiểu tại sao, trong đầu Hạ Đình lại nhớ tới chữ ký riêng trên wechat của anh: It’s Snowing.
Mặc dù điều kiện đường xá không tốt nhưng không mất quá nhiều thời gian để đi từ trung tâm thương mại đến nhà cô.
Hai mươi mấy phút sau, Thịnh Sấm chuẩn bị lái đến chung cư nơi Hạ Đình sống.
Thịnh Sấm nói với Hạ Đình: “Hạ Đình, chỉ đường giúp tớ.”
Không đợi Hạ Đình trả lời, anh nói thêm: “Trời vừa mưa vừa tuyết rơi, cậu đi về sẽ rất khó khăn, tớ đưa cậu đến trước lầu luôn.”
Hạ Đình mím môi dưới, lên tiếng: “Được, cảm ơn cậu.”
Sau đó cô bắt đầu chỉ đường cho anh lái xe đến chung cư.
Chờ đến khi xe dừng lại trước tầng trệt chung cư của Hạ Đình, Thịnh Sấm xuống xe trước Hạ Đình.
Anh lấy một chiếc ô trong suốt dự phòng ở trong cốp xe rồi mở ra, sau đó vòng qua mở cửa ghế lái phụ.
Đúng lúc Hạ Đình vừa bước xuống, đang định mở cửa ghế sau để lấy gấu bông.
Thịnh Sấm cầm chiếc ô che lên đầu cho Hạ Đình để tránh cho cô bị mưa hắt vào.
Sau khi cầm được túi gấu bông, Hạ Đình mới phát hiện anh cầm ô che ngay cạnh mình, cơ thể có hơi cứng lại.
Từ xe đến bậc thang chỉ cách vài bước chân.
Thực ra không cần che ô cũng không sao nhưng Thịnh Sấm vẫn cố đưa Hạ Đình đến dưới mái hiên.
“Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà.” Hạ Đình nói xong bước lên bậc thềm.
Sau đó cô đứng trên bậc thang quay đầu lại rũ mắt nhìn Thịnh Sấm đang cầm ô che đứng phía dưới.
Lúc đầu Hạ Đình muốn đợi Thịnh Sấm mở miệng nói trước nhưng anh chỉ đứng nhìn cô mà không nói gì.
Hạ Đình do dự mấy giây đành phải chủ động hỏi anh: “Thịnh Sấm, có phải cậu gặp chuyện gì cần tớ giúp đỡ hay không?”
Thịnh Sấm bị câu hỏi khó hiểu của Hạ Đình làm cho sửng sốt.
Anh trông còn hoang mang hơn cả Hạ Đình, mờ mịt hỏi: “Hả?”
Hạ Đình suy đoán: “Có vụ án nào được chuyển sang viện kiểm sát à?”
Thịnh Sấm nhíu mày bật cười: “Gì cơ?”
Không phải chuyện này sao?
Hạ Đình càng khó hiểu hơn.
Với thân phận cao như vậy, đột nhiên mời một bạn học không ưa hồi xưa đi ăn cơm, còn chăm sóc cô suốt cả quá trình, nếu không phải có việc cần nhờ đến cô thì còn có thể là chuyện gì?
Đối với anh mà nói, hẳn cô chỉ có công dụng này.
Trong suy nghĩ của Hạ Đình, đáp án không có khả năng duy nhất chính là Thịnh Sấm thích cô.
Bởi vì cô quá chắc chắn về sự thật hồi cấp ba Thịnh Sấm không ưa cô.
Mà Hạ Đình nghĩ như vậy về anh khiến Thịnh Sấm chợt cảm thấy thất vọng.
Anh khẽ nhếch miệng tự giễu, thấp giọng hỏi Hạ Đình: “Hành động hôm nay của tớ rất giống với việc nhờ cậy cậu lắm à?”
Nói thật, không giống lắm.
Nhưng tạm thời Hạ Đình không nghĩ ra được khả năng khác.
Trên đường về cô đã nghĩ rất lâu, chỉ có khả năng này mới gần đáp án chính xác nhất.
Tuy vậy bây giờ có vẻ là không đúng rồi.
Thịnh Sấm vẫn không nói cho Hạ Đình nghe lý do anh mời cô ra ngoài, anh chỉ nói: “Cho dù là lý do gì thì năm mới vui vẻ, Hạ Đình.”
Sau đó anh xoay người, thu ô lại rồi lên xe rời khỏi chung cư nhà cô.
Hạ Đình không biết trạng thái trên vòng bạn bè của Thịnh Sấm thật sự chỉ có một mình cô xem được.
Câu Giáng sinh vui vẻ kia là anh muốn nói với duy nhất mình cô.
Câu “Năm mới vui vẻ” hôm nay cũng vậy.
Hết chương 6.