Trẫm và Tể tướng bàn nhau như thế, rồi hoạch định kế hoạch bồi dưỡng Hoàng tử.
Các môn chính do Tể tướng tự giảng dạy, giáo viên các môn phụ cũng do Tể tướng sắp xếp, đương nhiên đều là người nhà mình.
Lúc trẫm công bố kế hoạch bồi dưỡng, Thái Hậu không chịu.
Thái Hậu nói tất nhiên phải chọn thầy tốt nhất cho Hoàng tử! Môn nào cũng phải là người đứng đầu trong triều! Môn phụ cũng không ngoại lệ!
Ông thầy thể dục tụi bay chọn là thể loại quái gì đấy, Lũng Tây vương có thể quật ngã hắn chỉ bằng một tay!
Để Lũng Tây vương tự dạy!
Chuyện này Tể tướng không phản bác được, vì quả thực không có ai là thầy thể dụ… à nhầm, là võ tướng trong số các thuộc hạ của Tể tướng.
Trẫm nghe đến đoạn Hoàng thúc sắp đích thân vào cung dạy thể dục cho Hoàng tử.
Lòng trẫm vui phơi phới!
Trẫm chỉ ước chi có thể xếp cho Hoàng Tử học thể dục 5 canh giờ/ngày.
Sau đó trẫm sẽ ngày ngày tới giám sát Hoàng tử học thể dục.
Vậy là hôm nào trẫm cũng được gặp Hoàng thúc rồi!
Trẫm còn có thể đích thân xuống sân chơi với Hoàng tử và Hoàng thúc hề hề hề…
Trẫm cười đến mức mồm sắp ngoác ra sau tai.
Trẫm vung bút lên, chuẩn bị kí xác nhận thư mời tuyển dụng Hoàng thúc vào dạy.
Tể tướng đang thờ ơ quan sát kịp thời ngăn trẫm lại: “Lũng Tây vương dạy Hoàng tử săn bắn cưỡi ngựa, tiếp xúc với đao thương cung tiễn là điều khó tránh, nếu lúc ấy xảy ra bất cứ sơ sót gì, ai sẽ bảo vệ Hoàng tử? Bệ hạ yên tâm đưa Hoàng tử vào nanh vuốt sói hổ ư?”
Tuy trẫm cảm thấy Hoàng thúc không đến mức giả vờ lỡ tay chém Hoàng tử trong tiết học, nhưng Tể tướng lại không nghĩ vậy.
Hoàng thúc có thể táy máy lúc Hoàng tử cưỡi ngựa, làm thằng bé ngã chết hoặc tàn phế, đây cũng là một thủ đoạn rất hay gặp trong cung đấu.
Trẫm rất là bối rối.
Một đằng là an toàn tính mạng của Hoàng tử.
Một bên là sức cám dỗ được sớm chiều ở chung với Hoàng thúc.
Trẫm suy nghĩ rất lung.
Tuy rằng trẫm chỉ là ông bố hốt vỏ hộ, nhưng vẫn phải có ý thức trách nhiệm của người làm cha.
Kiểu nhiệm vụ lấy thân làm mồi dụ Hoàng thúc gian khổ và nguy hiểm này, vẫn nên để trẫm đích thân làm!
Trẫm còn chưa kịp phê thư mời tuyển dụng cho Hoàng thúc, bên Hoàng thúc đã tự dâng thư từ chối lên.
Đại ý là những môn văn hóa khác của Hoàng tử còn có thể đóng cửa học trong phòng, nhưng tiết thể dục cần phải ra sân bãi. Sân thể dục trong hoàng cung ở đình sau, bình thường hay mở cửa cho các phi tần dùng chung. Hoàng thúc là đàn ông, thường xuyên ra vào đình sau, tiếp xúc với các phi tần thì không được thỏa đáng lắm. Bởi vậy Hoàng thúc xin từ chối chức giáo viên thể dục, chuyển qua đề cử Quận chúa đảm nhiệm. Quận chúa võ nghệ trác tuyệt, lại không phải e ngại gì, cực kì thích hợp.
Trẫm thất vọng quá đỗi.
Trẫm nói chuyện này với Tể tướng, trưng cầu ý kiến của anh ta.
Tể tướng chỉ lặng đi một thoáng, rồi nói ngay: “Việc này được ạ.”
Anh tiêu chuẩn kép hơi bị lộ liễu rồi đấy! Quận chúa với Hoàng thúc không phải cùng một giuộc à!
Hoàng thúc biết ngầm hại Hoàng tử, Quận chúa thì anh lại không lo chắc?
Nghe xong nghi ngờ của trẫm, Tể tướng nói: “Thần và Quận chúa quen biết tám năm, tuy rằng chính kiến không đồng nhất, nhưng phẩm hạnh và cách cư xử của nàng ấy vẫn đáng tin.”
Ô, hình như trẫm lại đánh hơi thấy có chuyện để hóng hớt.
Hóa ra Tể tướng và Quận chúa quen biết sớm vậy cơ à? Còn có vẻ hiểu nhau rõ quá nhỉ?
Tám năm trước Quận chúa mười bốn tuổi, vừa đến tuổi cưới gả.
Nếu như quen biết đã lâu, thì việc uống say hoa mắt nhận nhầm người càng vô lý hơn rồi?
Cho nên hôm đấy rốt cuộc tại sao anh lại hôn Quận chúa để bị cổ ấn lên sàn hành hung vậy?
Lòng hiếu kỳ của trẫm vẫn không được thỏa mãn.
Nhưng trẫm cảm thấy trực giác của trẫm chắc chắn không sai.
Về sau trẫm nhìn thời khóa biểu học tập mà Tể tướng sắp xếp cho Hoàng tử.
Một ngày Hoàng tử học tám tiết, mỗi tiết nửa canh giờ, năm ngày lặp lại một lần.
Một nửa trong số đó là các môn chính sử chủ chốt, nửa còn lại là môn phụ.
Tất cả các tiết thể dục đều ở gần môn chính.
Ha ha, ý định mượn chuyện công làm việc tư của Tể tướng rõ như ban ngày!
Trẫm cảm thấy rất cần tới quan (hóng) sát (hớt) mỗi lần chuyển tiết.
Tiết học thể dục đầu tiên của Quận chúa là vào buổi sáng, bắt đầu từ giờ Mão, dạy 2 tiết liên tục.
Chính là từ 6 giờ đến 8 giờ sáng.
Để không bỏ lỡ lần chạm mặt đầu tiên của Quận chúa và Tể tướng sau sự kiện bạo lực trước đó, trẫm cắn răng dậy thật sớm chạy tới hóng hớt.
Khoảng 7 rưỡi trẫm đến đấy, Tể tướng ngạc nhiên thay đã có mặt ở đó rồi.
Tể tướng nói sợ Hoàng tử không biết tiết sau học ở đâu, nên cố ý đến trước để nghênh đón.
Gớm anh đến “trước” gì mà trước ghê thế!
Trẫm không lên buổi triều sớm thì thôi, giờ anh cũng không đi, nước Đại Ngô oẳng mất!
Trẫm cũng không thấy cảnh khói lửa tung tóe khi Tể tướng và Quận chúa chạm mặt nhau.
Bởi vì Tể tướng chết nhát trốn mãi tận bờ tường mé sân thể dục bên này, không dám gặp thẳng mặt Quận chúa.
Trẫm nhìn mặt Tể tướng, vết thương do Quận chúa đánh đã khỏi hẳn, mặt như ngọc tạc, đẹp trai thoát tục, có điều mũi hơi vẹo một tí.
Trẫm suy nghĩ không biết có nên tạo chút động tĩnh để thu hút sự chú ý của Quận chúa, điều hòa cuộc sống tẻ ngắt nhàm chán trong hậu cung không?
Trẫm chỉ do dự một thoáng, tâm trí đã bị hút về chỗ khác.
Bởi vì trẫm thấy Hoàng thúc cũng tới kìa!
Ngọn lửa nhỏ trong lòng trẫm hừng hực cháy lên! Trẫm lập tức không thấy cuộc sống trong hậu cung tẻ ngắt nhàm chán nữa!
Trẫm bỏ Tể tướng lại một bên, tung ta tung tăng chạy tới.
Hoàng thúc nói đây là lần đầu Quận chúa chính thức đảm đương cương vị giáo viên thể dục, ảnh tới thị sát chỉ đạo một chút.
Hoàng thúc chính là người dạy thể dục thể thao cho Quận chúa.
Trẫm ngẫm ngợi, học thể dục không thể chỉ nói suông được, thầy giáo cũng phải làm mẫu chứ?
Như vậy chẳng phải trẫm có thể nhân cơ hội này diện kiến khả năng bắn cung thiện nghệ, tư thế oai hùng của Hoàng thúc ư?
Hôm nay Hoàng thúc cũng ăn mặc rất thể thao.
Nếu so với bộ giáp bạc trang trọng và thường phục chín chắn, khi mặc đồ thể thao, Hoàng thúc có vẻ khỏe khoắn tươi tắn và tràn đầy năng lượng tích cực.
Quan trọng là mặc đồ thể thao tôn dáng á!
Chậc chậc, vai kìa, ngực kìa, eo kìa, chân kìa…
Nước miếng của trẫm lặng lẽ chảy lênh láng.
Không không không, nước miếng của trẫm không thể chảy ra được.
Trẫm lại lặng lẽ nuốt nó về.
Nước miếng của trẫm chảy đầy bụng.
Hoàng thúc hỏi Hoàng tử cảm tưởng về tiết học thể dục đầu tiên, Quận chúa dạy có được không.
Hoàng tử hơi ấm ức tí: Tiết này đúng ra phải học thuật cưỡi ngựa, nhưng Quận chúa lại không cho thằng nhỏ cưỡi ngựa. Nàng ta bảo nó lớn lên trong Lãnh cung, cuộc sống khổ sở ăn uống thiếu thốn, chất lượng thể lực kém quá, yếu thế này cưỡi ngựa nguy hiểm lắm, phải rèn luyện thể chất đã.
Trẫm vừa nghe đã thấy câu này là lạ.
Bởi vì mấy từ “chất lượng thể lực” với “rèn luyện thể chất” này là nguyên văn lời Hoàng tử nói.
Người thời xưa có những từ này sao?
Trẫm lặng lẽ liếc nhìn Quận chúa, hỏi Hoàng tử: “Rèn luyện thể chất là rèn luyện thế nào?”
Hoàng tử bò ra đất làm cho trẫm xem: “Chính là nằm bò không nhúc nhích, không làm gì cả thế này ạ.” Thằng bé cảm thấy chán chẳng buồn chết.
Trẫm sốc hàng!
Đây không phải là plank sao? Người thời xưa còn biết cái này à?
Nhưng trẫm vẫn hold bản thân lại được, phải mưu tính kỹ rồi hẵng hành động, nắm quyền chủ động trong tay mình.
Trong võ thuật có một loại công phu tên là Cầu Thép, lúc luyện tập phải nằm giữa hai chiếc ghế, đầu và vai lót lên một cái, gót chân gác cái còn lại, giữa thẳng người, nằm ngược lại so với plank.
Quận chúa thường luyện binh trong quân đội, phát minh ra cách huấn luyện tương tự cũng là bình thường.
Trẫm nhìn Quận chúa, cẩn thận hỏi: “Trẫm chưa từng thấy chiêu thức này bao giờ, chẳng hay tên nó là gì?”
Quận chúa còn chưa hé răng, Hoàng thúc đã nói trước: “Quận chúa cẩn thận quá. Thời bệ hạ bằng tuổi Hoàng tử, người đã thuần phục được con ngựa tốt Ðại Uyển thần tốc, thu nó về làm thú cưỡi. Thần thẹn mình lớn hơn bệ hạ 5 tuổi, nhưng có khi đua ngựa còn không bằng người.”
(Ngựa Đại Uyển: hay ngựa Fergana là một giống ngựa ở vùng Trung Á tại vùng Đại Uyển (Ferghana) và được lưu truyền trong sử sách của Trung Quốc gắn với cuộc chiến Thiên Mã mà giống ngựa này là nguyên cớ của cuộc chiến, theo đó, Vùng Đại Uyên thời cổ nổi tiếng với nhiều giống ngựa tốt trong đó có giống ngựa đen mõm trắng có một vệt trắng dọc giữa khuôn mặt và chân chấm trắng (ô vân đạp tuyết) rất được các vị vua của nhà Hán ham thích, giống ngựa này cũng được ca tụng ở Việt Nam thời phong kiến và được gọi là Thiên Mã.)
Lúc nói những lời này, Hoàng thúc nhìn trẫm.
Môi Hoàng thúc còn vương nét cười chưa tan.
Cho nên Hoàng thúc đang tươi cười trò chuyện với trẫm, nhìn trẫm bằng cặp mắt hoài niệm thời trai trẻ, ánh mắt thậm chí còn có chút kính yêu.
Trái tim thiếu nữ của trẫm lại bắt đầu chạy điên cuồng như ngựa hoang.
Trẫm quên khuấy mất chuyện hỏi Quận chúa về món plank.
Hoàng thúc khen trẫm thế không phải là khen giả.
Tuy rằng bây giờ trẫm là một kẻ dặt dẹo trói gà không chặt, nhưng trẫm từng có thời trẩu tre!
Hồi chưa dậy thì, trẫm chưa thể quan hệ trai gái linh tinh, cũng không hiểu được thú vui nghe nhạc xem múa tao nhã sành điệu.
Thằng nhóc mới lên 8-9, đương ở độ tuổi chó thấy còn sợ, suốt ngày cưỡi ngựa bắn tên chơi bóng chọi gà leo cây sờ cá.
Trẫm nghịch đến độ Thái Hậu đánh gẫy cả đống chổi lông gà.
Mỗi một vết thương trên mông đều là huân chương vinh dự của trẫm.
Hoàng tử nghe vậy, lập tức kính nể trẫm vô cùng.
Hoàng tử nhìn trẫm bằng cặp mắt lấp lánh: “Phụ hoàng thật là lợi hại! Nhi thần cũng muốn giống phụ hoàng! Phụ hoàng dạy nhi thần cưỡi ngựa đi ạ!”
Hả?
Trẫm thấy Hoàng thúc lên tiếng lệnh cho người ta dắt hai con ngựa cao to ra từ chuồng ngựa.
Trẫm lục lọi đống kí ức đặc sệt chẳng khác hồ nhão là mấy trong đầu mình.
Rồi xong.
Trẫm có lẽ không kế thừa được phần ký ức về kỹ thuật cưỡi ngựa.
Thật ra trẫm cũng từng cưỡi ngựa rồi, nhưng nó là ngựa đạo cụ có huấn luyện viên đứng cạnh canh chừng.
Trẫm từng nghe người ta nói, có một số kỹ năng vận động thuộc về ký ức cơ bắp, ví dụ như bơi lội, đạp xe, một khi đã học được thì cả đời sẽ không quên.
Biết đâu cưỡi ngựa cũng là ký ức cơ bắp.
Trẫm căng da đầu, dùng cả tay và chân trèo lên lưng ngựa.
May mà con ngựa trắng Hoàng thúc chọn cho trẫm khá là ngoan ngoãn, tư thế lên ngựa của trẫm xấu xí vặn vẹo như thế mà nó vẫn không ghét bỏ hất trẫm xuống.
Khác hẳn trẫm, động tác của Hoàng thúc nhanh nhẹn ngầu lòi hơn nhiều.
Hoàng thúc cũng lập tức nhảy lên ngựa theo trẫm, chỉ roi ngựa về nơi xa, nói: “Thần còn nhớ lần đua ngựa cuối cùng với bệ hạ trước khi đi Lũng Tây, thần thắng bệ hạ một khoảng sít sao bằng nửa đầu người. Bệ hạ đã thề nguyện chờ thần trở về tỷ thí quyết thắng lại, không biết bệ hạ còn nhớ những lời hùng hồn buổi ấy chăng?”
Nghe ảnh nói thế trẫm hơi kích động.
Trẫm mường tượng hình ảnh trẫm và Hoàng thúc làm bạn hồng trần, cùng phóng khoáng thúc ngựa chạy song song với nhau.
Trái tim thiếu nữ của trẫm sôi trào sùng sục.
Vì thế trẫm học theo dáng Hoàng thúc, hùng hổ quất roi lên mông ngựa.
Ngựa của Hoàng thúc lao đi như mũi tên rời dây cung.
Ngựa của trẫm cũng lao đi như mũi tên rời dây cung.
Nhưng bỏ trẫm lại tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói:
Con ngựa: Đậu má thằng đần →_→
[HẾT CHƯƠNG 12]