Trẫm sầu lo về chuyện phải phân thân làm sao cho không bị phát hiện, nên buổi tối ngủ không được ngon lắm.
Bình thường trẫm phải ngủ ít nhất 10 tiếng mới đủ.
Hôm nay chỉ ngủ có 9 tiếng rưỡi đã tự dậy rồi.
Lúc trẫm thức dậy là khoảng 8-9 giờ sáng gì đấy, đúng lúc chuyển tiết của Hoàng tử.
Tiết đầu là môn Thể dục của Quận chúa.
Tiết thứ hai là lớp Lịch sử Chính trị của Tể tướng.
Nay nhìn lại câu chuyện ân oán tình thù giữa Tể tướng và Quận chúa.
Trẫm cảm thấy thổn thức không thôi.
Cốt truyện yêu nhau lắm cắn nhau đau khổ sở tình thâm yêu hận đan xen giằng xé ngược lòi dài 70 nghìn chữ mà trẫm mường tượng không tồn tại.
Cuối cùng trẫm cũng vạch trần được sự thực sâu kín khiến Quận chúa đánh Tể tướng.
Lụ má mày còn dám sàm sỡ bố mày? Bố đập mày chết tươi!
(Ơ, sao trẫm lại dùng từ “bố mày” ở đây nhỉ?)
Trẫm cảm thấy bao giờ rảnh mình cũng nên khuyên nhủ Tể tướng, để anh ta bỏ cuộc cho sớm thì hơn.
Dù gì Quận chúa đã không còn là Quận chúa mà anh ta yêu nữa.
Nhưng nếu bàn theo góc độ khác, Quận chúa không phải cô Quận chúa trong mối tình tay ba với Tể tướng và Trần công tử.
Cho nên Quận chúa của bây giờ cũng không ghét Tể tướng.
Vậy thì Tể tướng vẫn có thể đến với Quận chúa như ước nguyện của anh ta.
Nhưng dù Tể tướng đến được với Quận chúa như ước nguyện.
Quận chúa cũng chỉ còn xác ngoài tương tự, trái tim bên trong đã thay đổi rồi.
Vậy thì rốt cuộc Tể tướng có thỏa ước nguyện không?
Bình tĩnh đã chuyện này hơi rối trẫm lại lú rồi.
Trẫm vừa băn khoăn về nghịch lý phức tạp ảo diệu này.
Vừa rời khỏi tẩm cung tới chỗ học của Hoàng tử.
Đi được nửa đường, trẫm đụng phải Quận chúa đang quay về từ sân thể dục sau khi hết tiết.
Quận chúa thấy trẫm, bèn chào hỏi thân thiện từ rõ xa: “Hoàng huynh!”
Trẫm thấy Quận chúa bước nhanh về phía mình thì đưa tay lên che ngực theo bản năng.
Trẫm đang giơ tay, bỗng nhớ ra bây giờ trẫm là trẫm, không phải Thanh Li.
Nhưng tay đã giơ tới ngực rồi, giờ bỏ xuống thì đột ngột quá.
Ánh mắt của Quận chúa cũng bắt đầu lộ vẻ nghi ngờ.
Trẫm đổi tay vô cùng điệu nghệ.
Chuyển qua động tác khoanh tay trước ngực, tràn trề tự tin nhìn về phương xa mà những người thành đạt trên quảng cáo rất hay thể hiện.
Làm động tác này rồi, trẫm bỗng thấy mình cũng thành đạt và tự tin hơn hẳn.
Trẫm đứng trong tư thế nhìn xuống chúng sinh, hỏi Quận chúa: “Dạo này Hoàng tử học hành sao rồi?”
Quận chúa sửng sốt trước khí thế uy nghiêm của trẫm.
Quận chúa quỳ xuống hành lễ với trẫm, nghiêm túc báo cáo thành quả huấn luyện thể chất của Hoàng tử.
Cô nàng nói bây giờ Hoàng tử có thể giữ tư thế plank non nửa nén hương, chạy cự ly dài được một mạch 800… ấy không, nửa dặm có thừa, bật xa được 5 thước rưỡi, có thể ném cầu sắt 5 cân ra xa 2 trượng.
(Đoạn này sử dụng các thước đo cổ của TQ: 1 nén hương = 45 – 60 phút, 1 dặm = 1,6km, 1 thước = 0,33m, 1 cân = 0,5kg, 1 trượng = 4m. Các mục trên lần lượt là plank, chạy cự ly dài, bật người nhảy xa và đẩy tạ.)
Trẫm nghe những hạng mục này, bỗng nhớ lại nỗi sợ hồi thi thể dục cấp 2.
Trẫm cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Hoàng tử.
Tuy rằng lòng trẫm đồng cảm với Hoàng tử, nhưng nếu suy xét từ góc độ bồi dưỡng người nối nghiệp ngôi vua, môn thể dục vẫn rất cần thiết.
Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng.
Nhất là với một vị vua mà nói, sức khỏe lại càng quan trọng hơn.
Dù gì hậu cung có 3000 giai lệ, chày sắt cũng có thể mòn thành kim thêu hoa.
Chỉ cần sơ sẩy là sẽ sa cơ lỡ vận vào hoàn cảnh tịt đẻ sầu não như của trẫm.
Vì thế trẫm nói với Quận chúa: “Công ơn dạy dỗ Hoàng tử của hiền muội không thể không bàn, trẫm nên thưởng cho muội thế nào đây?”
Thật ra trẫm chỉ nói mồm khách khí thế thôi.
Phàm là phận bề tôi khiêm tốn cẩn thận bình thường, lúc này đều nên chối từ rằng “Đây là chức trách của thần, không dám tranh công” vân vân.
Đáng tiếc Quận chúa không phải bề tôi bình thường.
Quận chúa lại càng không biết khiêm tốn cẩn thận là cái quái gì.
Quận chúa nói thẳng toẹt: “Bên cạnh Hoàng huynh có một cung nữ tên là Thanh Li đúng không ạ? Thần vừa trở về kinh thành, chẳng có ai chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho mình, thần lại cảm thấy khá vừa ý cô cung nữ này. Nếu Hoàng huynh muốn thưởng, chi bằng huynh ban cô ấy cho muội, về hầu hạ muội đi!”
Lúc nói đến chỗ “Hầu hạ muội”, Quận chúa lại nở nụ cười đáng khinh y như hôm qua.
Cánh tay đang khoanh trước ngực của trẫm run lên, suýt thì không đừng được chuyển qua che ngực.
Mới hôm qua trẫm còn tranh cướp trẫm với anh giai lính gác.
Hôm nay Quận chúa lại tới tranh trẫm rồi.
Vầng hào quang Mary Sue của gái xuyên không không tha cho cả người đồng giới cơ à!
Trẫm cảm thấy với xu thế này, sớm muộn cũng có ngày trẫm phải tranh cướp trẫm với Hoàng thúc.
Đương nhiên trẫm không thể đồng ý giao Thanh Li cho Quận chúa được.
Trẫm còn phải dập tắt suy nghĩ này của Quận chúa đi.
Trẫm chắp tay sau lưng, nói đầy vẻ cao thâm ý nhị: “Nếu bên cạnh hiền muội thiếu người, thì trong cung có rất nhiều nô tỳ đắc lực, trẫm sẽ lập tức sai Quý phi chia người hầu cho muội, tuyệt đối không chậm trễ. Nhưng Thanh Li thì phải ở lại cạnh trẫm, không thể cho ai hết.”
Trẫm đứng trên cầu thang, nhìn xuống Quận chúa ở bậc dưới.
Trẫm cảm thấy tư thế và lời thoại của trẫm quá đúng chất tổng tài bá đạo trong truyện ngọt sủng.
Trẫm sắp đổ bản thân tới nơi rồi.
Cho nên thật ra trẫm mới là nam chính số 1 không fake chút nào, hàng chuẩn dùng ngon của quyển truyện này đúng không?
Quận chúa cũng ngỡ ngàng trước hào quang nam chính của trẫm.
Quận chúa cúi đầu, không biết đang âm thầm lẩm nhẩm câu gì.
Quận chúa quỳ dưới đất, nói: “Là thần đi quá giới hạn, bệ hạ thứ tội.”
Trẫm bước xuống cầu thang, nâng cô nàng dậy.
Đầu trẫm bỗng nhiên nảy số, nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.
Trẫm gí sát lại gần Quận chúa, thì thào: “Hôm qua lúc về Thanh Li đã kể cho trẫm quan hệ sâu xa giữa muội và con bé rồi.”
Quận chúa sốc tận mạng.
Chân Quận chúa run lên, suýt quỳ sụp xuống lần nữa.
Mấy khi được thấy Quận chúa dũng cảm hiên ngang vỡ trận thế này.
Quận chúa lắp bắp nói: “Bệ bệ bệ hạ biết biết biết Thanh Thanh Thanh Li và thần là là là…”
Trẫm giơ tay lên, ý bảo cô nàng không cần nói thêm gì nữa: “Mấy tháng nay Thanh Li luôn ở bên cạnh trẫm, không rời một tấc, làm sao trẫm lại không biết? Việc này chỉ có trời biết, đất biết, ba người muội, ta, và con bé biết, chớ tiết lộ cho ai khác. Càng ít người biết càng tốt, dù gì không phải ai cũng tin chuyện quái đản này như trẫm đâu.”
Ánh mắt Quận chúa nhìn trẫm thay đổi hẳn.
Quận chúa gật đầu lia lịa: “Bệ hạ hiểu rõ đại nghĩa, học rộng biết nhiều, thần may mắn gặp được vị vua tốt như bệ hạ, nhất định sẽ hết lòng phò tá bệ hạ, đưa nước Đại Ngô ta phát triển thịnh vượng!”
Quận chúa quả nhiên không phải một cô gái xuyên không bình thường.
Hùng tâm tráng chí của Quận chúa khiến trẫm hổ thẹn không bằng.
Trẫm nhập vào hoàng đế, nhưng chỉ muốn sống cuộc đời chơi bời ăn no chờ chết, cùng lắm là tán đổ nam thần để trải nghiệm mối tình vượt thời không thôi.
Quận chúa thân là con gái, chẳng những lập công trên chiến trường, còn có chí hướng quyết tâm cống hiến cho sự tiến bộ của xã hội.
Trẫm và Quận chúa cứ như xuyên lộn kênh vậy.
Một khi đã vậy.
Trẫm sẽ giao nhiệm vụ gian khổ này cho cô nàng.
Trẫm chỉ cần sắm vai Bá Nhạc cởi mở khoan dung là được.
(Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.)
Trẫm yên tâm thoải mái nhận lấy lễ bái đầy cảm kích và tôn sùng của Quận chúa.
Lòng trẫm sướng rơn.
Trẫm tiện thể dặn dò cô nàng: “Thân phận của Thanh Li thấp kém, trẫm phải che chở con bé cẩn thận. Khi nào hai muội không tiện gặp nhau, trẫm có thể truyền lời thay.”
Quận chúa ngỡ ngàng vì được yêu chiều như thế, đồng ý liên thanh.
Sau này lúc nào không tiện giả làm Thanh Li, trẫm có thể liên lạc thẳng với Quận chúa.
Trẫm chẳng những thu phục được Quận chúa, mà còn tiện đường giải quyết xong bài toán chia đôi thân phận!
Hoàn hảo hết sảy!
Ai bảo trẫm không có IQ! Ai bảo!
Trẫm cảm thấy tự tin mù quáng vào IQ của mình.
Sau khi từ biệt Quận chúa, trẫm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi thị sát việc học của Hoàng tử.
Hoàng tử bị Quận chúa vần vò hết hai tiết huấn luyện thể lực, trông thằng bé bây giờ hơi rũ rượi, cái tay cầm bút cũng run run.
Nhưng thấy trẫm tới thị sát, cu cậu vẫn vực dậy tinh thần chuyên tâm học hành.
Đúng là một cậu nhóc ngoan ngoãn chăm chỉ cầu tiến.
Hoàng tử đang học luận bàn chính sách với Tể tướng.
Tể tướng khen Hoàng tử không dứt miệng. Anh ta nói mình đưa đề khoa cử năm ngoái cho Hoàng tử luyện tập, Hoàng tử không hề thua kém các sĩ tử dự thi chút nào. Thằng bé bàn luận rõ ràng đâu ra đấy, giải thích độc đáo, hoàn toàn không giống đứa trẻ chín tuổi.
Trẫm mà lại sinh được một thần đồng thông minh trước tuổi như vậy cơ đấy.
Xem ra trẫm không cần chờ đến khi Hoàng tử thành niên mới có thể quẳng hết gánh lo cho cu cậu.
Lòng trẫm thấy an ủi vô cùng.
Trẫm ra sức khích lệ Hoàng tử.
Hoàng tử được khen thì thích chí lắm, thằng bé vẫn còn tính hiếu thắng trẻ con, chủ động xin ra trận: “Quý phi đã từng hỏi nhi thần đề thi năm ngoái rồi, nên không thể đánh đồng với các sĩ tử dự thi tại trận được. Nhi thần cả gan xin phụ hoàng ra thêm đề nữa, như vậy mới công bằng.”
Mấy thứ văn chương chữ nghĩa các người viết trẫm còn chẳng hiểu nổi đây, sao lại bắt trẫm ra đề làm giám khảo hử?
Con không biết phụ hoàng của con là hôn quân bù nhìn à?
Con kém tinh tế như thế, rất dễ làm tim rồng của trẫm mất vui, con có biết không?
Chút tự tin mù quáng trẫm mới bồi đắp ban nãy tập tức bị đập ra bã.
Không không không, trẫm không thể ra bã dễ dàng thế được.
Trẫm phải tin tưởng vào IQ của mình.
Dù gì trẫm đã hóa giải được rất nhiều mối nguy nhờ sự thông minh tài trí và khả năng tùy cơ ứng biến của mình cơ mà.
Trẫm không ra được đề bài trình bày và phân tích, chẳng lẽ lại không ra được đề kiểu khác?
Trẫm húng hắng giọng, nói: “Tể tướng đã khẳng định như thế, chắc hẳn con luận bàn sách lược giỏi lắm, trẫm rất yên tâm. Trẫm hỏi con đề khác vậy.”
Hoàng tử tràn trề tự tin: “Xin phụ hoàng chỉ giáo.”
Trẫm ngẫm nghĩ: “Trẫm hỏi con một đề số học. Một ngôi chùa nọ có 100 sư sãi. Một sư già ăn ba cái màn thầu, ba chú tiểu ăn một cái màn thầu, một bữa cả chùa ăn vừa hết 100 cái màn thầu. Con tính thử xem ngôi chùa này có mấy sư, mấy tiểu?”
Trẫm nghĩ bụng, Toán học chưa phát triển ở thời cổ đại, người xưa cũng không coi trọng khoa học tự nhiên.
Trẫm ra một đề Toán như thế cho đứa trẻ chín tuổi, chắc sẽ không bị coi thường đâu nhỉ?
Đây là đề trẫm lấy từ quyển sách bài tập của thằng cháu ngoại học lớp 4 của trẫm, độ khó chắc cũng vừa tầm với Hoàng tử. Dù gì thằng nhỏ cũng là thần đồng mà.
Trẫm đọc xong lâu lắm rồi, nhưng chưa thấy Hoàng tử trả lời.
Trẫm nghiêng đầu nhìn cu cậu.
Hoàng tử cũng không đỏ mặt hổ thẹn luống cuống vì gặp đề khó.
Sắc mặt và ánh mắt của thằng nhỏ hơi phức tạp, có vẻ không hợp với độ tuổi bên ngoài của nó lắm.
Trẫm đọc được hai chữ viết hoa từ nét mặt khoa trương của thằng bé: ĐỜ. MỜ.
[HẾT CHƯƠNG 29]