Sau khi học được cách tự đi xe ra ngoài, chỗ mà Hoàng thúc thích đi nhất chính là thư viện thành phố.
Hoàng thúc đắm chìm trong đại dương tri thức mê mẩn quên lối về, ngày nào cũng ngồi đến khi thư viện đóng cửa mới về nhà.
Lắm lúc ảnh còn về muộn hơn cả trẫm.
Trẫm có cảm giác mình đã thành oán phụ lẻ loi trong khuê phòng.
Tuy rằng thư viện chỉ cách chung cư trẫm ở hai trạm xe bus, nhà cũ của má trẫm còn gần hơn, đi cái tới liền, nhưng trẫm lớn bằng từng này mà vẫn chưa đến đấy bao giờ.
Để thể hiện thật ra trẫm cũng là một mỹ nữ tri thức có học thích đọc sách có lý tưởng có đẳng cấp, là trai tài gái sắc trời sinh một đôi với Hoàng thúc, trẫm cũng đi làm thẻ mượn sách.
Cuối tuần được nghỉ, trẫm cùng ra thư viện với Hoàng thúc.
Đằng ấy tưởng trẫm sẽ chán chẳng buồn chết mệt mỏi rã rời nằm ngủ trong thư viện ư?
Thư viện cũng có rất nhiều tiểu thuyết cho mình đọc mà ok?
Nhất là khi thủ thư thời nay đều rất bắt kịp thời đại, tư tưởng cởi mở như biển nạp trăm sông, họ có cả một kệ sách dành riêng cho tiểu thuyết.
Trẫm bảo mấy cưng nghe, có một tác giả tên là Thời Cửu viết truyện hay lắm quyển nào cũng cực kì hợp gu trẫm các cưng nhất định phải đọc nhá!
Trẫm cầm một quyển truyện của Thời Cửu, ngồi đọc bên cạnh Hoàng thúc.
Quyển sách này thuộc style cậy mạnh hiếp yếu mà trẫm thích nhất.
Nam chính ngang ngược ngầu lòi, chốc thì ấn nữ chính lên giường lột quần áo, khi lại ấn nữ chính lên tường cưỡng hôn, cuối cùng còn có cảnh hấp diêm!
Trẫm ai oán liếc nhìn Hoàng thúc đang tập trung tinh thần rong chơi giữa đại dương tri thức bên cạnh mình.
Cùng là quyền thần thời cổ đại, sao mà khác nhau thế?
Hoàng thúc phát hiện trẫm đang nhìn ảnh, mặt hơi đỏ lên.
Hoàng thúc liếc mắt nhìn quyển sách trẫm đang cầm, thấy mấy chữ “Năm Thiên Bảo thứ 14”, “Loạn An Sử” vân vân trên sách.
(Loạn An Sử (chữ Hán: 安史之亂: An Sử chi loạn) là cuộc biến loạn xảy ra giữa thời nhà Đường vào thời Đường Huyền Tông Lý Long Cơ trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài từ năm 755 đến năm 763, do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh cầm đầu. Cả họ An và họ Sử đều xưng là Yên Đế trong thời gian nổi dậy. Do xảy ra vào niên hiệu Thiên Bảo của Đường Huyền Tông, cuộc phản loạn này còn được gọi là Thiên Bảo chi loạn (天寶之乱). Link tìm hiểu.)
Hoàng thúc mỉm cười hỏi: “Hóa ra em cũng thích đọc sử à?”
Tiểu thuyết tình cảm lịch sử, thôi cứ tạm coi là sử đi.
(Bộ này chắc là tiểu thuyết Ngọc Chiêu Từ của Thời Cửu, đã xuất bản và đã chuyển thể thành phim tên là Kim Tịch Hà Tịch do Tôn Di và Kim Hạn đóng chính.)
Nói đến lịch sử, trẫm phát hiện trước mặt Hoàng thúc bày một chồng “Sách nước Ngô”, và cả các ấn phẩm nghiên cứu lịch sử của triều Ngô nữa.
Hoàng thúc đang đọc một quyển sách trong số ấy với tốc độ nhanh như máy quét.
Chỉ một lát sau ảnh đã đọc hết mười mấy quyển.
Trẫm bỗng nhiên cảm thấy với tốc độ đọc và khả năng ghi nhớ của Hoàng thúc, thêm cả nền tảng tri thức của ảnh, ảnh học xã hội chắc sẽ có ưu thế hơn học tự nhiên chăng?
Dù học tự nhiên hay xã hội.
Tóm lại là, bắt Hoàng thúc đi làm diễn viên mài mặt để sống thì hơi lãng phí tài năng của ảnh.
Hiện tại áp lực kinh tế đã được giải quyết rồi, Hoàng thúc hoàn toàn có thể từ từ tìm hiểu xem thứ mình am hiểu nhất, thấy hứng thú nhất là gì để phát triển thành nghề nghiệp.
Quan trọng nhất là, tưởng tượng đến cảnh sau này sẽ có vô số fangirl trẻ trung tranh cướp gọi Hoàng thúc là chồng.
Là trẫm lại thấy bực hết mình mẩy.
Chuyện mài mặt ra ăn này cứ để người chẳng có tài năng gì ngoài xinh đẹp như trẫm gánh vác vậy!
Hoàng thúc rà quét xong cuốn sách “Sử nước Ngô” cuối cùng, gấp sách thở dài.
Hoàng thúc nói: “Hóa ra mối uy hiếp chân chính của nước Đại Ngô ta không phải là Tiên Bi, không phải Đảng Hạng, cũng không phải Thổ Phiên, Nam Man, mà là Nữ Trực.”
Cái này trẫm từng search thấy trên mạng rồi.
Triều Ngô cuối cùng bị tộc người Nữ Trực đạp vỡ đô thành, gia đình hoàng thất trốn đến Kim Lăng. Triều đình nhỏ kéo dài hơi tàn mấy chục năm, sau đấy bị tiêu diệt bởi Trần Thái Tổ – người đã đánh đuổi tộc Nữ Trực lập ra triều đại mới.
Đương nhiên đây là chuyện của 5-6 đời sau trẫm, hơn trăm năm sau rồi.
Tất cả những người trẫm từng quen biết đều đã hóa ra tro từ lâu.
Dù Hoàng thúc có vượt thời gian về, cũng không thể thay đổi lịch sử cứu cánh tình hình đâu nhỉ?
Cho nên đừng về nữa, ở lại bên cạnh trẫm được không?
Thật ra trẫm rất lo là Hoàng thúc còn muốn quay về thời cũ.
Quan niệm khác người hiện đại quá, không hợp, xuyên về.
Đại Ngô không thể không có Cô vương, xuyên về.
Học nhiều khoa học kỹ thuật để quay về xây dựng Đại Ngô xưng bá toàn cầu chả sướng thì thôi, xuyên về.
Ô nhiễm môi trường nghiêm trọng quá, không khí thời xưa tươi mát hơn, xuyên về.
Đồ ăn toàn bỏ ớt cay ăn không hợp, xuyên về.
Ờm lý do để Hoàng thúc xuyên về cổ đại nhiều quá!
Mà lý do ở lại chỉ có một mà thôi.
Hoàng thúc cười, liếc nhìn trẫm, nói: “Quận chúa từng nói, thời đại của các em còn chưa phát minh ra máy vượt thời gian.”
À, cũng đúng.
Du hành thời gian ở thời của trẫm và Quận chúa vẫn là chuyện của sau này.
Nhưng thứ trẫm muốn nghe không phải là “Vì điều kiện khách quan là thời của em chưa tạo ra được máy vượt thời gian nên tôi đành phải ở lại đây” nhá okay?
Anh không thể nói kiểu khác dễ nghe hơn, như là “Tôi yêu em đến mức cầm lòng không đặng phải vượt qua ngàn năm để đến bên em dù có cỗ máy thời gian tôi cũng không muốn về chỉ muốn ở bên em mãi mãi” sao?
Tuy rằng trình độ kỹ thuật bây giờ còn chưa chế tạo được cỗ máy thời gian.
Nhưng nếu Hoàng thúc say mê khoa học vùi đầu nghiên cứu tạo ra cỗ máy thời gian thì biết làm sao đây?
Tuy rằng trẫm không biết khoảng cách giữa trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại và khả năng tạo ra cỗ máy thời gian là bao xa.
Dù sao trẫm cũng đếch thể hiểu nổi.
Cho nên trẫm quyết định.
Để đề phòng bất trắc.
Trẫm vẫn nên cổ vũ Hoàng thúc học xã hội thì hơn.
~*~
【 Năm 】 Yên tửu tăng
Trẫm đọc hết tiểu thuyết thì ra kệ sách đổi quyển khác.
Lúc về, trẫm phát hiện thủ thư đưa một người tới tìm Hoàng thúc.
Đấy là một cụ già tóc hoa râm, trông vô cùng quắc thước.
Nhìn tri thức ghê.
Ông cụ cầm một quyển sách tán dóc với Hoàng thúc, kích động đến mức đôi mắt tỏa sáng.
Hai người hàn huyên hồi lâu, trẫm ngồi cạnh đọc hết nửa quyển tiểu thuyết.
Lúc đấy ông cụ mới vỗ vỗ tay Hoàng thúc, lưu luyến tiếc nuối bỏ đi.
Trẫm đi qua hỏi: “Ông cụ đấy là ai thế? Anh quen à?”
Hoàng thúc nói ông cụ là giáo sư môn Lịch sử Chiến tranh Cổ đại của khoa Sử ở đại học bên cạnh.
Mấy hôm nọ Hoàng thúc mượn đọc sách cổ trong thư viện, phát hiện phiên bản phát hành bây giờ có mấy chỗ sơ sót, nên ảnh đã đánh dấu sửa lại bằng bút chì.
Kết quả cụ giáo già đọc được, cụ mượn riêng danh sách ghi lại những người mượn sách từ thủ thư để tìm người đã sửa lỗi.
Hoàng thúc nghi hoặc hỏi trẫm: “Ông cụ hỏi có phải tôi đang chuẩn bị làm yên tửu không, còn hỏi tôi có sẵn lòng làm yên tửu tăng với ông ấy không?”
Khẩu âm của cụ giáo này nặng quá.
(Yên tửu tăng (Yān jiǔ sēng): Sư nốc rượu hút thuốc. Là một cách đọc gần âm của nghiên cứu sinh (yánjiūshēng), cũng là một từ lóng trên mạng chỉ những người này. Nghiên cứu sinh có nhiều áp lực lại phải xã giao nhiều, nên phần lớn thường uống rượu hút thuốc.)
Nhưng theo ngành này không tồi đâu.
Nghiên cứu Lịch sử Chiến tranh Cổ đại, đây trúng phóc sở trường của Hoàng thúc rồi!
Hơn nữa ảnh sẽ không bao giờ chế tạo được cỗ máy thời gian!
Tiếc là thân phận hiện tại của Hoàng thúc mới chỉ có bằng cấp 2.
Mà còn phải đi cửa sau mới có bằng đấy.
Đúng là phí phạm của giời.
Khổ Hoàng thúc thật.
Trẫm nghiêm trang nói với Hoàng thúc, yên tửu tăng chính là một loại sư có thể hút thuốc uống rượu.
Bình thường có nhiệm vụ chủ yếu là nghiên cứu sách cổ, bàn luận văn vở.
Sau khi đạt tới số năm và những yêu cầu nhất định, thì sẽ nhận được chứng nhận tu hành.
Sau này hành tẩu giang hồ mưu sinh kiếm sống sẽ xuôi chèo mát mái hơn người bình thường.
Hoàng thúc ngẫm nghĩ, hỏi trẫm: “Nếu không kị thuốc và rượu, vậy có phải tránh xa sắc dục sân si nữa không?”
Hoàng thúc ngượng ngùng liếc trẫm, mặt hơi đỏ.
Quỷ sứ ạ, biết điều thế!
Không tránh không tránh, không phải tránh xa gì hết!
~*~
【 Sáu 】 Lĩnh hội kĩ năng
Sau khi bước vào thời hiện đại, Hoàng thúc mở cánh cửa tới thế giới mới.
Bắt đầu điên cuồng lĩnh hội các kĩ năng.
Có lẽ là vì ảnh tích nhiều điểm skill ở thời cổ đại quá mà không có chỗ dùng, nên giờ ảnh học skill bừa bãi không tiếc gì.
Đôi lúc ảnh chọn skill hơi trật hướng.
Ví dụ như hồi bị trẫm nhốt trong phòng tối vì chưa làm xong chứng minh thư chưa tiêm vắc-xin ấy.
Công việc của trẫm khá bận, nhưng trẫm lại không yên tâm để ảnh ăn đồ ăn ngoài, nên sáng nào cũng nấu một hộp thức ăn trưa rồi mới ra ngoài.
Đây chính là đãi ngộ cao nhất là má của mị cũng chưa được hưởng bao giờ á!
Từ bé đến lớn trẫm chưa nấu cơm bao giờ!
Cho nên, ờm, món mà trẫm nấu, ờ thì, vị hơi bị, kém ngon một tí.
Trẫm nghiêm trang nói với Hoàng thúc: “Đồ ăn tốt cho sức khỏe đều không ngon mấy đâu, không tin anh lên mạng tra mà xem.”
Hoàng thúc lên mạng tra thật.
Tối hôm sau trẫm về đến nhà.
Trên bàn bày 3 món 1 canh tốt cho sức khỏe.
Hoàng thúc nói: “’Mạng’ của các em tiện nhỉ, cái gì cũng có, còn có cả hình minh họa các bước nấu nướng.”
Trẫm cảm thấy rất có lỗi với Hoàng thúc.
Ảnh vốn đang yên lành làm giai cấp quý tộc có đặc quyền.
Vậy mà lại theo trẫm rời xa quê hương vì tình yêu.
Trẫm chẳng những không thể cho ảnh một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Mà còn không thuê nổi người giúp việc, phải để ảnh tự mình xuống bếp ướt tay nấu nướng.
Cảm giác này quả thực y như cô chủ nhà giàu bỏ nhà đi trốn, lấy anh trai nghèo, làm lụng vất vả thành bà thím già.
Trẫm rưng rưng nước mắt ăn sạch đồ ăn Hoàng thúc nấu.
Ngon phết nha!
Trước đó không lâu trẫm đọc truyện của Thời Cửu, rất hâm mộ nam chính giỏi nấu ăn trong truyện, nếu trẫm cũng có một anh bạn trai như thế thì tốt biết bao.
Nguyện vọng đã thành hiện thực ngay rồi!
Từ đó, trẫm chính thức trải qua cuộc sống hạnh phúc bao nuôi Hoàng thúc.
Được hơn mười ngày.
Chị người đại diện hỏi: “Dạo này cô sống buông thả quá nên béo lên rồi đúng không? Lên hình mặt tròn vành vạnh.”
Trẫm đứng lên cân.
Tăng tận 1 kí rưỡi!
Thật là đáng sợ!
Nhưng ngày xưa trẫm có thể chất lấy tôm hùm đất làm bữa khuya mỗi ngày mà vẫn không béo á!
Sao bảo đồ ăn dinh dưỡng tốt cho sức khoẻ cơ mà?
~*~
【 Bảy 】 Mẹ vợ
Trẫm giấu người đẹp trong nhà vàng, xuất viện hơn tháng mà vẫn chưa tới ăn chùa ở nhà má trẫm.
(Giấu người đẹp trong nhà vàng: Kim ốc tàng kiều. Từ điển cố về hoàng hậu Trần A Kiều. Link tìm hiểu.)
Trẫm thế này khác hẳn kiểu sống mất nết quyết ăn chực cả cơm thừa canh cặn nhà má trẫm hồi xưa.
Rất là khác thường.
Khiến má trẫm sinh nghi.
Một này nọ, tới giờ cơm, má gọi tới kiểm tra.
Trẫm nói dối là mình gọi đồ ăn ngoài, nhưng lại bị má trẫm nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo nấu nướng đằng sau.
Mười lăm phút sau.
Trẫm và Hoàng thúc đang tràn trề hạnh phúc ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm.
Má trẫm tới.
Không trật tí nào.
Gặp thì gặp thôi, ai sợ ai!
Tiện thể ăn chung bữa cơm nè!
Trên bàn cơm, trẫm bình tĩnh như không nói với má trẫm Hoàng thúc là diễn viên đánh võ thế thân của đoàn phim, bà con họ hàng xa ở quê.
Anh họ nhờ trẫm chăm sóc ảnh.
Ảnh mới từ quê lên, không có chỗ trú, nên trẫm tạm thời cho ảnh ở tạm nhà mình.
Để báo đáp, Hoàng thúc phụ trách việc nhà, kiêm vệ sĩ của trẫm.
Nghe trẫm chém gió ảo tung chảo, má trẫm chẳng nói câu nào, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhân lúc Hoàng thúc vào phòng bếp, má trẫm nhìn theo bóng lưng ảnh, nói: “Ừ, hơi giống ba mày thật, cùng một kiểu.”
Đây là lời khen ngợi khủng nhất mà má trẫm dành cho phái nam đó, okay?
Má trẫm quả nhiên mắt sáng như đuốc, chỉ mất một bữa cơm mà đã nhìn thấu chân tướng người ta!
Trẫm mừng vui phơi phới phụ họa: “Dạ dạ dạ, con cũng cảm thấy ảnh giống ba, bên ngoài kiên nghị quả cảm cực kì đàn ông, ở nhà dịu dàng săn sóc bao hết việc nhà, hơn nữa còn hiếu học cầu tiến thông minh vô cùng!”
Mặt má trẫm tỉnh bơ: “À, má không để ý nhiều thế đâu, má chỉ thấy thằng nhỏ giống ba mày ở chỗ đẹp trai.”
Hóa ra tật xấu u mê cái đẹp của trẫm cũng là tổ truyền.
Trước một loạt vấn đề của Hoàng thúc như chỉ có bằng cấp 2 trong sổ hộ khẩu, viễn cảnh nghề nghiệp hiện giờ không sáng sủa, đang bị trẫm bao nuôi.
Má trẫm khí phách tỏ vẻ: “Ngon giai là được, sao phải làm với lụng. Chả lẽ mày không nuôi nổi nó?”
Nếu không có của hồi môn của Hoàng thúc, thì thật tình trẫm cũng khó lòng nuôi nổi ảnh…
~*~
Tác giả có lời muốn nói:
Lại viết lố số ngoại truyện rồi, còn một chương nữa.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 2]